Lục Thiên Hệ Thống
Chương 39 : Khảo hạch, ba nhát kiếm!
Ngày đăng: 03:21 08/08/20
Chap 39:
- Ting! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn: [Cầm thú], nhận được Tam thân thuật, Đa trọng ảnh phân thân thuật, Lôi Độn Chakra thể thuật hình thức.
- Nội dung nhiệm vụ: làm trò cầm thú với một nữ tử dưới 14 tuổi, chủ nhân người cũng thực cầm thú.
Đang ôm lấy Vinh Vinh trên giường ngủ Lăng Phong nhận tin kém chút sặc khí mà chết, thầm nghĩ tại đây ta cũng mới có 12 được chứ? Cơ mà cũng nhanh bơ đi, xem qua một loạt phần thưởng mà chợt nhỏ dãi. Hokage vị diện tối đê đẳng tam thân thuật, tới đây nhưng lại là cái thần kỹ a! Còn nữa, A cấp Đa trọng ảnh phân thân thuần túy là cái máy hack tu luyện không gì sánh bằng! Thử nghĩ xem, phân thân ra vài trăm, vài nghìn người cùng tu luyện, thử hỏi ai đọ được ta?
Còn chưa kể bản thân còn có máy hack Vẫn Lạc Tâm Viêm sẵn, sáu năm qua một mạch lên cấp 60 không thể thiếu nó a! Hai cái song kiếm hợp bích, có khi chưa tới sáu năm sau liền tới cấp 96, lúc đó làm cái mười mấy năm siêu cấp đấu la, kèm vào Rinnegan với nghịch thiên võ hồn, kẻ nào cản được ta? Tới lúc đó tới Võ Hồn điện chơi không khéo Thiên Đạo Lưu lão già còn gửi thánh nữ với giáo hoàng bọn họ làm quà gặp mặt ấy chứ! Hắc! Hắc!
Cuối cùng nhưng cũng không kém phần quan trọng, Lôi độn Chakra thể thuật hình thức. Năm đó, Raikage đệ tam bằng vào nó mà luyện được một thân cường hãn thể phách, sinh sinh treo lên đánh Bát Vĩ Gyuuki a! Tới lúc luyện thành tự hỏi nhất cấp Thần có gây xước nổi bản thân không ta? Không, quan trọng nhất nhưng là...
- Học thuật này vào, tiểu huynh đệ nhà ta lẽ nào thực thành Bất đảo kim thương, thân ngự ngàn nữ cũng không nói chơi? A quên, bản thân còn có Long chi thể phách nữa thì phải? Chẳng trách tối qua thật không kiểm soát nổi a...
Nói đoạn, Lăng Phong nhìn lấy thân thể bé nhỏ đang cuộn mình yên tĩnh ngủ say như một chú mèo con trong lòng mà không khỏi thương cảm, ôn nhu ôm lấy mà hôn lên trán nàng, nhẹ nhàng vuốt ve lấy tấm lưng nhỏ bé đó, thầm nói:
- Nàng vất vả rồi...
Dứt lời, đôi mắt nhắm xuống, hai người cùng nhau đi vào giấc mộng...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong khi đó, tại Thất Bảo Lưu Ly Tông...
- Là ai! Ai dám vấy bẩn tiểu Vinh Vinh, lão phu muốn đem hắn thiên đao vạn quả!!!
Cầm một viên ngọc bài trắng có một điểm huyết trên tay, Kiếm Đấu La Trần Tâm huy kiếm thổi nó thành tro bụi, giận dữ gào lớn; một bên lão Cốt Đấu La Cổ Dung cũng không khá hơn là bao, đều hận không thể đem tên vấy bẩn nàng rút xương lóc thịt mà ăn tươi nuốt sống. Trữ Phong Trí thân là tông chủ xem như trong ba người bình tĩnh nhất, cơ mà nét mặt âm trầm cũng đủ thể hiện nội tâm y đang như thế nào, thế là liền đi theo Trần Tâm, Cổ Dung hai người một đường phi không tới Sử Lai Khắc học viện...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Mmm...ta đang ở đâu đây?
