Lục Thiên Hệ Thống

Chương 29 : Xuyên việt giả, món quà ý nghĩa nhất!

Ngày đăng: 03:21 08/08/20

Chap 29:
- Tướng công, ngươi quen Hứa Tiên công tử ư?
Dựa đầu vào lòng ngực Tiêu Viêm, Nguyệt Mị ôn nhu thưởng lấy cho anh hùng đời nàng một nụ hôn, sau thấy ánh mắt trêu tức của Lăng Phong mặt đỏ tận mang tai nàng hỏi đánh trống lảng.
- Hứa Tiên? Hắn...hắn có động tới ngươi không???
Tiêu Viêm nghe xong mà hết hồn. Đùa giỡn, ngự xà Hứa Tiên đại danh đỉnh đỉnh hắn sao không biết? Còn ngưỡng mộ nữa là. Bản năng trỗi dậy hắn liền bám lấy Nguyệt Mị mà tra xét, sợ đỉnh đầu mình mọc lấy cái nón xanh.
Nguyệt Mị một mặt mờ mịt, chợt đỏ mặt mà búng trán Tiêu Viêm, hờn dỗi nói:
- Mới không có! Hứa công tử nhưng là phò mã gia Xà nhân tộc chúng ta...
Câu nói như khuấy động não hải Tiêu Viêm, Medusa nữ vương là nữ nhân Phong ca? Không, còn một thứ quan trọng hơn, đó là...
- Phong ca, Hứa Tiên chơi rắn...
Lăng Phong biết mình bị hố, ai bảo hắn rảnh rỗi tự xưng Hứa Tiên làm chi? Cơ mà Tiểu Viêm cũng là đệ đệ hắn, không cần giấu giếm. Tức thì, hắn trả lời:
- Ninh Thái Thần giỡn quỷ, Đường Hạo gốc cỏ cũng không tha!
Tiêu Viêm lúc này một mặt mộng bức, triệt để xác định Tam ca hắn cũng là Xuyên Việt giả! Cơ mà để thử cho chắc, hắn chốt câu cuối:
- Tam ca, Bạch Long kị sĩ...
Lăng Phong không nghĩ ngợi trả lời:
- Bạch Long kị sĩ Doãn đại hiệp, một đời tung hoành! Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu a...
Tiêu Viêm lại tiếp tục, lần này thần sắc tràn ngập bỉ ổi:
- Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ...
Lăng Phong thần sắc lại càng bỉ ổi, hèn mọn trả lời:
- Người ngọc đâu nhờ học thổi sáo!
Tiêu Viêm bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa, bay tới khoác vai Lăng Phong, mặt cười như không thể vui hơn:
- Tam ca, ngươi cũng xuyên việt tới đây? Quá tốt a, đồng hương!
Lăng Phong khoác lại vai Tiêu Viêm, mắt liếc sang Nguyệt Mị đứng bên cạnh như cô vợ nhỏ, một bộ tra hỏi:
- Chuyện đó nói sau! Quan trọng hơn, tiểu tử nhà ngươi thành thật khai báo, Nguyệt Mị ngươi câu dẫn nàng từ khi nào? Và sao ngươi lại tới đây?
Nguyệt Mị một bên nghe thấy mặt đỏ như gấc, không có ý tứ nàng khẽ cúi gập đầu mong không ai thấy. Tiêu Viêm bị tra hỏi tới tấp đành phải trả lời:
- Ca ca, ta là ra ngoài đi lịch luyện, nghe tin dị hoả nơi đây nên mới tới. Còn Nguyệt Mị nàng...mmmm.....
Nói tới đây, Nguyệt Mị hai tay đã bịt kín miệng tướng công mình, mặt đỏ tới không thể đỏ hơn nàng khẽ kêu:
- Không cho nói!
Tiêu Viêm miệng bị che đành truyền tin cho Lăng Phong. Chuyện là Tiêu Viêm hắn lỡ xài hết nước, qua ốc đảo lấy thì gặp Nguyệt Mị đang tắm như nguyên tác. Lấy khu xà dược vật hắn ném về phía nàng mà chạy trốn, cơ mà...thứ hắn ném không phải khu xà phấn, nó là xuân dược! Vậy nên, chuyện gì tới cũng phải tới, Nguyệt Mị sau khi bị Tiêu Viêm cướp hoàn bích thân cũng đành theo hắn, đừng nhìn nàng bên ngoài phong tao, thực chất cũng như Huân Nhi một dạng.
Ba người nháo trò một lúc thì một đạo thất thải hào quang từ trên trời vọt xuống, kèm theo một đạo thiên lôi tiến tới trên bầu trời hư ảnh một đầu mãng xà thân thất thải lân phiến, bên trong bọc lấy một nữ nhân. Nhìn nữ nhân trong đó, Lăng Phong như một tia chớp lao tới, bởi lẽ hắn cảm nhận được trong tia thiên lôi kia có chứa lực lượng của lão tặc thiên kia, đạt tới cao giai Đấu Tông lực lượng! Giơ lên một quyền mạnh nhất của mình, hắn thét gào, lao tới tia chớp!
