Lục Thiên Hệ Thống
Chương 26 : Thanh Liên tới tay. Thải Lân, ta là bất đắc dĩ a...
Ngày đăng: 03:20 08/08/20
Chap 26
- Tiểu Phong, ta tìm được rồi! Ở phía đông thành 3000 dặm, xung quanh trăm dặm dưới lòng đất nơi đó đều mang đậm hoả đấu khí!
Tiêu Lệ hai tay vỗ vai Lăng Phong cái bốp mà cười nói. Hải Ba Đông bên cạnh liếm liếm cây kẹo, chán nản hắn vẫy vẫy tay còn lại, lườm tên trước mặt...
- Tiểu tử! Bản đồ đưa không hề sai, đừng quên khiếm ta cái nhân tình a...
Lăng Phong chật vật thoát khỏi vòng tay "tình thương" của nhị ca hắn, nhìn tiểu hài tử dưới chân mà một mặt cười tà:
- Nhân tình? Được thôi...
Nói đoạn, hắn giật lấy cây kẹo từ tay Hải Ba Đông, bị giật kẹo tiểu Đông không nhịn được, hai tay với với thanh kẹo kia, một mặt tức giận:
- Ê! Tiểu tử thối, trả bổn công tử kẹo!!!
Lăng Phong lúc này mới thả kẹo xuống, hắc hắc cười nói:
- Đó! Nhân tình đã trả, ta vừa giúp ngươi lấy lại kẹo, nay không ai nợ ai~
Hải Ba Đông nhận lấy kẹo, chưa kịp cho vào miệng mà trên trán đã nổi vài sợi hắc tuyến, nội tâm không ngừng ân cần hỏi thăm tổ tông mười mấy đời nhà thanh niên trước mắt. Cơ mà thực lực không đủ, biết làm sao được? Đảo mắt vài cái tìm nơi trút giận, Tiêu Lệ đang cười phá lọt ngay vào tầm mắt, tức thì đấu khí trên tay loé lên đóng hắn thành tượng đá.
- Nhị ca! Nhị ca, ngươi không sao chứ!? Lão thất phu, giải băng mau!
- Nằm mơ! Để ca ngươi đóng băng đấy đi~
- Khốn nạn, đừng để ta bắt được ngươi...
Hai người rượt bắt nhau một hồi, tội nghiệp Tiêu Lệ không ai cứu tới tối mịt mới thoát được băng mà ra...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Giữa sa mạc, trước cửa hang động dưới lòng đất, một đoàn bốn người hai nam hai nữ đã ở đó từ lâu. Lăng Phong cất tiếng:
- Tới rồi sao? Ta cảm nhận được khí tức của dị hoả a...
Ở đằng xa xa, nấp sau lùm cát, một hắc y nữ tử len lén nhìn theo nhóm người Lăng Phong, lúc này nàng khẽ mở môi thơm, cười thầm:
- Quả không sai, nơi đây có dị hoả! Tiểu tử kia, nể tình ngươi có công chỉ đường, bổn vương liền không quan tâm tới mạng ngươi a...
Hắc y nữ tử đó không ai khác ngoài Thải Lân hay Medusa, kỳ lạ là đôi ngọc thối không biết từ đâu ra kia đang khẽ co lại, có vẻ do cháy nắng. Mỹ Đỗ Toa nhất tộc các nàng lưu truyền xuống bí pháp cải tiến từ Xà Chi Chú Phong Ấn từng phong ấn Hải Ba Đông kia, bằng cách phong ấn lấy bản thể của mình mà có lại đôi chân, bù lại thực lực phong ấn chỉ có Tam tinh Đấu Vương. Lúc này một bên đánh hơi Thanh Lân chợt rùng mình, truyền âm cho Lăng Phong:
- Thiếu gia, đằng sau lưng có người, với lại Thanh Lân thấy nàng có khí tức rất quen thuộc.
Lăng Phong mỉm cười xoa đầu nàng, nhắc nàng không để ý mà đi vào trong động, làm vẻ hắn đã phát hiện từ lâu, chỉ là không nói thôi...
- Ca ca, ngươi cướp công! Thải Lân nàng là do ta phát hiện a!
- Ách...
