Lục Thiên Hệ Thống
Chương 38 : Thịt Trữ Vinh Vinh!
Ngày đăng: 03:21 08/08/20
Chap 38:
- Ưm! Ngươi đừng hòng, ba ba ta là Thất Bảo Lưu Ly Tông tông chủ, ngươi dám động tới ta, Kiếm thúc Cốt thúc sẽ tới, ngươi sẽ chết không toàn thây a...
Lời lẽ uy hiếp là vậy, thực chất nếu xét kỹ hoàn toàn là một lời nhắc nhở. Bản thân nghe lén hết mọi chuyện, nhất là những lời tâm tình của hắn đã khiến Trữ Vinh Vinh nàng thực động tâm, thực muốn gả cho hắn về làm cái thê tử, bởi theo nàng, nam nhân chí tình chí nghĩa như hắn, đời này còn có ai? Không có! Cơ mà nàng là tông chủ nữ nhi, thân được hai cái gia gia yêu chiều, nếu biết nàng tối nay thất thân cho hắn chỉ sợ sẽ không nhịn được mà lao tới đuổi giết Lăng Phong, khi đó nàng thực hối hận tới suốt đời.
Tiểu tâm tư của Trữ Vinh Vinh, Lăng Phong sao có thể không biết? Tức thì bờ môi dán sát vào đôi môi đỏ hồng của nàng, ôn nhu mà thưởng thức lấy hai cánh môi chín mọng. "Ưm" một tiếng, Trữ Vinh Vinh mặt đỏ như chưa từng đỏ hơn, khẽ giãy ra nhưng bất thành nàng nhìn Lăng Phong lo lắng như muốn nói gì thì hắn đã lên tiếng:
- Vinh Vinh, không cần lo lắng, hãy nhìn vào mắt ta...
Bị gọi tới, nàng bản năng ngước lên nhìn vào mắt hắn, đôi mắt màu đỏ với những đường tròn kì dị trông thật tà dị, cơ mà đó cũng là điểm tiểu ma nữ nàng thích ở hắn. Một thoáng thất thần, nàng cảm thấy bản thân đang ở tinh không, ở đó Lăng Phong hiện lên như một tôn đại thần khống chế tất cả, khung cảnh cuộc đời hắn dần dần hiển lộ ra trước mắt nàng, từng cái, từng cái một. Hắn lúc này mới tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng xoa đầu:
- Nàng thấy không, ta thật rất mạnh, không sợ hai cái Kiếm Đấu La, Cốt Đấu La a! Bởi thế...
Lăng Phong chưa kịp nói hết, thiếu nữ trước mắt đã nhào vào lòng hắn, ôm lấy hắn mà ngước lên nhìn, cặp mắt to tròn đáng yêu nay đã thấm đẫm nước mắt nàng một tay chỉ về đoạn hồi ức kiếp trước của hắn, khẽ hỏi:
- ...Có đau không?
- Ân?
- ...ta hỏi...thế kia...có đau không?
Lăng Phong lắc đầu, cầm tay nàng chỉ về phía hồi ức về Linh Nhi, phụ thân Tiêu Chiến, đám huynh đệ Tiêu Viêm, nữ nhân của hắn Vân Vận, Thải Lân, Huân Nhi, Tiên Nhi; Đường Tam Tiểu Vũ, trên mặt giãn ra vài phần, trìu mến nhìn tới mà nói:
- Đã từng, cơ mà có họ ở bên, ta đã không còn đau từ lâu....
Trữ Vinh Vinh không nói gì, tiếp tục ôm hắn hồi lâu, phảng phất như hiện trong nàng chỉ có mỗi một người duy nhất - hắn. Chợt, nàng lấy ra một cái hồ lô, nhỏ máu một cái liền mở ra, bên trong một đám khói hồng dần tiến vào nội thể Lăng Phong, cơ mà hắn không phản kháng, yên lặng tiếp nhận nó vì hắn biết, nàng sẽ không hại hắn. Một lúc sau, Lăng Phong mở mắt, hai mắt nhu tình nhìn Vinh Vinh, khẽ nói:
- Vinh Vinh, nàng...