- Cuồng bá chiến quyền, Khí phách thiên thu!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cháy khét quần áo Lăng Phong rơi xuống hôn mê bất tỉnh, mặc cho bên cạnh vang lên tiếng gọi:
- Phong ca!!!
- Tướng công!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Rạng sáng hôm sau, Lăng Phong tỉnh lại, nhìn bên cạnh mình là Thải Lân đang tựa bên đầu giường ngủ, trải qua tiến hoá nàng dung mạo ngày càng xinh đẹp, chỉ tiếc đôi mắt nàng sưng đỏ lên tựa như khóc quá nhiều, khoé mắt còn đọng lấy vệt nước, mặt mày có chút hốc hác khiến hắn không khỏi đau lòng, nhẹ nhàng bế nàng lên giường. Sinh Linh chi diễm chợt bốc lên, đưa một đám sinh cơ vào cơ thể nàng, khiến nàng da thịt lại căng tràn như cũ.
Tính rời khỏi phòng, một bàn tay...không, một cái đuôi đã quấn chặt hắn lại, kéo Lăng Phong đầu đập vào một mảnh màu mỡ, ngước lên nhìn thì thấy Thải Lân một bộ hoa lê đái vũ, tiếng được tiếng không nói:
- Tướng công...ngươi còn sống. Thật tốt....hức....là lỗi của ta....ta liên luỵ tới chàng....hức....
Lăng Phong ôm lấy nàng mà vuốt ve an ủi, thầm nghĩ sao mà giải thích đây, chẳng lẽ nói hắn thực không hề hấn gì mà chỉ đang ngủ? Một tia chớp sao khiến hắn thảm hại thế được, chỉ là Lăng Phong mượn nó đi luyện thể thôi...Cơ mà không thể nói, không Thải Lân thay vì khóc chắc chắn sẽ vác dao đi truy sát hắn a!
Đương nhiên Thải Lân lúc này vẫn không hay biết gì, nhìn lấy nam nhân trước mặt mà cảm thấy thật đau, hắn đã vì nàng liều mạng, nàng lại chưa thể cho hắn thứ gì. Như nghĩ tới điều gì, Thải Lân trên người y phục rớt xuống, ôm lấy Lăng Phong:
- Tướng công, Thải Lân muốn cho ngươi cái hầu tử, mau muốn ta!
Không để Lăng Phong lên tiếng, nàng móng vuốt đã xé sạch y phục trên thân, nhất thời căn phòng lại tràn ngập một mảnh xuân sắc...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Tam ca, những thứ này là?
Tiêu Viêm nhìn lấy tiểu liên hoả diễm với nạp giới trên tay Lăng Phong, một bộ thèm khát nói.
- Thanh Liên địa tâm hoả hoả chủng, Địa hoả liên tử với Thanh Liên đài sen, thêm chút dược liệu. Quà mọn của ca, mau mau lấy!
Nói đoạn, Lăng Phong không hề để ý vất lấy đồ cho Tiêu Viêm. Cơ mà lần này Tiêu Viêm lại cười cực kỳ quỷ dị, tay vất lại một cái bạch sắc nạp giới cho hắn:
- Tam ca, quà cho ngươi!
Nhìn vào trong nạp giới, Lăng Phong có chút sốc, bởi bên trong chứa một đoá Vẫn Lạc tâm viêm ấu sinh thể, một cuốn đấu kỹ: Ngũ Luân Ly Hoả Pháp!
- Tiểu Viêm tử, ngươi tới Già Nam học viện?
Tiêu Viêm khẽ lắc đầu, mặt cười lại càng ẩn giấu một tia dâm tiện:
- Không có, ta bị Thanh Nhi tỷ đá tới một động dung nham, sau lấy được đống này, kèm theo...
Dứt lời, bạch sắc nạp giới trên tay Lăng Phong loé lên, một tiểu cô nương diễm lệ, khả ái tới không thể khả ái hơn mặc hoả hồng sắc y chợt hiện ra trước mặt, nhìn lấy Lăng Phong mà hai má đỏ hồng nàng cúi đầu:
- Lần đầu gặp mặt, tiểu nữ là Diệu Thiên Hoả. Lăng Phong ca ca, mong chiếu cố về sau!
Lăng Phong triệt để mộng bức, Diệu Thiên Hoả là cái tiểu cô nương, nhất là khả ái tiểu cô nương như này a? Không được, nàng phải là của ta! Bàn tay nắm chặt bạch sắc giới chỉ, Lăng Phong cười hắc hắc:
- Tiểu Viêm tử, quà ngươi, ta nhận! Ca rất là hài lòng a!