Vâng, thực sự là do cái nhiệm vụ [Đoạt Xà Nữ Vương] đập vào mặt hắn ngay từ phường thị đã khiến hắn tìm ra vị xà mỹ nhân này từ lâu a, nói ra công mới là từ Linh Nhi. Cơ mà hắn cũng mặc kệ Thải Lân, Đấu Hoàng đỉnh phong có thắng được hắn? Nằm mơ a! Đến lúc đó tranh thủ lại chiếm ít nhiều tiện nghi, thật là sung sướng a! Tuyết Lam đứng một bên thấy thần sắc chủ nhân dần hèn mọn đi cũng không để ý mà quỳ xuống dưới chân, bàn tay ngọc khẽ luồn vào quần hắn mà vuốt nhẹ bên dưới.
Lăng Phong khẽ run lên một cái mà nhìn thiếu nữ trước mặt, một bộ phát sốc hỏi:
- ...Tiểu Tuyết Lam, ngươi...
- Thiếu gia, ngươi không nên nhịn lâu, để Tuyết Lam hầu ngươi...
Nói đoạn, bàn tay ngọc trắng như phấn nắm nhẹ lấy dương căn hắn mà khẽ vuốt, ngón tay nhỏ khẽ chạm lấy quy đầu mà ôn nhu vuốt ve khiến Lăng Phong không khỏi hít vào ngụm lương khí, thầm may mắn Thanh Lân với Hải Ba Đông lão già kia đã vào hang trước, không chắc hắn cũng chẳng còn mặt mũi.
Không để Lăng Phong kịp hoàn hồn, Tuyết Lam nàng tuột nhẹ quần hắn ra, hít một ngụm khí mà hiến dâng bờ môi son của mình. Chỉ thấy một tiếng "úc" vang lên, toàn bộ dương căn thiếu niên được bao phủ bởi nơi ẩm ướt nào đó, cảm giác ấm nóng thư sướng dội vào não tử khiến Lăng Phong kém chút thất thủ, thầm sợ tài thổi sáo của nữ nhân dưới thân. Đúng lúc này...
- Thiếu gia, ngươi ở đâu? Thanh Lân tìm thấy biển dung nham rồi!
Tiếng thiếu nữ vọng ra làm hai người một phen hoảng hồn, không còn lựa chọn khác Lăng Phong đành chọn đánh nhanh thắng nhanh, áy náy nhìn nữ nhân trước mặt mà lấy tay ấn đầu nàng lên lên xuống xuống cực bạo, cơ hồ nhét cả túi ngọc vào trong miệng nàng, tới vài chục lần mới run rẩy mà phóng sâu vào cổ họng Tuyết Lam khiến nàng kém chút nghẹn chết. Ôn nhu vuốt nhẹ sau lưng nàng, Lăng Phong một tay bế Tuyết Lam lên, thân hình hai người dần biến mất trong hang động...
Tại một tảng đá gần đó, Thải Lân lúc này mặt xinh đã đỏ đến tận mang tai, dưới háng cảm thấy một trận ươn ướt, hơi thở dồn dập mà hỗn loạn. Cũng không trách nàng, xà tính vốn dâm, nhất là một cái vài trăm năm xử nữ như nàng, thấy cảnh này đời nào chịu được? Nghĩ tới cảnh Tuyết Lam tuy hơi sặc nhưng vẫn nuốt thứ đó ngon lành khiến khoé môi Thải Lân như chảy ra một dòng nước, ý thức bản thân thất thố nàng chợt tỉnh lại, lắc nhẹ cái đầu mà thầm nghĩ:
- Không được, dị hoả quan trọng hơn! Tới lúc lấy được nó, bổn vương bắt lấy hắn thử sau cũng không muộn...
Dứt lời, nàng thân ảnh cấp tốc biến động mà vọt vào trong hang. Lúc này, tại nhóm Lăng Phong...
- Oa! Thiếu gia, cảm tạ ngươi a!
