Lục Thiên Hệ Thống

Chương 25 : Dạo phố!

Ngày đăng: 03:20 08/08/20

Chap 25:
- Aaa...sáng rồi sao?
Tỉnh khỏi cơn mê, Lăng Phong ngồi trên giường, lặng lẽ ngắm khối ngọc thể xích loã nằm bên cạnh, vẻ mặt cổ quái. Nha đầu này, chắc chắn có chút vấn đề. Lấy thân báo đáp sao? Ca dù soái cũng không đến nỗi thế chứ? Hay nàng muốn nhờ ta báo thù? Ây dà, mà chuyện cũng như thế này rồi, không chịu trách nhiệm ta khác gì Đoàn Chính Thuần tên kia? Ầy...
Bỗng nhiên âm thanh như chuông bạc ngọt ngào của Linh Nhi vang lên, đẩy bay hắn khỏi dòng suy nghĩ.
- Chúc mừng ca ca thành công hoàn thành nhiệm vụ ẩn: [Giải cứu Thanh Lân]
- Chúc mừng ca ca thành công hoàn thành nhiệm vụ ẩn: [Giải cứu Tuyết Lam]
- Chúc mừng ca ca thành công hoàn thành nhiệm vụ ẩn: [Đoàn viên]
- Ca ca, ngươi xem ? Hậu cung lại nhiều thêm người rồi, không sợ Huân Nhi cùng Dược Thanh Nhi các nàng bắt ngươi quỳ vài canh sao? – Linh Nhi xuất hiện từ bên cạnh Lăng Phong làm hắn tí ngã xuống giường.
Nghe Linh Nhi nhắc nhở, Lăng Phong thoáng rùng mình một chút, vẻ mặt hắc ám nhớ lại lần Tiểu Y Tiên ép hắn quỳ suốt nửa ngày...
A, quả thật là ác mộng a…
Hắn cũng không muốn bị ngược…
Linh Nhi cũng mặc kệ hắn, ánh mắt dán lên nằm trên giường ngủ Tuyết Lam. Con ngươi của nàng toát lên vẻ hồ nghi:
- Cô bé này… bên trong có chứa một linh hồn bị phong ấn! Cái này phong ấn… thực kì quái…- Linh Nhi lẩm bẩm.
- Hử? Muội nói thế là có ý gì? – Lăng Phong hỏi.
- Cũng không rõ lắm, ta cảm thấy trên cô gái này có lưu lại một khí tức quen thuộc. Một linh hồn, chắc chắn không thuộc về thế giới này! Nó làm ta cảm giác có chút giống chủ hệ thống. Tóm lại là nên giữ lại nha đầu này, biết đâu lại có bí mật gì.
Lăng Phong cũng thoáng có chút ngạc nhiên. Phải nhớ, ở nguyên thời không, Tuyết Lam chỉ là một cái phụ tới không thể phụ hơn nhân vật qua đường. Bỗng thân thể mềm mại trên giường có chút động đậy, Linh Nhi lập tức trốn vào không gian hệ thống, Lăng Phong hơi bối rối nhìn nàng.
Chỉ thấy Tuyết Lam khẽ dụi dụi con mắt, sau đó lặng lẽ mặc lại quần áo chỉnh tề, xếp chân ngồi trên giường, đối mặt nói với Lăng Phong:
- Phong thiếu, tiểu nữ muốn nhờ người một chuyện. Làm ơn, hãy giết tên xà nhân đã giết mẫu thân....
Vẻ mặt cô nghiêm túc, có chút run rẩy mà lạnh lẽo đến rợn người. Khi nhắc đến gã xà nhân đó, mắt cô hiện lên sát ý bừng bừng, vẻ mặt đầy phẫn hận.
Lăng Phong nhíu mày, thở dài một tiếng. Tiểu nữ tử, ngươi có thể nói trước khi định hiến thân được không? Ngươi nói nhanh chút bổn công tử vẫn đồng ý, dù gì cũng là người của ta mà? Giờ thì...ầy...cũng tại ta cả...
Nghĩ như vậy, hắn thở dài nói:
- ...Có xứng đáng không?
Tuyết Lam ngước lên nhìn hắn, ánh mắt liền dịu đi, nhưng bên trong đó vẫn ẩn chứa lạnh lẽo, kiên cường...
- Phong thiếu, ân cứu mạng, tiểu nữ chỉ còn cách này báo đáp người. Hy vọng người có thể giúp tiểu nữ trả thù, tới lúc đó...mạng tiểu nữ, cũng là của thiếu gia...