Trữ Vinh Vinh lắc nhẹ đầu, hai tay nắm chặt lấy bàn tay Lăng Phong, đôi mắt nhu tình tới chảy ra nước nhìn hắn, môi son khẽ mở:
- Phong ca, mẫu thân quá cố của ta đã để lại cho ta chiếc bình này, dặn ta chỉ được mở trước nam nhân của đời mình a....
Dứt lời, nàng liền ôm lấy nam nhân trước mắt, kiễng lên mà trao cho hắn một nụ hôn cháy nồng mãnh liệt mà non nớt. Lăng Phong lúc này nước mắt đều chảy ra, bởi lẽ thứ khói hồng ấy không gì khác ngoài ký ức của nàng, toàn bộ ký ức suốt mười mấy năm cuộc đời, từ những chuyện nhỏ lặt vặt như làm nũng phụ thân, chọc Kiếm thúc thúc hay tới những thứ tư mật như đi vệ sinh, kinh nguyệt,...tất cả đều hiển hiện trong đầu hắn.
Ký ức hắn cho nàng xem lúc ấy chỉ là một phần rất nhỏ, không đáng kể, vậy mà nàng lại báo đáp bằng toàn bộ cuộc đời mình. Hắn biết, thấy được nàng toàn bộ bí mật, Trữ Vinh Vinh trước mắt hắn thật như xích loã đồng dạng, không thể che giấu chuyện gì, đã nàng đối với hắn như vậy, hắn sao có thể để nàng thất vọng? Thế là liền đáp lại nụ hôn, đầu lưỡi khẽ mở mà tiến tới quấn lấy lưỡi nàng, nhẹ nhàng mà hút lấy hương thủy trong miệng khiến Trữ Vinh Vinh lảo đảo không đứng vững nổi. Khẽ lật tay tan đi ảo thuật, hắn khẽ đẩy nàng xuống đệm giường, nhu tình nói:
- Vinh Vinh, ta muốn có được ngươi tối nay, Thiên Vương lão tử cũng không thể cản trở! Vì lẽ đó...Vinh Vinh, hảo hảo làm nữ nhân của ta, một lần và mãi mãi đi a!
Hắn mới không ngu hỏi nàng có nguyện ý hay không, tâm ý của nàng còn chưa đủ sao mà còn phải hỏi? Trữ Vinh Vinh nghe được lời tỏ tình bá đạo của nam nhân nàng yêu chợt nhoẻn cười, nụ cười ấy đã cuốn đi lý trí của hắn, bởi lẽ nó đẹp, nó đẹp lắm, trong veo không chút tì vết như tình đầu của một thiếu nữ...
- Phong ca, muội đồng ý....
Chỉ chờ có thế, Lăng Phong mỉm cười mà áp thân mình lên thân nàng, ghé sát tai nhỏ mà thầm thì khiến Vinh Vinh nàng co giật từng cơn...
- Vinh Vinh, hảo nữ nhân của ca, để tối nay ca ca ta hảo hảo chăm sóc nàng a!
- Hứ, ngươi xấu!
Trữ Vinh Vinh kiều hừ nói, trong lòng đã nhảy loạn lên như hươu nai chạy loạn. Nhất là khi nàng cảm nhận được thanh côn thịt chắc khoẻ, nóng rực mà to lớn dán sát vào gò mu của nàng, vẻ mặt khi đó kém chút đỏ không nhận ra nổi mắt mũi, bên dưới nàng đã lại ướt một mảnh từ lâu, nhiệt lượng từ thanh côn thịt như đang tan chảy nàng...
Cơ bản là Lăng Phong nãy giờ cũng không mặc đồ, bởi vậy hắn nhanh chóng xử lý từng mảnh y phục trên người Vinh Vinh, chỉ thấy một cỗ ngọc thể dần được trả về với tự nhiên, nàng ngượng ngùng lấy tay che chắn lấy đôi bầu ngực mới nhú với hạ thân không chút cọng lông, cặp đùi thon dài cố khép chặt lấy cửa động vốn ướt nhẹp, mặc kệ Lăng Phong dùng lực thế nào cũng sống chết không mở.
