Lục Thiên Hệ Thống
Chương 4 : Dược Lão là nữ? Thanh Nhi chi tâm!
Ngày đăng: 03:20 08/08/20
Chap 4
- Ách? Dược lão giới chỉ? Phát tài a!!!
Lăng Phong xúc động thiếu chút gào toáng lên, may mà lý trí kịp chặn họng. Cầm lấy chiếc giới chỉ mang đi, hắn thì thầm tới tai Tiêu Viêm.
- Tiểu Viêm Tử! Đồ chơi này ngươi không cần, ta lấy. Yên tâm, ca đời này nuôi ngươi trắng, khoẻ, béo đẹp, vợ đẹp tới tay a~
Lăng Phong cười cười mà bước ra khỏi phòng, để lại Tiêu Viêm tiểu hài tử lúc này đang mút mút ngón tay mà ngủ. Hắn cũng không nói dối, tính sau này gom một lượt Tiêu Mị, Tiêu Ngọc, Nạp Lan Yên Nhiên, Phượng Thanh Nhi, Tào Dĩnh hốt hết về làm thê tử đệ hắn a. Đáng ra có cả Thanh Lân nhưng tiếc thay, tên này là Muội Muội Khống nên đành bỏ.
- Nghĩ lại, ta cũng tốt với Tiểu Viêm Tử quá chứ. Kẻ khác chắc hố hắn mấy lượt rồi đem giết quá...
- Ting! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Huân Nhi chi tâm, thưởng Đế cấp cửu tinh đấu kỹ: Thông Thiên Sát, Dưỡng hồn đan 10 viên, một lần quay thưởng ngẫu nhiên.
- Ngon! Giám định nào~
Thông Thiên Sát: Đế cấp đấu kỹ, tiến hoá từ [Thiên niên sát] của Kakashi, bỏ qua mọi rào cản và vật chướng, hai tay kết ấn chỉ thiên, nhất chỉ thông vạn pháp, khiến kẻ địch bị "thông" thốn tới chết đi sống lại. Chỉ hiệu quả khi tiếp xúc, Cửu tinh đấu thánh dính phải cũng phải ôm mông mà khóc. Hiệu nghiệm cả với thể linh hồn.
Dưỡng hồn đan: ôn dưỡng và phục hồi linh hồn.
- Dưỡng hồn đan? Đúng tốt luôn, có thứ đập Dược lão dậy rồi. Sư phò, tới lúc thức tỉnh a~
Cầm chục viên dưỡng hồn đan lại gần hắc sắc giới chỉ, bọn chúng lập tức bị hút vào trong nhẫn. Lúc này hắn mới chà chà chiếc nhẫn mà nói
- Dược thần đèn ơi, mau mau ra đây ban ta điều ước~
Chỉ thấy chiếc nhẫn chợt loé lên, một bóng hình hư huyễn phóng ra từ chiếc nhẫn. Từ bóng hình đó, một giọng thanh thanh cất lên
- Hài tử, là ngươi thức tỉnh ta? Ta thấy ngươi có duyên, liệu muốn làm đồ đệ của lão thái bà này?
Lăng Phong lúc này đã mất khả năng suy nghĩ. Đùa lão tử à? Dược Trần là nữ? Mà còn là một mỹ nữ nữa chứ. Dược bà lão lúc này là một mỹ phụ hai-ba chục tuổi với mái tóc trắng, khuôn mặt trắng hồng không chút nếp nhăn khiến hắn ngơ ngẩn mà nuốt nước bọt lấy vài ngụm. Sau khi bình tĩnh lại, hắn liên tục ba quỳ bảy vái mà nói
- Đệ tử ra mắt sư phụ! Xin hỏi danh xưng lão sư?
Dược nữ trên mặt ửng hồng, tay vuốt vuốt đầu Lăng Phong
- Đồ nhi ngoan, vi sư họ Dược, tên Thanh Nhi, sau ngươi cứ gọi Dược lão sư là được. Về phần quà nhập môn, ở đây ta có...
- Dược lão sư, ta thấy nên gọi Dược tỷ tỷ a. Người xem, trông người trẻ trung như thế, ai nỡ kêu người lão? Tốt nhất vẫn gọi Dược tỷ tỷ a...