Thanh Lân lúc này đang vuốt ve tiểu hồng xà trên tay, nụ cười khả ái nở ra mà nhìn thiếu gia nàng khiến hắn hận không thể nhéo đôi má mềm kia một cái. Tiểu xà đó là một đầu Song đầu Hoả linh xà như cốt truyện cũ, cũng được mở ra Tam hoa đồng Thanh Lân cho thu phục. Xin lại tiểu xà, Lăng Phong thân vận một lớp hắc sắc chi hoả bao bọc toàn thân, trầm giọng tự hỏi:
- Một lớp Thiên chiếu chi hoả đủ không ta? Thôi kệ, thiếu thì bù sau, cứ nhảy trước đã.
Dứt lời, Lăng Phong nhảy vào hồ dung nham, được hướng dẫn bởi Hoả linh xà hắn một đường hướng thẳng tới hạch tâm hồ. Tại đó, một đoá thanh liên nhẹ nhàng trôi nổi, nơi đài sen bao bọc lấy một ngọn thanh sắc hoả diễm. Đúng, nó chính là bài danh thứ 18 Dị hoả bảng - Thanh Liên Địa Tâm Hoả. Đang tính với tay ra lấy hắn thì bất chợt, một thân ảnh cấp tốc lao tới bên trong, liên tục gào thét:
- Thanh Liên Địa Tâm Hoả! Nó là của ta!!!
Thải Lân ẩn nấp từ phía sau đột ngột lao tới, cái đuôi nàng đẩy bay Lăng Phong mà chộp lấy dị hoả. Những tưởng thành công lấy được thì bỗng dưng, dị biến xảy ra. Chỉ thấy Thanh Liên Địa Tâm Hoả như phình ra mà mãnh liệt bao trùm lấy Thải Lân khiến nàng không ngừng đau khổ thét gào, lân phiến trên cơ thể như bị đốt trụi.
Tỉnh táo Lăng Phong đứng dậy phủi phủi cái đầu, ngoái lại nhìn mỹ lệ thân ảnh đau khổ trong dị hoả kia mà nghi hoặc:
- Mỹ lệ xà nhân, tử sắc lân phiến...không lẽ là Thải Lân? Cơ mà tại sao dị hoả lại biến động dữ dội thế kia?
- Ca ca, là do Thanh Liên Địa Tâm Hoả cảm thấy khí tức Thiên Chiếu chi hoả trên ngươi mà điên cuồng hút lấy năng lượng nhờ Thanh Liên, phòng bị thôn phệ mất!
Tiếng Linh Nhi vọng lên trong đầu hắn.
- Ra thế. Cơ mà làm sao ta lấy lại dị hoả đây? Còn cứu nàng ta nữa?
Linh Nhi chợt hiện ra, bàn tay nhỏ cốc lên đầu Lăng Phong:
- Ca ca ngốc! Thanh Liên Địa Tâm Hoả sinh từ Thanh Liên, ngươi lấy tràn đầy sinh lực Sinh Linh chi diễm bao bọc lấy, ắt sẽ lấy được. Còn nàng nha, hì hì, ca ca ngươi chiếm lợi lớn!
Lăng Phong gãi đầu tỏ vẻ không hiểu, mù mịt hỏi:
- Là sao?
- Ca ca ngốc a! Nàng là xà nhân, vốn là âm thịnh, nay bị dị hoả thiêu đốt nên dương khí nhập thể mà tàn phá. Vì thế nên á, giờ cần một nguồn dương tới giúp nàng hấp thu dương khí, âm dương thái hoà là được a~
Lăng Phong đơ ra một lúc rồi vỗ hai tay lại, trên mặt nở ra nụ cười gian, gian tới không thể gian hơn, hắc hắc cười nói:
- Hắc hắc, Thải Lân, ta thực bất đắc dĩ mới phải hiến thân cứu ngươi a. Ây, ai bảo nàng là nữ nhân tương lai của ta kia chứ...
Nói đoạn, một tay điều khiển lấy Sinh Linh chi diễm mà thu lấy dị hoả, đài sen và kèm theo Thải Lân đang bất tỉnh trên đó mà lao ra bên ngoài, trước khi đó còn không quên đút dược vào cho nàng. Tội nghiệp Thải Lân sau này mới biết đan dược hắn đút đã khiến nàng lành hẳn, không khỏi nổi xung lên mà đuổi giết tướng công tứ phía, nhưng đó lại là một câu chuyện khác....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hà lô! Tác quay lại rồi đây! Mấy ngày nay loạn đầu không viết nổi, giờ mới xuất ra kịp. Yên tâm, từ nay sẽ ra chương ổn định a, tin tác đi~
- Tiểu Phong, ta tìm được rồi! Ở phía đông thành 3000 dặm, xung quanh trăm dặm dưới lòng đất nơi đó đều mang đậm hoả đấu khí!