Cơ mà điều đó không thể làm khó một thân kinh nghiệm hắn, đầu lưỡi khẽ vươn ra mà du tẩu toàn thân Trữ Vinh Vinh khiến nàng nhồn nhột trên thân, cơ bắp căng cứng trên thân dần dần thả lỏng, cặp đùi cũng vậy. Lăng Phong tầm nhìn hướng vào cặp ngực non mới nhú kia, chỉ thấy hai viên hồng châu đã dựng lên không biết từ lúc nào, quầng vú hồng hào thật mê chết hắn.
Không nhịn được, hắn một ngụm ngậm xuống một bên ngọc thố, bên còn lại không ngừng lấy tay trêu chọc lấy đầu vú mà tận hưởng lấy vị ngọt thơm thoang thoảng trong miệng, thỉnh thoảng còn cắn qua hạt châu khiến Trữ Vinh Vinh nàng như bị hàng vạn con kiến bò qua thân, ngứa ngáy khó chịu vô cùng, cặp đùi trắng khẽ mở ra cho chốn đào nguyên được phơi bày. Chỉ thấy hai cánh môi dưới trắng hồng chính đang che đi cửa động đang rỉ nước, hạt le bên trên đã tụ huyết, căng mọng như một quả cherry chín, kèm với vẻ mặt thẹn thùng của chủ nhân thực không biết muốn giảo sát biết bao nam nhân...
Lăng Phong hai mắt dán chặt vào nơi đó, miệng khẽ liếm một đường nhỏ từ trên xuống dưới làm nàng co giật một cái mới ngây ngô cười giỡn:
- Xem này, nàng thật muốn dụ dỗ ta a? Tiểu Vinh Vinh, ta thật không ngờ tới, ngươi là một cái dâm đãng tiểu nữ tử a...
- Không, người ta không có...ư!
Lăng Phong lại liếm một cái khiến nàng rên rỉ một tiếng, bấy giờ mới lên tiếng:
- Còn dám nói không? Ngươi thực là một cái dâm phụ, xem ta gia pháp hầu hạ!
Dứt lời, hắn áp mặt vào nơi tư mật của nàng mà hung hăng liếm láp, nuốt hết chất thủy từ đó vào trong bụng, đầu lưỡi thỉnh thoảng lại trêu chọc hạt le khiến chủ nhân động tiên dục tiên dục tử, miệng ngọt ngào rên rỉ mà ôm lấy đầu Lăng Phong cố đẩy vào, mong muốn hắn tới sâu hơn. Quả thực kỹ thuật của hắn thật tốt, mới được một chút mà Trữ Vinh Vinh đã toàn thân co giật, khẽ thét lên:
- A! Ta...ta muốn...tiết...tiết...ui...a...tiết thân...a.aa...
Dứt lời, một tiếng thét lớn vang lên, đang khám phá bên dưới Lăng Phong chợt bị một làn nước đánh tới ướt nhẹp khuôn mặt. Lấy tay lau lau qua, hắn cười gian nhìn về phía Trữ Vinh Vinh:
- Hắc hắc, còn nói không phải là cái tiểu dâm đãng? Thủy tới thật nhiều, ướt hết cả mặt ta rồi a!
Trữ Vinh Vinh bị hắn trêu chọc cho mấy đợt, không nhịn được mà vung phấn quyền lia lịa, oanh trên thân thể của hắn, miệng không ngừng mắng:
- Đáng ghét! Ngươi là một cái đãng đồ tử! Biến thái! Ta chán ghét ngươi a!
Lăng Phong mới không thèm nghe, hắc hắc cười hắn côn thịt vác lên bờ mu nàng, quy đầu cà qua hai mép môi dưới khiến Trữ Vinh Vinh toàn thân khó chịu, ngứa ngáy dục hoả trên người bốc lên dữ dội nàng mới không nhịn được, nhẹ giọng cầu xin:
- Phong ca, muốn ta...