Tỉnh lại, Lăng Phong thấy bản thân đang ngồi ở trên ghế, trước mặt một trung niên nam tử ngồi đối diện với hai cái nhất bạch nhất hắc y lão giả, Trữ Vinh Vinh chính đang lo lắng đứng bên cạnh trung niên nam tử như đang cố nói điều gì. Nhận thấy hắn tỉnh dậy, trung niên nam tử chợt mỉm cười thân thiện:
- Tỉnh lại rồi sao? Tiểu tử, ngươi biết chúng ta là ai sao?
Nhìn Vinh Vinh nàng một bộ tiểu nữ nhi với ba người khác ngoài nam nhân của nàng, hắn lại còn không biết là ai? Thế là liền chắp tay kính:
- Tiểu tế Lăng Phong ra mắt nhạc phụ đại nhân, Kiếm thúc, Cốt thúc!
Trữ Vinh Vinh một bên cha nàng nghe thấy liền đỏ mặt cúi thấp xuống, nội tâm lại như vừa nếm mật. Trữ Phong Trí ba người nghe thấy lạ thay cũng không phản ứng gì, chỉ mỉm cười nhìn hắn nói:
- Nhạc phụ? Ngươi biết chúng ta là ai, vậy ta muốn hỏi, ngươi cảm thấy bản thân xứng sao?
Lăng Phong vẫn tiếp tục ôm quyền, khẽ nhếch môi nói:
- Là xứng không là xứng, không phải nhạc phụ người rất hiểu rõ sao?
Trữ Phong Trí nghe vậy cũng không tức giận, bởi lẽ hắn thực nói đúng, 12 tuổi 60 cấp Hồn Vương, song sinh đỉnh cấp võ hồn lẽ nào còn không xứng với nữ nhi hắn? Chỉ là hắn khẽ lắc đầu, một bên Trần Tâm trên tay đã xuất hiện Thất Sát kiếm, nhìn Lăng Phong nói:
- Xứng không xứng, còn phải khảo nghiệm một phen! Tiểu tử, ngươi nếu đỡ được ba kiếm của lão phu, chuyện giữa ngươi với nha đầu kia bọn ta sẽ không cản trở, chỉ là ngươi có dám không?
Lăng Phong một bộ chiến khí bừng bừng, nắm quyền cười lớn đáp:
- Có gì không dám! Kiếm thúc, mời ra tay!
Trần Tâm tay vung nhẹ thanh kiếm, một luồng kiếm khí vung tới mà chém hướng Lăng Phong. Kỳ lạ là hắn không né tránh, mặc cho kiếm khí một mực chém lên thân thể mình. Một tiếng rạch vang lên, ngực áo Lăng Phong bị chém rách ra, cơ mà phần thân lại không chút tổn hại. Thấy Lăng Phong một mực ngạnh kháng được kiếm khí của mình, Trần Tâm chỉ cười, hồn hoàn thứ hai sau lưng khẽ loé sáng.
- Tiểu tử, lão phu không nương tay nữa, mau tiếp kiếm thứ hai!
Vừa dứt lời, một cơn bão kiếm khí hướng Lăng Phong mà tới, cơ mà hắn chỉ mỉm cười, hồn hoàn đỏ rực sau lưng chợt loé sáng...
- Đệ nhất hồn kỹ, Long Âm!
Tức thì, Kim Long võ hồn sau lưng hắn chợt mở miệng, một tiếng long ngâm tràn đầy uy nghiêm phát ra, chấn đám kiếm khí rớt xuống đất, đồng thời Trần Tâm đằng sau cũng nhận lấy long ngâm mà phải chịu đè ép bốn thành thực lực. Đột nhiên, mặt lão tái đi, cơ thể khẽ co giật nhẹ như động kinh mà chợt hét lớn! Bàn tay cầm kiếm của lão tự động giơ lên, trước ánh mắt tuyệt vọng của lão và Trữ Phong Trí hai người mà chém ra một kiếm kinh thiên động địa hướng Trữ Vinh Vinh mà tới!