Tiêu Lệ hai tay vỗ vai Lăng Phong cái bốp mà cười nói. Hải Ba Đông bên cạnh liếm liếm cây kẹo, chán nản hắn vẫy vẫy tay còn lại, lườm tên trước mặt...
- Tiểu tử! Bản đồ đưa không hề sai, đừng quên khiếm ta cái nhân tình a...
Lăng Phong chật vật thoát khỏi vòng tay "tình thương" của nhị ca hắn, nhìn tiểu hài tử dưới chân mà một mặt cười tà:
- Nhân tình? Được thôi...
Nói đoạn, hắn giật lấy cây kẹo từ tay Hải Ba Đông, bị giật kẹo tiểu Đông không nhịn được, hai tay với với thanh kẹo kia, một mặt tức giận:
- Ê! Tiểu tử thối, trả bổn công tử kẹo!!!
Lăng Phong lúc này mới thả kẹo xuống, hắc hắc cười nói:
- Đó! Nhân tình đã trả, ta vừa giúp ngươi lấy lại kẹo, nay không ai nợ ai~
Hải Ba Đông nhận lấy kẹo, chưa kịp cho vào miệng mà trên trán đã nổi vài sợi hắc tuyến, nội tâm không ngừng ân cần hỏi thăm tổ tông mười mấy đời nhà thanh niên trước mắt. Cơ mà thực lực không đủ, biết làm sao được? Đảo mắt vài cái tìm nơi trút giận, Tiêu Lệ đang cười phá lọt ngay vào tầm mắt, tức thì đấu khí trên tay loé lên đóng hắn thành tượng đá.
- Nhị ca! Nhị ca, ngươi không sao chứ!? Lão thất phu, giải băng mau!
- Nằm mơ! Để ca ngươi đóng băng đấy đi~
- Khốn nạn, đừng để ta bắt được ngươi...
Hai người rượt bắt nhau một hồi, tội nghiệp Tiêu Lệ không ai cứu tới tối mịt mới thoát được băng mà ra...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Giữa sa mạc, trước cửa hang động dưới lòng đất, một đoàn bốn người hai nam hai nữ đã ở đó từ lâu. Lăng Phong cất tiếng:
- Tới rồi sao? Ta cảm nhận được khí tức của dị hoả a...
Ở đằng xa xa, nấp sau lùm cát, một hắc y nữ tử len lén nhìn theo nhóm người Lăng Phong, lúc này nàng khẽ mở môi thơm, cười thầm:
- Quả không sai, nơi đây có dị hoả! Tiểu tử kia, nể tình ngươi có công chỉ đường, bổn vương liền không quan tâm tới mạng ngươi a...
Hắc y nữ tử đó không ai khác ngoài Thải Lân hay Medusa, kỳ lạ là đôi ngọc thối không biết từ đâu ra kia đang khẽ co lại, có vẻ do cháy nắng. Mỹ Đỗ Toa nhất tộc các nàng lưu truyền xuống bí pháp cải tiến từ Xà Chi Chú Phong Ấn từng phong ấn Hải Ba Đông kia, bằng cách phong ấn lấy bản thể của mình mà có lại đôi chân, bù lại thực lực phong ấn chỉ có Tam tinh Đấu Vương. Lúc này một bên đánh hơi Thanh Lân chợt rùng mình, truyền âm cho Lăng Phong:
- Thiếu gia, đằng sau lưng có người, với lại Thanh Lân thấy nàng có khí tức rất quen thuộc.
Lăng Phong mỉm cười xoa đầu nàng, nhắc nàng không để ý mà đi vào trong động, làm vẻ hắn đã phát hiện từ lâu, chỉ là không nói thôi...
- Ca ca, ngươi cướp công! Thải Lân nàng là do ta phát hiện a!
- Ách...