Lăng Phong một bộ vô sỉ trả lời, tiếp tục sự nghiệp chà lau bên ngoài của mình:
- Hử? Không phải vừa nói chán ghét ca, mắng ca biến thái đãng đồ tử các loại sao? Giờ lại đòi ta, lẽ nào ngươi không phải dâm nữ?
Trữ Vinh Vinh mới thật không chịu được, cảm giác lên cao triều cứ tới rồi ngắt khiến nàng sắp phát điên, một bộ sắp khóc tới thét lên:
- Hừ hừ....ca ca, ta là dâm nữ, ta là dâm nữ, một cái tiểu dâm nữ muốn thanh côn thịt của ngươi được chưa? Ca ca, ngươi nếu không nhanh, ta thực sẽ chết a...
Chưa kịp nói hết, một tiếng rách vang lên, côn thịt Lăng Phong đã thúc thật sâu vào hoa tâm, xé rách tấm màng mỏng che chắn cửa động suốt bao năm qua. Kỳ lạ là nàng không hề thấy đau, có chỉ là vô tận khoái lạc, Lăng Phong bên trên thân nàng liên tục hung hăng trùng kích, thao thật lực vào hoa tâm, mỗi cú nhấp đều khiến nàng dục tiên dục tử, nước nhờn tung toé khắp nơi, môi nhỏ rên rỉ như khóc như tố, nước mắt nước miếng chảy đầy khắp ga giường...
- Hừ hừ....sướng....sướng tới mụ mị....đầu óc...ưm...sướng...sướng muốn chết...không muốn nghĩ....sướng...sướng...hừ hừ....
Lăng Phong lại triển khai toàn bộ thập bát đại tư thế, chín cạn một sâu, chín sâu một cạn làm nàng mỗi cú nhấp đều tiết thân không ngừng, miệng nhỏ không nói ra được một câu có nghĩa đã bị hắn che lấp lại, ung dung thưởng thức mật dịch bên trong. Chơi tới vài canh giờ sau, Lăng Phong rốt cuộc muốn ra, nhanh chóng ôm lấy nữ nhân trước mắt mà chạy nước rút, lúc này Trữ Vinh Vinh chỉ còn như một bãi xuân thủy mặc cho hắn chơi lấy. Nhanh chóng nước rút vài chục cái, côn thịt hắn khẽ run lên, một luồng tinh nóng bắn thẳng vào hoa tâm khiến nàng giật mạnh thân, khẽ rên lên:
-....Hừ...hứ..hừ hừ....hừ...hư hư...zướng...zướng...
Khẽ rút côn ra khỏi nội thể Trữ Vinh Vinh, Lăng Phong bây giờ mới nhớ ra nàng mới có 13 tuổi, cần phải thương hương tiếc ngọc nhưng đã quá muộn. Trữ Vinh Vinh lúc này toàn thân co giật, trên thân không ngừng vết đỏ, vết hôn, vết cắn, hai mắt vô thần trợn trắng lên, môi nhỏ rên rỉ mấy câu vô nghĩa mà bị tinh dịch chặn lại, khoé miệng trào bọt mép, hai đầu vú đã bị cắn tới chảy máu, phía dưới âm hạch cũng không sai biệt lắm, sưng tấy lên, hai mép môi dưới đã sưng tấy như hai cái tiểu bánh bao, dịch thủy trắng đục xen lẫn trinh huyết từ nội thể liên tục trào ra, từ phía trên một dòng nước trào ra như suối phun.
Đúng vậy, Trữ Vinh Vinh nàng đúng nghĩa bị chơi cho tiểu ra ngoài, đây cũng là một vết nhơ cả đời mà nàng tuyệt không muốn nói với ai kể cả Lăng Phong, bởi lẽ nó quá xấu hổ a! Cơ mà giờ nàng đã mất đi ý thức, dòng nước không bị kiềm hãm mà phun trào mãnh liệt, xém chút trúng Lăng Phong. Thầm nhủ bản thân thật ác, xém chơi hỏng thê tử hắn thật muốn cho mình một phát tát, cơ mà cơn buồn ngủ kéo tới khiến hắn chỉ kịp bế nàng qua giường khác, nhanh chóng ôm lấy thân thể bé nhỏ trước mặt mà chìm dần vào giấc ngủ...