- Không được, Thất Sát kiếm tự dưng phản phệ, ta không điều khiển được! Vinh Vinh, mau chạy đi!!!
Nói tới đây, lão càng thêm tuyệt vọng bởi bản thân sử dụng hồn kỹ mà chém tới, nha đầu kia sao có thể tránh? Trữ Vinh Vinh chỉ đứng dại ra nơi đó, bàn chân run rẩy khẽ quỵ xuống vì sợ hãi, tiểu thư đài các nàng trước giờ đâu gặp tới nguy hiểm? Thế là liền nhắm mắt lại, trong đầu nàng khẽ vụt qua mười mấy năm cuộc đời, chợt nghĩ đến hình ảnh Lăng Phong mà nở một nụ cười, chấp nhận đón lấy tử vong. Nhưng, một bàn tay ôm lấy nàng vào lòng, chỉ thấy nam nhân đời nàng đang ôm lấy bản thân, quay lưng lại với lưỡi kiếm khí, giây phút cuối cùng hướng nàng khẽ vuốt ve mặt, mỉm cười nói:
- Vinh Vinh, hảo hảo sống tốt...
Vừa dứt lời, cự đại kiếm khí trảm mạnh lên người hắn, một tiếng xé rách rợn người vang lên! Trữ Vinh Vinh sững sờ nhìn nam nhân trước mắt một ngụm máu phụt mạnh lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, thân thể của hắn khẽ đổ gục xuống, từ sau lưng một vết rách sâu tới tận xương ghê rợn, máu không ngừng ồ ạt chảy xuống. Nhìn thân thể Lăng Phong tiêu tán sinh cơ trước mắt, Trữ Vinh Vinh nội tâm đón một trận vô hạn thống khổ, ôm lấy thân thể hắn mà khóc rống:
- Không!!! Lăng Phong, huynh đừng bỏ ta, ở lại với Vinh Vinh đi mà....
- Làm ơn đi mà....làm ơn đi...tướng công, ở lại với thiếp...thiếp cầu xin chàng...làm ơn...
- AAAAAAAAAA!!!!!!
Từng trận tiếng hét thống khổ nghe ai oán não lòng vang lên, Trữ Vinh Vinh gào thảm một hồi liền nghĩ đến điều gì, ôm lấy thể xác nam nhân của nàng mà khẽ hôn lên đôi môi tái nhợt không còn sức sống đó, chợt nở một nụ cười:
- Tướng công, Vinh Vinh tới với chàng ngay, hãy chờ ta....
Nói đoạn, nàng từ ngực áo lôi ra một căn chủy thủ, không chút do dự đâm hướng ngực trái của mình. Tức thì, một đạo bạch ảnh hướng gáy của Vinh Vinh mà vỗ xuống, đem nàng bất tỉnh. Đạo bạch ảnh đó là Trần Tâm, kỳ lạ là bộ dáng thống khổ do bị phản phệ lúc nãy đã quỷ dị biến mất không biết từ lúc nào. Nhìn đôi nam nữ trước mặt, lão chợt mở miệng, một bộ sinh không thể luyến nói:
- Tiểu tử, ngươi đạt...Có hoạ điên ta mới nói thế!!! Khốn nạn tiểu tử, ngươi làm như vậy, Vinh Vinh nha đầu không biết đời này có tha cho lão phu không, lão phu thật muốn chém chết ngươi a!!!!