Dược Thanh Nhi mặt ửng hồng, khẽ gắt nhẹ tiếng
- Thối tiểu tử, còn tính chiếm tiện nghi lão nương? Tốt a, coi ngươi dẻo miệng, thích gọi gì thì gọi đi. Bất quá ngươi cứ nhận quà nhập môn đi đã...
Dược Thanh Nhi tay khẽ vẫy một cái, hai luồng sáng phóng ra từ hắc sắc giới chỉ. Một cái là Phần Quyết, cái còn lại là một đốm lửa trắng nhỏ, từ từ toát ra hàn khí bức người. Với giám định, Lăng Phong mặt chợt tái nhợt đi. Quay sang Dược Thanh Nhi, hắn lạnh nhạt hỏi:
- Sư phụ, sao lại có Cốt Linh Lãnh Hoả tử hoả ở đây? Người không tin tưởng ta? Vậy còn nhận ta làm cái gì!??
Nhắc tới câu cuối hắn cố tình nhấn mạnh xuống bởi tức giận. Tử hoả một khi luyện hoá thì hắn sẽ bị Dược Thanh Nhi khống chế sinh tử, thử hỏi ai sẽ không giận? Hắn nhíu mày lườm nhẹ sư phụ mình, mong muốn một câu trả lời...
Dược Thanh Nhi nhất thời trầm lắng, mặt cúi xuống không dám nhìn đồ đệ mình. Tiểu tâm tư của nàng xuất phát từ cái nguyên do khiến nàng rơi vào trạng thái linh hồn thể: Hàn Phong! Chính tên bất nghĩa đó đã chuốc thuốc nàng hòng đoạt lấy cơ thể nàng, khiến nàng phải tự bạo hòng thoát thân. Cơ vậy mà trước cái lườm từ Lăng Phong, nàng trực tiếp nức nở
- Hức...ta xin lỗi...ta...tại ta sợ...ngươi...ngươi làm...chuyện cầm thú...với ta...nên...nên...
Lăng Phong lấy tay day trán mà thở dài
- Vậy giờ sao? Thú thực, người còn là linh hồn thể thế ta làm được gì? Còn khi trọng tu thân thể thế người nghĩ ta rảnh đi làm trò đó? Trên đời không thiếu nữ nhân đẹp như người sư phụ à, xin bớt ảo tưởng dùm...
Dược Thanh Nhi lấy hai tay ôm mặt khóc càng lớn hơn
- Hức...hức...ngươi khi dễ ta. Đúng a, ta không đẹp đó, ta thích ảo tưởng đó, thì sao...hức. Ta biết...số ta không thể có...nam nhân rồi a, hức...tới bằng này tuổi rồi...vẫn cô độc...hức
Lăng Phong chợt ôm chầm lấy Dược Thanh Nhi, miệng ghé đến tai nàng thủ thỉ:
- Ngươi không có, ta lấy. Trách nhiệm của đồ nhi là phải giúp sư phụ vượt qua khó khăn a... Ta yêu ngươi, sư phụ tỷ tỷ~
Dược Thanh Nhi mặt đỏ bừng lên, lí nhí nói
- Nhưng...đó...cùng là...loạn luân...a. Ta...ta...
- Sư phụ, không, Thanh Nhi, hạnh phúc là do mình tự kiếm được. Loạn luân thì đã sao? Chúng ta không thể có hạnh phúc ư? Mặc kệ người đời, hai ta yêu nhau là được...
Mặt Dược Thanh Nhi lúc này càng đỏ tới dữ dội, trong mắt thỉnh thoảng liếc qua Lăng Phong lại ngập tràn tình ý. Vài trăm năm sống cô độc nàng lúc nào lại được nghe những lời này? Hàn Phong ư? Tên đó chỉ nhăm nhe tia cặp nhũ của nàng suốt thôi, làm gì nói nổi mấy câu này. Nghĩ tới đây, nàng nhìn Lăng Phong càng nhu hoà, ánh mắt càng như nhũn ra, xuân tình đại động.