Vâng, thực sự là do cái nhiệm vụ [Đoạt Xà Nữ Vương] đập vào mặt hắn ngay từ phường thị đã khiến hắn tìm ra vị xà mỹ nhân này từ lâu a, nói ra công mới là từ Linh Nhi. Cơ mà hắn cũng mặc kệ Thải Lân, Đấu Hoàng đỉnh phong có thắng được hắn? Nằm mơ a! Đến lúc đó tranh thủ lại chiếm ít nhiều tiện nghi, thật là sung sướng a! Tuyết Lam đứng một bên thấy thần sắc chủ nhân dần hèn mọn đi cũng không để ý mà quỳ xuống dưới chân, bàn tay ngọc khẽ luồn vào quần hắn mà vuốt nhẹ bên dưới.
Lăng Phong khẽ run lên một cái mà nhìn thiếu nữ trước mặt, một bộ phát sốc hỏi:
- ...Tiểu Tuyết Lam, ngươi...
- Thiếu gia, ngươi không nên nhịn lâu, để Tuyết Lam hầu ngươi...
Nói đoạn, bàn tay ngọc trắng như phấn nắm nhẹ lấy dương căn hắn mà khẽ vuốt, ngón tay nhỏ khẽ chạm lấy quy đầu mà ôn nhu vuốt ve khiến Lăng Phong không khỏi hít vào ngụm lương khí, thầm may mắn Thanh Lân với Hải Ba Đông lão già kia đã vào hang trước, không chắc hắn cũng chẳng còn mặt mũi.
Không để Lăng Phong kịp hoàn hồn, Tuyết Lam nàng tuột nhẹ quần hắn ra, hít một ngụm khí mà hiến dâng bờ môi son của mình. Chỉ thấy một tiếng "úc" vang lên, toàn bộ dương căn thiếu niên được bao phủ bởi nơi ẩm ướt nào đó, cảm giác ấm nóng thư sướng dội vào não tử khiến Lăng Phong kém chút thất thủ, thầm sợ tài thổi sáo của nữ nhân dưới thân. Đúng lúc này...
- Thiếu gia, ngươi ở đâu? Thanh Lân tìm thấy biển dung nham rồi!
Tiếng thiếu nữ vọng ra làm hai người một phen hoảng hồn, không còn lựa chọn khác Lăng Phong đành chọn đánh nhanh thắng nhanh, áy náy nhìn nữ nhân trước mặt mà lấy tay ấn đầu nàng lên lên xuống xuống cực bạo, cơ hồ nhét cả túi ngọc vào trong miệng nàng, tới vài chục lần mới run rẩy mà phóng sâu vào cổ họng Tuyết Lam khiến nàng kém chút nghẹn chết. Ôn nhu vuốt nhẹ sau lưng nàng, Lăng Phong một tay bế Tuyết Lam lên, thân hình hai người dần biến mất trong hang động...
Tại một tảng đá gần đó, Thải Lân lúc này mặt xinh đã đỏ đến tận mang tai, dưới háng cảm thấy một trận ươn ướt, hơi thở dồn dập mà hỗn loạn. Cũng không trách nàng, xà tính vốn dâm, nhất là một cái vài trăm năm xử nữ như nàng, thấy cảnh này đời nào chịu được? Nghĩ tới cảnh Tuyết Lam tuy hơi sặc nhưng vẫn nuốt thứ đó ngon lành khiến khoé môi Thải Lân như chảy ra một dòng nước, ý thức bản thân thất thố nàng chợt tỉnh lại, lắc nhẹ cái đầu mà thầm nghĩ:
- Không được, dị hoả quan trọng hơn! Tới lúc lấy được nó, bổn vương bắt lấy hắn thử sau cũng không muộn...
Dứt lời, nàng thân ảnh cấp tốc biến động mà vọt vào trong hang. Lúc này, tại nhóm Lăng Phong...
- Oa! Thiếu gia, cảm tạ ngươi a!
Thanh Lân lúc này đang vuốt ve tiểu hồng xà trên tay, nụ cười khả ái nở ra mà nhìn thiếu gia nàng khiến hắn hận không thể nhéo đôi má mềm kia một cái. Tiểu xà đó là một đầu Song đầu Hoả linh xà như cốt truyện cũ, cũng được mở ra Tam hoa đồng Thanh Lân cho thu phục. Xin lại tiểu xà, Lăng Phong thân vận một lớp hắc sắc chi hoả bao bọc toàn thân, trầm giọng tự hỏi:
- Một lớp Thiên chiếu chi hoả đủ không ta? Thôi kệ, thiếu thì bù sau, cứ nhảy trước đã.