- Ưm! Ngươi đừng hòng, ba ba ta là Thất Bảo Lưu Ly Tông tông chủ, ngươi dám động tới ta, Kiếm thúc Cốt thúc sẽ tới, ngươi sẽ chết không toàn thây a...
Lời lẽ uy hiếp là vậy, thực chất nếu xét kỹ hoàn toàn là một lời nhắc nhở. Bản thân nghe lén hết mọi chuyện, nhất là những lời tâm tình của hắn đã khiến Trữ Vinh Vinh nàng thực động tâm, thực muốn gả cho hắn về làm cái thê tử, bởi theo nàng, nam nhân chí tình chí nghĩa như hắn, đời này còn có ai? Không có! Cơ mà nàng là tông chủ nữ nhi, thân được hai cái gia gia yêu chiều, nếu biết nàng tối nay thất thân cho hắn chỉ sợ sẽ không nhịn được mà lao tới đuổi giết Lăng Phong, khi đó nàng thực hối hận tới suốt đời.
Tiểu tâm tư của Trữ Vinh Vinh, Lăng Phong sao có thể không biết? Tức thì bờ môi dán sát vào đôi môi đỏ hồng của nàng, ôn nhu mà thưởng thức lấy hai cánh môi chín mọng. "Ưm" một tiếng, Trữ Vinh Vinh mặt đỏ như chưa từng đỏ hơn, khẽ giãy ra nhưng bất thành nàng nhìn Lăng Phong lo lắng như muốn nói gì thì hắn đã lên tiếng:
- Vinh Vinh, không cần lo lắng, hãy nhìn vào mắt ta...
Bị gọi tới, nàng bản năng ngước lên nhìn vào mắt hắn, đôi mắt màu đỏ với những đường tròn kì dị trông thật tà dị, cơ mà đó cũng là điểm tiểu ma nữ nàng thích ở hắn. Một thoáng thất thần, nàng cảm thấy bản thân đang ở tinh không, ở đó Lăng Phong hiện lên như một tôn đại thần khống chế tất cả, khung cảnh cuộc đời hắn dần dần hiển lộ ra trước mắt nàng, từng cái, từng cái một. Hắn lúc này mới tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng xoa đầu:
- Nàng thấy không, ta thật rất mạnh, không sợ hai cái Kiếm Đấu La, Cốt Đấu La a! Bởi thế...
Lăng Phong chưa kịp nói hết, thiếu nữ trước mắt đã nhào vào lòng hắn, ôm lấy hắn mà ngước lên nhìn, cặp mắt to tròn đáng yêu nay đã thấm đẫm nước mắt nàng một tay chỉ về đoạn hồi ức kiếp trước của hắn, khẽ hỏi:
- ...Có đau không?
- Ân?
- ...ta hỏi...thế kia...có đau không?
Lăng Phong lắc đầu, cầm tay nàng chỉ về phía hồi ức về Linh Nhi, phụ thân Tiêu Chiến, đám huynh đệ Tiêu Viêm, nữ nhân của hắn Vân Vận, Thải Lân, Huân Nhi, Tiên Nhi; Đường Tam Tiểu Vũ, trên mặt giãn ra vài phần, trìu mến nhìn tới mà nói:
- Đã từng, cơ mà có họ ở bên, ta đã không còn đau từ lâu....
Trữ Vinh Vinh không nói gì, tiếp tục ôm hắn hồi lâu, phảng phất như hiện trong nàng chỉ có mỗi một người duy nhất - hắn. Chợt, nàng lấy ra một cái hồ lô, nhỏ máu một cái liền mở ra, bên trong một đám khói hồng dần tiến vào nội thể Lăng Phong, cơ mà hắn không phản kháng, yên lặng tiếp nhận nó vì hắn biết, nàng sẽ không hại hắn. Một lúc sau, Lăng Phong mở mắt, hai mắt nhu tình nhìn Vinh Vinh, khẽ nói:
- Vinh Vinh, nàng...