Lão thật căm tức, bởi lẽ kiếm khí vừa nãy chỉ là ảo, chuyện lão phản phệ lại càng không có thật. Ba người bọn lão sớm quyết định, nhát kiếm thứ ba là để thử lòng Lăng Phong hắn, xem hắn có dám liều mình cứu lấy Vinh Vinh hay không. Thật không ngờ, ranh ma tiểu tử hắn sớm biết còn diễn trò, hại ta giờ không có đường lui a! Không nói cho Vinh Vinh biết, nàng vẫn sẽ giận lão cả đời, nói cho Vinh Vinh biết, bị Lăng Phong lừa yêu tới tận xương tủy nàng đời nào tin lão? Hai tên đồng phạm kia chín phần cũng sẽ bỏ lão mà chạy, thật biệt khuất a! Nghĩ tới đây, Trần Tâm chán nản nhìn nhân sinh đen tối trước mắt...
Cổ Dung vác lấy Lăng Phong trên vai nhìn lão bạn già chán nản trước mặt chỉ khẽ vỗ vai an ủi, thầm nghĩ:
- Ài, Vinh Vinh nha đầu giờ chỉ sợ không thể sống thiếu hắn, thật là mưu mô tiểu tử a. Không được, nếu thế này, chẳng phải tiểu Vinh Vinh sẽ cứ bị hắn khi dễ gắt gao? Không được! Lão phu tuyệt không cho phép!
Nghĩ đoạn liền không nhịn được mà cho tiểu tử trên vai một cái lườm đề phòng, cùng Trữ Phong Trí đang cười khổ bế hai người kia đi mất. Không biết vô tình hay cố ý, ba người để quên một cái hắc y thiếu nữ nấp sau rừng, chỉ là tâm nàng hiện tại ngập tràn hình ảnh của Lăng Phong, ba cái lời của mấy lão già kia một chữ cũng không lọt vào đôi tai mèo của nàng, cơ thể nhỏ bé khẽ run, đôi má đỏ hồng sinh xuân, hai mắt đã ươn ướt không biết từ lúc nào.
Giờ đây, nàng chỉ nhận định một cái nam tử, một cái nam nhân duy nhất trong đời nàng! Nàng là Chu Trúc Thanh, Tinh La đế quốc Đại Công Tước nữ nhi, nam nhân của nàng là Lăng Phong!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Ting! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn: [Cầm thú], nhận được Tam thân thuật, Đa trọng ảnh phân thân thuật, Lôi Độn Chakra thể thuật hình thức.
- Nội dung nhiệm vụ: làm trò cầm thú với một nữ tử dưới 14 tuổi, chủ nhân người cũng thực cầm thú.
Đang ôm lấy Vinh Vinh trên giường ngủ Lăng Phong nhận tin kém chút sặc khí mà chết, thầm nghĩ tại đây ta cũng mới có 12 được chứ? Cơ mà cũng nhanh bơ đi, xem qua một loạt phần thưởng mà chợt nhỏ dãi. Hokage vị diện tối đê đẳng tam thân thuật, tới đây nhưng lại là cái thần kỹ a! Còn nữa, A cấp Đa trọng ảnh phân thân thuần túy là cái máy hack tu luyện không gì sánh bằng! Thử nghĩ xem, phân thân ra vài trăm, vài nghìn người cùng tu luyện, thử hỏi ai đọ được ta?
Còn chưa kể bản thân còn có máy hack Vẫn Lạc Tâm Viêm sẵn, sáu năm qua một mạch lên cấp 60 không thể thiếu nó a! Hai cái song kiếm hợp bích, có khi chưa tới sáu năm sau liền tới cấp 96, lúc đó làm cái mười mấy năm siêu cấp đấu la, kèm vào Rinnegan với nghịch thiên võ hồn, kẻ nào cản được ta? Tới lúc đó tới Võ Hồn điện chơi không khéo Thiên Đạo Lưu lão già còn gửi thánh nữ với giáo hoàng bọn họ làm quà gặp mặt ấy chứ! Hắc! Hắc!