Dứt lời, Lăng Phong nhảy vào hồ dung nham, được hướng dẫn bởi Hoả linh xà hắn một đường hướng thẳng tới hạch tâm hồ. Tại đó, một đoá thanh liên nhẹ nhàng trôi nổi, nơi đài sen bao bọc lấy một ngọn thanh sắc hoả diễm. Đúng, nó chính là bài danh thứ 18 Dị hoả bảng - Thanh Liên Địa Tâm Hoả. Đang tính với tay ra lấy hắn thì bất chợt, một thân ảnh cấp tốc lao tới bên trong, liên tục gào thét:
- Thanh Liên Địa Tâm Hoả! Nó là của ta!!!
Thải Lân ẩn nấp từ phía sau đột ngột lao tới, cái đuôi nàng đẩy bay Lăng Phong mà chộp lấy dị hoả. Những tưởng thành công lấy được thì bỗng dưng, dị biến xảy ra. Chỉ thấy Thanh Liên Địa Tâm Hoả như phình ra mà mãnh liệt bao trùm lấy Thải Lân khiến nàng không ngừng đau khổ thét gào, lân phiến trên cơ thể như bị đốt trụi.
Tỉnh táo Lăng Phong đứng dậy phủi phủi cái đầu, ngoái lại nhìn mỹ lệ thân ảnh đau khổ trong dị hoả kia mà nghi hoặc:
- Mỹ lệ xà nhân, tử sắc lân phiến...không lẽ là Thải Lân? Cơ mà tại sao dị hoả lại biến động dữ dội thế kia?
- Ca ca, là do Thanh Liên Địa Tâm Hoả cảm thấy khí tức Thiên Chiếu chi hoả trên ngươi mà điên cuồng hút lấy năng lượng nhờ Thanh Liên, phòng bị thôn phệ mất!
Tiếng Linh Nhi vọng lên trong đầu hắn.
- Ra thế. Cơ mà làm sao ta lấy lại dị hoả đây? Còn cứu nàng ta nữa?
Linh Nhi chợt hiện ra, bàn tay nhỏ cốc lên đầu Lăng Phong:
- Ca ca ngốc! Thanh Liên Địa Tâm Hoả sinh từ Thanh Liên, ngươi lấy tràn đầy sinh lực Sinh Linh chi diễm bao bọc lấy, ắt sẽ lấy được. Còn nàng nha, hì hì, ca ca ngươi chiếm lợi lớn!
Lăng Phong gãi đầu tỏ vẻ không hiểu, mù mịt hỏi:
- Là sao?
- Ca ca ngốc a! Nàng là xà nhân, vốn là âm thịnh, nay bị dị hoả thiêu đốt nên dương khí nhập thể mà tàn phá. Vì thế nên á, giờ cần một nguồn dương tới giúp nàng hấp thu dương khí, âm dương thái hoà là được a~
Lăng Phong đơ ra một lúc rồi vỗ hai tay lại, trên mặt nở ra nụ cười gian, gian tới không thể gian hơn, hắc hắc cười nói:
- Hắc hắc, Thải Lân, ta thực bất đắc dĩ mới phải hiến thân cứu ngươi a. Ây, ai bảo nàng là nữ nhân tương lai của ta kia chứ...
Nói đoạn, một tay điều khiển lấy Sinh Linh chi diễm mà thu lấy dị hoả, đài sen và kèm theo Thải Lân đang bất tỉnh trên đó mà lao ra bên ngoài, trước khi đó còn không quên đút dược vào cho nàng. Tội nghiệp Thải Lân sau này mới biết đan dược hắn đút đã khiến nàng lành hẳn, không khỏi nổi xung lên mà đuổi giết tướng công tứ phía, nhưng đó lại là một câu chuyện khác....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hà lô! Tác quay lại rồi đây! Mấy ngày nay loạn đầu không viết nổi, giờ mới xuất ra kịp. Yên tâm, từ nay sẽ ra chương ổn định a, tin tác đi~