Nói đoạn, nàng khoác lên mình tấm y phục, quỳ xuống trước mặt hắn rồi rời đi làm Lăng Phong trên giường bộ mặt một vẻ mộng bức. Ta thảo, đúng là một tiểu muội tử quật cường mà.
Sau khi nàng đi, Linh Nhi liền hiện ra nhìn Lăng Phong, sắc mặt trầm tư:
- Ca ca, ngươi có thấy nàng quá khác so với nguyên tác không?
- Ân– Lăng Phong đáp. Chẳng lẽ, hắn xuất hiện đã khiến nhân quả thay đổi? Nhưng Tuyết Lam trước đây quả thực hắn chưa hề động chạm tới, thật kỳ lạ...
Linh Nhi trầm ngâm suy nghĩ. Việc chủ hệ thống giao cô, một trong các tinh linh hệ thống cao cấp nhất đi theo tên biến thái kỳ lạ như ca ca đã rất kì quặc… Bây giờ lại thêm chuyện cô gái này có thể liên quan đến chủ hệ thống? Thực sự kỳ lạ...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thạch Mạc thành, Mạc Thiết dong binh đoàn phường thị...
- Oa! Thiếu gia, ta có thể ăn sao?
- Ừm. Đừng khách sáo, ăn đi cho mau lớn!
Một đoàn nam thanh nữ tú đang đứng trước quầy thịt nướng, trong đó nam anh tuấn phiêu dật, cùng với một cái phấn nộn hài tử đang cáu kỉnh; nữ một tiểu tinh linh hiếu động, một lãnh diễm không chút biểu cảm đứng bên cạnh nam tử kia. Đương nhiên, đó là Lăng Phong với Thanh Lân Tuyết Lam nhị nữ. Nhìn tiểu nha đầu vui vẻ nhai miếng xiên nướng trên tay, hắn chợt mỉm cười.
- Thật may mắn, ta cứu nàng kịp lúc a...
Thanh Lân lúc này trên người đã không còn lân phiến như xưa, do Hoá Hình đan tên này rảnh tay luyện chế ra nên không bị kì thị như trong nguyên tác. Nghĩ tới đây, hắn nhíu mày, cảm thán trước mặt tối của con người: đè ép những kẻ yếu đuối. Các ngươi hận xà nhân thì lo mà tu luyện báo thù, mắc gì lại đẩy hết lên một tiểu cô nương? Không thấy nàng cũng là nạn nhân sao? Hắn thật có xúc động một chưởng đánh chết lũ người ở đây...
Tuyết Lam phía sau hắn thì đứng phục thị đúng chuẩn nha hoàn, nhìn lấy tiểu nha đầu vui chơi trước mắt mặt vẫn không biểu tình, có chỉ là sự thương xót và hận thù loé trong mắt. Đều là nạn nhân của Xà nhân, nàng sao có thể khinh ghét Thanh Lân? Nhìn thấy ánh mắt của chủ nhân trước mặt, nàng cúi nhẹ đầu, trong lòng chợt mỉm cười. Có lẽ, chủ nhân này thật không tệ...
Thanh Lân vẫn hồn nhiên nhai xiên thịt, chợt quay sang hỏi Lăng Phong:
- Thiếu gia, mai chúng ta đi lấy dị h...
Chưa kịp nói hết, một bàn tay đã che lấy miệng nàng. Chỉ thấy chủ nhân của bàn tay một mặt dở khóc dở cười, bàn tay du động lên má thiếu nữ mà nhéo một cái.
- A! Au oá, iếu a a ạng....(Đau quá, thiếu gia tha mạng)
- Tiểu Thanh Lân, ngươi muốn cả cái thành này đều bám lên người ta sao? Thật là...
Cười khổ hắn thấy Thanh Lân mặt nhỏ chực khóc mà thả tay, để nàng xoa xoa cái má nhỏ, một bộ ủy khuất nhìn thiếu gia của nàng. Ba người vẫn tiếp tục dạo phố mà không để ý tại góc phố bên cạnh, một hắc y nữ tử đeo mạng che mặt, ẩn sau đó là khuôn tuyệt thế dung nhan đang nở rộ nụ cười, đôi đồng tử vàng co lại như xà khoá chặt lấy ba thân ảnh kia, chợt nàng mỉm cười nói:
- Dị hoả? Thú vị đây...