Cuối cùng nhưng cũng không kém phần quan trọng, Lôi độn Chakra thể thuật hình thức. Năm đó, Raikage đệ tam bằng vào nó mà luyện được một thân cường hãn thể phách, sinh sinh treo lên đánh Bát Vĩ Gyuuki a! Tới lúc luyện thành tự hỏi nhất cấp Thần có gây xước nổi bản thân không ta? Không, quan trọng nhất nhưng là...
- Học thuật này vào, tiểu huynh đệ nhà ta lẽ nào thực thành Bất đảo kim thương, thân ngự ngàn nữ cũng không nói chơi? A quên, bản thân còn có Long chi thể phách nữa thì phải? Chẳng trách tối qua thật không kiểm soát nổi a...
Nói đoạn, Lăng Phong nhìn lấy thân thể bé nhỏ đang cuộn mình yên tĩnh ngủ say như một chú mèo con trong lòng mà không khỏi thương cảm, ôn nhu ôm lấy mà hôn lên trán nàng, nhẹ nhàng vuốt ve lấy tấm lưng nhỏ bé đó, thầm nói:
- Nàng vất vả rồi...
Dứt lời, đôi mắt nhắm xuống, hai người cùng nhau đi vào giấc mộng...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong khi đó, tại Thất Bảo Lưu Ly Tông...
- Là ai! Ai dám vấy bẩn tiểu Vinh Vinh, lão phu muốn đem hắn thiên đao vạn quả!!!
Cầm một viên ngọc bài trắng có một điểm huyết trên tay, Kiếm Đấu La Trần Tâm huy kiếm thổi nó thành tro bụi, giận dữ gào lớn; một bên lão Cốt Đấu La Cổ Dung cũng không khá hơn là bao, đều hận không thể đem tên vấy bẩn nàng rút xương lóc thịt mà ăn tươi nuốt sống. Trữ Phong Trí thân là tông chủ xem như trong ba người bình tĩnh nhất, cơ mà nét mặt âm trầm cũng đủ thể hiện nội tâm y đang như thế nào, thế là liền đi theo Trần Tâm, Cổ Dung hai người một đường phi không tới Sử Lai Khắc học viện...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Mmm...ta đang ở đâu đây?
Tỉnh lại, Lăng Phong thấy bản thân đang ngồi ở trên ghế, trước mặt một trung niên nam tử ngồi đối diện với hai cái nhất bạch nhất hắc y lão giả, Trữ Vinh Vinh chính đang lo lắng đứng bên cạnh trung niên nam tử như đang cố nói điều gì. Nhận thấy hắn tỉnh dậy, trung niên nam tử chợt mỉm cười thân thiện:
- Tỉnh lại rồi sao? Tiểu tử, ngươi biết chúng ta là ai sao?
Nhìn Vinh Vinh nàng một bộ tiểu nữ nhi với ba người khác ngoài nam nhân của nàng, hắn lại còn không biết là ai? Thế là liền chắp tay kính:
- Tiểu tế Lăng Phong ra mắt nhạc phụ đại nhân, Kiếm thúc, Cốt thúc!
Trữ Vinh Vinh một bên cha nàng nghe thấy liền đỏ mặt cúi thấp xuống, nội tâm lại như vừa nếm mật. Trữ Phong Trí ba người nghe thấy lạ thay cũng không phản ứng gì, chỉ mỉm cười nhìn hắn nói:
- Nhạc phụ? Ngươi biết chúng ta là ai, vậy ta muốn hỏi, ngươi cảm thấy bản thân xứng sao?
Lăng Phong vẫn tiếp tục ôm quyền, khẽ nhếch môi nói:
- Là xứng không là xứng, không phải nhạc phụ người rất hiểu rõ sao?
Trữ Phong Trí nghe vậy cũng không tức giận, bởi lẽ hắn thực nói đúng, 12 tuổi 60 cấp Hồn Vương, song sinh đỉnh cấp võ hồn lẽ nào còn không xứng với nữ nhi hắn? Chỉ là hắn khẽ lắc đầu, một bên Trần Tâm trên tay đã xuất hiện Thất Sát kiếm, nhìn Lăng Phong nói:
- Xứng không xứng, còn phải khảo nghiệm một phen! Tiểu tử, ngươi nếu đỡ được ba kiếm của lão phu, chuyện giữa ngươi với nha đầu kia bọn ta sẽ không cản trở, chỉ là ngươi có dám không?