Trữ Vinh Vinh lắc nhẹ đầu, hai tay nắm chặt lấy bàn tay Lăng Phong, đôi mắt nhu tình tới chảy ra nước nhìn hắn, môi son khẽ mở:
- Phong ca, mẫu thân quá cố của ta đã để lại cho ta chiếc bình này, dặn ta chỉ được mở trước nam nhân của đời mình a....
Dứt lời, nàng liền ôm lấy nam nhân trước mắt, kiễng lên mà trao cho hắn một nụ hôn cháy nồng mãnh liệt mà non nớt. Lăng Phong lúc này nước mắt đều chảy ra, bởi lẽ thứ khói hồng ấy không gì khác ngoài ký ức của nàng, toàn bộ ký ức suốt mười mấy năm cuộc đời, từ những chuyện nhỏ lặt vặt như làm nũng phụ thân, chọc Kiếm thúc thúc hay tới những thứ tư mật như đi vệ sinh, kinh nguyệt,...tất cả đều hiển hiện trong đầu hắn.
Ký ức hắn cho nàng xem lúc ấy chỉ là một phần rất nhỏ, không đáng kể, vậy mà nàng lại báo đáp bằng toàn bộ cuộc đời mình. Hắn biết, thấy được nàng toàn bộ bí mật, Trữ Vinh Vinh trước mắt hắn thật như xích loã đồng dạng, không thể che giấu chuyện gì, đã nàng đối với hắn như vậy, hắn sao có thể để nàng thất vọng? Thế là liền đáp lại nụ hôn, đầu lưỡi khẽ mở mà tiến tới quấn lấy lưỡi nàng, nhẹ nhàng mà hút lấy hương thủy trong miệng khiến Trữ Vinh Vinh lảo đảo không đứng vững nổi. Khẽ lật tay tan đi ảo thuật, hắn khẽ đẩy nàng xuống đệm giường, nhu tình nói:
- Vinh Vinh, ta muốn có được ngươi tối nay, Thiên Vương lão tử cũng không thể cản trở! Vì lẽ đó...Vinh Vinh, hảo hảo làm nữ nhân của ta, một lần và mãi mãi đi a!
Hắn mới không ngu hỏi nàng có nguyện ý hay không, tâm ý của nàng còn chưa đủ sao mà còn phải hỏi? Trữ Vinh Vinh nghe được lời tỏ tình bá đạo của nam nhân nàng yêu chợt nhoẻn cười, nụ cười ấy đã cuốn đi lý trí của hắn, bởi lẽ nó đẹp, nó đẹp lắm, trong veo không chút tì vết như tình đầu của một thiếu nữ...
- Phong ca, muội đồng ý....
Chỉ chờ có thế, Lăng Phong mỉm cười mà áp thân mình lên thân nàng, ghé sát tai nhỏ mà thầm thì khiến Vinh Vinh nàng co giật từng cơn...
- Vinh Vinh, hảo nữ nhân của ca, để tối nay ca ca ta hảo hảo chăm sóc nàng a!
- Hứ, ngươi xấu!
Trữ Vinh Vinh kiều hừ nói, trong lòng đã nhảy loạn lên như hươu nai chạy loạn. Nhất là khi nàng cảm nhận được thanh côn thịt chắc khoẻ, nóng rực mà to lớn dán sát vào gò mu của nàng, vẻ mặt khi đó kém chút đỏ không nhận ra nổi mắt mũi, bên dưới nàng đã lại ướt một mảnh từ lâu, nhiệt lượng từ thanh côn thịt như đang tan chảy nàng...
Cơ bản là Lăng Phong nãy giờ cũng không mặc đồ, bởi vậy hắn nhanh chóng xử lý từng mảnh y phục trên người Vinh Vinh, chỉ thấy một cỗ ngọc thể dần được trả về với tự nhiên, nàng ngượng ngùng lấy tay che chắn lấy đôi bầu ngực mới nhú với hạ thân không chút cọng lông, cặp đùi thon dài cố khép chặt lấy cửa động vốn ướt nhẹp, mặc kệ Lăng Phong dùng lực thế nào cũng sống chết không mở.