Lăng Phong một bộ chiến khí bừng bừng, nắm quyền cười lớn đáp:
- Có gì không dám! Kiếm thúc, mời ra tay!
Trần Tâm tay vung nhẹ thanh kiếm, một luồng kiếm khí vung tới mà chém hướng Lăng Phong. Kỳ lạ là hắn không né tránh, mặc cho kiếm khí một mực chém lên thân thể mình. Một tiếng rạch vang lên, ngực áo Lăng Phong bị chém rách ra, cơ mà phần thân lại không chút tổn hại. Thấy Lăng Phong một mực ngạnh kháng được kiếm khí của mình, Trần Tâm chỉ cười, hồn hoàn thứ hai sau lưng khẽ loé sáng.
- Tiểu tử, lão phu không nương tay nữa, mau tiếp kiếm thứ hai!
Vừa dứt lời, một cơn bão kiếm khí hướng Lăng Phong mà tới, cơ mà hắn chỉ mỉm cười, hồn hoàn đỏ rực sau lưng chợt loé sáng...
- Đệ nhất hồn kỹ, Long Âm!
Tức thì, Kim Long võ hồn sau lưng hắn chợt mở miệng, một tiếng long ngâm tràn đầy uy nghiêm phát ra, chấn đám kiếm khí rớt xuống đất, đồng thời Trần Tâm đằng sau cũng nhận lấy long ngâm mà phải chịu đè ép bốn thành thực lực. Đột nhiên, mặt lão tái đi, cơ thể khẽ co giật nhẹ như động kinh mà chợt hét lớn! Bàn tay cầm kiếm của lão tự động giơ lên, trước ánh mắt tuyệt vọng của lão và Trữ Phong Trí hai người mà chém ra một kiếm kinh thiên động địa hướng Trữ Vinh Vinh mà tới!
- Không được, Thất Sát kiếm tự dưng phản phệ, ta không điều khiển được! Vinh Vinh, mau chạy đi!!!
Nói tới đây, lão càng thêm tuyệt vọng bởi bản thân sử dụng hồn kỹ mà chém tới, nha đầu kia sao có thể tránh? Trữ Vinh Vinh chỉ đứng dại ra nơi đó, bàn chân run rẩy khẽ quỵ xuống vì sợ hãi, tiểu thư đài các nàng trước giờ đâu gặp tới nguy hiểm? Thế là liền nhắm mắt lại, trong đầu nàng khẽ vụt qua mười mấy năm cuộc đời, chợt nghĩ đến hình ảnh Lăng Phong mà nở một nụ cười, chấp nhận đón lấy tử vong. Nhưng, một bàn tay ôm lấy nàng vào lòng, chỉ thấy nam nhân đời nàng đang ôm lấy bản thân, quay lưng lại với lưỡi kiếm khí, giây phút cuối cùng hướng nàng khẽ vuốt ve mặt, mỉm cười nói:
- Vinh Vinh, hảo hảo sống tốt...
Vừa dứt lời, cự đại kiếm khí trảm mạnh lên người hắn, một tiếng xé rách rợn người vang lên! Trữ Vinh Vinh sững sờ nhìn nam nhân trước mắt một ngụm máu phụt mạnh lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, thân thể của hắn khẽ đổ gục xuống, từ sau lưng một vết rách sâu tới tận xương ghê rợn, máu không ngừng ồ ạt chảy xuống. Nhìn thân thể Lăng Phong tiêu tán sinh cơ trước mắt, Trữ Vinh Vinh nội tâm đón một trận vô hạn thống khổ, ôm lấy thân thể hắn mà khóc rống:
- Không!!! Lăng Phong, huynh đừng bỏ ta, ở lại với Vinh Vinh đi mà....
- Làm ơn đi mà....làm ơn đi...tướng công, ở lại với thiếp...thiếp cầu xin chàng...làm ơn...
- AAAAAAAAAA!!!!!!
Từng trận tiếng hét thống khổ nghe ai oán não lòng vang lên, Trữ Vinh Vinh gào thảm một hồi liền nghĩ đến điều gì, ôm lấy thể xác nam nhân của nàng mà khẽ hôn lên đôi môi tái nhợt không còn sức sống đó, chợt nở một nụ cười:
- Tướng công, Vinh Vinh tới với chàng ngay, hãy chờ ta....
Nói đoạn, nàng từ ngực áo lôi ra một căn chủy thủ, không chút do dự đâm hướng ngực trái của mình. Tức thì, một đạo bạch ảnh hướng gáy của Vinh Vinh mà vỗ xuống, đem nàng bất tỉnh. Đạo bạch ảnh đó là Trần Tâm, kỳ lạ là bộ dáng thống khổ do bị phản phệ lúc nãy đã quỷ dị biến mất không biết từ lúc nào. Nhìn đôi nam nữ trước mặt, lão chợt mở miệng, một bộ sinh không thể luyến nói:
- Tiểu tử, ngươi đạt...Có hoạ điên ta mới nói thế!!! Khốn nạn tiểu tử, ngươi làm như vậy, Vinh Vinh nha đầu không biết đời này có tha cho lão phu không, lão phu thật muốn chém chết ngươi a!!!!
Lão thật căm tức, bởi lẽ kiếm khí vừa nãy chỉ là ảo, chuyện lão phản phệ lại càng không có thật. Ba người bọn lão sớm quyết định, nhát kiếm thứ ba là để thử lòng Lăng Phong hắn, xem hắn có dám liều mình cứu lấy Vinh Vinh hay không. Thật không ngờ, ranh ma tiểu tử hắn sớm biết còn diễn trò, hại ta giờ không có đường lui a! Không nói cho Vinh Vinh biết, nàng vẫn sẽ giận lão cả đời, nói cho Vinh Vinh biết, bị Lăng Phong lừa yêu tới tận xương tủy nàng đời nào tin lão? Hai tên đồng phạm kia chín phần cũng sẽ bỏ lão mà chạy, thật biệt khuất a! Nghĩ tới đây, Trần Tâm chán nản nhìn nhân sinh đen tối trước mắt...
Cổ Dung vác lấy Lăng Phong trên vai nhìn lão bạn già chán nản trước mặt chỉ khẽ vỗ vai an ủi, thầm nghĩ:
- Ài, Vinh Vinh nha đầu giờ chỉ sợ không thể sống thiếu hắn, thật là mưu mô tiểu tử a. Không được, nếu thế này, chẳng phải tiểu Vinh Vinh sẽ cứ bị hắn khi dễ gắt gao? Không được! Lão phu tuyệt không cho phép!
Nghĩ đoạn liền không nhịn được mà cho tiểu tử trên vai một cái lườm đề phòng, cùng Trữ Phong Trí đang cười khổ bế hai người kia đi mất. Không biết vô tình hay cố ý, ba người để quên một cái hắc y thiếu nữ nấp sau rừng, chỉ là tâm nàng hiện tại ngập tràn hình ảnh của Lăng Phong, ba cái lời của mấy lão già kia một chữ cũng không lọt vào đôi tai mèo của nàng, cơ thể nhỏ bé khẽ run, đôi má đỏ hồng sinh xuân, hai mắt đã ươn ướt không biết từ lúc nào.
Giờ đây, nàng chỉ nhận định một cái nam tử, một cái nam nhân duy nhất trong đời nàng! Nàng là Chu Trúc Thanh, Tinh La đế quốc Đại Công Tước nữ nhi, nam nhân của nàng là Lăng Phong!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~