Cơ mà điều đó không thể làm khó một thân kinh nghiệm hắn, đầu lưỡi khẽ vươn ra mà du tẩu toàn thân Trữ Vinh Vinh khiến nàng nhồn nhột trên thân, cơ bắp căng cứng trên thân dần dần thả lỏng, cặp đùi cũng vậy. Lăng Phong tầm nhìn hướng vào cặp ngực non mới nhú kia, chỉ thấy hai viên hồng châu đã dựng lên không biết từ lúc nào, quầng vú hồng hào thật mê chết hắn.
Không nhịn được, hắn một ngụm ngậm xuống một bên ngọc thố, bên còn lại không ngừng lấy tay trêu chọc lấy đầu vú mà tận hưởng lấy vị ngọt thơm thoang thoảng trong miệng, thỉnh thoảng còn cắn qua hạt châu khiến Trữ Vinh Vinh nàng như bị hàng vạn con kiến bò qua thân, ngứa ngáy khó chịu vô cùng, cặp đùi trắng khẽ mở ra cho chốn đào nguyên được phơi bày. Chỉ thấy hai cánh môi dưới trắng hồng chính đang che đi cửa động đang rỉ nước, hạt le bên trên đã tụ huyết, căng mọng như một quả cherry chín, kèm với vẻ mặt thẹn thùng của chủ nhân thực không biết muốn giảo sát biết bao nam nhân...
Lăng Phong hai mắt dán chặt vào nơi đó, miệng khẽ liếm một đường nhỏ từ trên xuống dưới làm nàng co giật một cái mới ngây ngô cười giỡn:
- Xem này, nàng thật muốn dụ dỗ ta a? Tiểu Vinh Vinh, ta thật không ngờ tới, ngươi là một cái dâm đãng tiểu nữ tử a...
- Không, người ta không có...ư!
Lăng Phong lại liếm một cái khiến nàng rên rỉ một tiếng, bấy giờ mới lên tiếng:
- Còn dám nói không? Ngươi thực là một cái dâm phụ, xem ta gia pháp hầu hạ!
Dứt lời, hắn áp mặt vào nơi tư mật của nàng mà hung hăng liếm láp, nuốt hết chất thủy từ đó vào trong bụng, đầu lưỡi thỉnh thoảng lại trêu chọc hạt le khiến chủ nhân động tiên dục tiên dục tử, miệng ngọt ngào rên rỉ mà ôm lấy đầu Lăng Phong cố đẩy vào, mong muốn hắn tới sâu hơn. Quả thực kỹ thuật của hắn thật tốt, mới được một chút mà Trữ Vinh Vinh đã toàn thân co giật, khẽ thét lên:
- A! Ta...ta muốn...tiết...tiết...ui...a...tiết thân...a.aa...
Dứt lời, một tiếng thét lớn vang lên, đang khám phá bên dưới Lăng Phong chợt bị một làn nước đánh tới ướt nhẹp khuôn mặt. Lấy tay lau lau qua, hắn cười gian nhìn về phía Trữ Vinh Vinh:
- Hắc hắc, còn nói không phải là cái tiểu dâm đãng? Thủy tới thật nhiều, ướt hết cả mặt ta rồi a!
Trữ Vinh Vinh bị hắn trêu chọc cho mấy đợt, không nhịn được mà vung phấn quyền lia lịa, oanh trên thân thể của hắn, miệng không ngừng mắng:
- Đáng ghét! Ngươi là một cái đãng đồ tử! Biến thái! Ta chán ghét ngươi a!
Lăng Phong mới không thèm nghe, hắc hắc cười hắn côn thịt vác lên bờ mu nàng, quy đầu cà qua hai mép môi dưới khiến Trữ Vinh Vinh toàn thân khó chịu, ngứa ngáy dục hoả trên người bốc lên dữ dội nàng mới không nhịn được, nhẹ giọng cầu xin:
- Phong ca, muốn ta...
Lăng Phong một bộ vô sỉ trả lời, tiếp tục sự nghiệp chà lau bên ngoài của mình:
- Hử? Không phải vừa nói chán ghét ca, mắng ca biến thái đãng đồ tử các loại sao? Giờ lại đòi ta, lẽ nào ngươi không phải dâm nữ?
Trữ Vinh Vinh mới thật không chịu được, cảm giác lên cao triều cứ tới rồi ngắt khiến nàng sắp phát điên, một bộ sắp khóc tới thét lên:
- Hừ hừ....ca ca, ta là dâm nữ, ta là dâm nữ, một cái tiểu dâm nữ muốn thanh côn thịt của ngươi được chưa? Ca ca, ngươi nếu không nhanh, ta thực sẽ chết a...
Chưa kịp nói hết, một tiếng rách vang lên, côn thịt Lăng Phong đã thúc thật sâu vào hoa tâm, xé rách tấm màng mỏng che chắn cửa động suốt bao năm qua. Kỳ lạ là nàng không hề thấy đau, có chỉ là vô tận khoái lạc, Lăng Phong bên trên thân nàng liên tục hung hăng trùng kích, thao thật lực vào hoa tâm, mỗi cú nhấp đều khiến nàng dục tiên dục tử, nước nhờn tung toé khắp nơi, môi nhỏ rên rỉ như khóc như tố, nước mắt nước miếng chảy đầy khắp ga giường...
- Hừ hừ....sướng....sướng tới mụ mị....đầu óc...ưm...sướng...sướng muốn chết...không muốn nghĩ....sướng...sướng...hừ hừ....
Lăng Phong lại triển khai toàn bộ thập bát đại tư thế, chín cạn một sâu, chín sâu một cạn làm nàng mỗi cú nhấp đều tiết thân không ngừng, miệng nhỏ không nói ra được một câu có nghĩa đã bị hắn che lấp lại, ung dung thưởng thức mật dịch bên trong. Chơi tới vài canh giờ sau, Lăng Phong rốt cuộc muốn ra, nhanh chóng ôm lấy nữ nhân trước mắt mà chạy nước rút, lúc này Trữ Vinh Vinh chỉ còn như một bãi xuân thủy mặc cho hắn chơi lấy. Nhanh chóng nước rút vài chục cái, côn thịt hắn khẽ run lên, một luồng tinh nóng bắn thẳng vào hoa tâm khiến nàng giật mạnh thân, khẽ rên lên:
-....Hừ...hứ..hừ hừ....hừ...hư hư...zướng...zướng...
Khẽ rút côn ra khỏi nội thể Trữ Vinh Vinh, Lăng Phong bây giờ mới nhớ ra nàng mới có 13 tuổi, cần phải thương hương tiếc ngọc nhưng đã quá muộn. Trữ Vinh Vinh lúc này toàn thân co giật, trên thân không ngừng vết đỏ, vết hôn, vết cắn, hai mắt vô thần trợn trắng lên, môi nhỏ rên rỉ mấy câu vô nghĩa mà bị tinh dịch chặn lại, khoé miệng trào bọt mép, hai đầu vú đã bị cắn tới chảy máu, phía dưới âm hạch cũng không sai biệt lắm, sưng tấy lên, hai mép môi dưới đã sưng tấy như hai cái tiểu bánh bao, dịch thủy trắng đục xen lẫn trinh huyết từ nội thể liên tục trào ra, từ phía trên một dòng nước trào ra như suối phun.
Đúng vậy, Trữ Vinh Vinh nàng đúng nghĩa bị chơi cho tiểu ra ngoài, đây cũng là một vết nhơ cả đời mà nàng tuyệt không muốn nói với ai kể cả Lăng Phong, bởi lẽ nó quá xấu hổ a! Cơ mà giờ nàng đã mất đi ý thức, dòng nước không bị kiềm hãm mà phun trào mãnh liệt, xém chút trúng Lăng Phong. Thầm nhủ bản thân thật ác, xém chơi hỏng thê tử hắn thật muốn cho mình một phát tát, cơ mà cơn buồn ngủ kéo tới khiến hắn chỉ kịp bế nàng qua giường khác, nhanh chóng ôm lấy thân thể bé nhỏ trước mặt mà chìm dần vào giấc ngủ...