Lăng Phong ôm nàng lại chặt hơn, tay cầm viên Hồi Thiên Đan ra tính hồi phục cho nàng bởi lẽ linh hồn thể quá mức bất tiện, chính hắn hiện cũng đang vận chuyển "Thông Thiên Chỉ" pháp quyết mới khiến hai tay chạm được vào nàng. Bỏ viên đan dược vào miệng Thanh Nhi, một luồng đấu khí khủng bố xoay vòng quanh nàng mà tàn phá xung quanh căn phòng. Lăng Phong lúc này dựa vào cơ thể lực lượng mà ôm ghì lấy nàng không thả dẫu cho thân đầy vết xước. Vài phút sau, Dược Thanh Nhi tu phục thành công thân thể, thân thể mềm mại chợt ôm lấy hài tử trước mặt mà khóc
- Tiểu Phong tử! Sao ngươi lại...
Lăng Phong vuốt vuốt nhẹ mặt nàng mà mơt miệng:
- Thanh Nhi ngoan, ta không sao. Quan trọng là nàng tu phục thành công thân thể, thật tốt a...
- Tiểu Phong tử!!!
Dược Thanh Nhi ôm chặt lấy Lăng Phong, tay móc đan dược ra cho hắn ăn. Chỉ một lúc sau, da mặt hắn hồng hào trở lại, vết thương tróc vảy mà lành. Nàng thì thầm vào tai hắn mà nói:
- Xú tiểu tử, Thanh Nhi không thể sống thiếu ngươi được nữa a. Tiểu phu quân của ta, ta nguyện làm thê tử của chàng, đời đời kiếp kiếp không rời bỏ. Còn nếu chàng dám phụ ta thì...ta đời này không nhìn mặt ngươi nữa!
Nói xong, Dược Thanh Nhi rúc đầu vào lòng Lăng Phong, hận không thể chui vào lòng hắn cho đỡ ngượng. Bởi sự bá đạo của hệ thống nên không ai nghi ngờ gì Lăng Phong - theo lý mới năm tuổi lại sở hữu cơ thể của thiếu niên.
Đè Lăng Phong xuống mặt giường, Dược Thanh Nhi như lấy hết dũng khí mà nói:
-...tướng công, muốn ta....
P.s: chap sau có sắc đọc nhá, bỏ nó phí đi~> Anh em đọc thấy như nào thì bình luận dùm nha, tác hay đọc lắm nên sẽ sửa liên tục cho phù hợp với độc giả😁
- Ách? Dược lão giới chỉ? Phát tài a!!!
Lăng Phong xúc động thiếu chút gào toáng lên, may mà lý trí kịp chặn họng. Cầm lấy chiếc giới chỉ mang đi, hắn thì thầm tới tai Tiêu Viêm.
- Tiểu Viêm Tử! Đồ chơi này ngươi không cần, ta lấy. Yên tâm, ca đời này nuôi ngươi trắng, khoẻ, béo đẹp, vợ đẹp tới tay a~
Lăng Phong cười cười mà bước ra khỏi phòng, để lại Tiêu Viêm tiểu hài tử lúc này đang mút mút ngón tay mà ngủ. Hắn cũng không nói dối, tính sau này gom một lượt Tiêu Mị, Tiêu Ngọc, Nạp Lan Yên Nhiên, Phượng Thanh Nhi, Tào Dĩnh hốt hết về làm thê tử đệ hắn a. Đáng ra có cả Thanh Lân nhưng tiếc thay, tên này là Muội Muội Khống nên đành bỏ.
- Nghĩ lại, ta cũng tốt với Tiểu Viêm Tử quá chứ. Kẻ khác chắc hố hắn mấy lượt rồi đem giết quá...
- Ting! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Huân Nhi chi tâm, thưởng Đế cấp cửu tinh đấu kỹ: Thông Thiên Sát, Dưỡng hồn đan 10 viên, một lần quay thưởng ngẫu nhiên.
- Ngon! Giám định nào~
Thông Thiên Sát: Đế cấp đấu kỹ, tiến hoá từ [Thiên niên sát] của Kakashi, bỏ qua mọi rào cản và vật chướng, hai tay kết ấn chỉ thiên, nhất chỉ thông vạn pháp, khiến kẻ địch bị "thông" thốn tới chết đi sống lại. Chỉ hiệu quả khi tiếp xúc, Cửu tinh đấu thánh dính phải cũng phải ôm mông mà khóc. Hiệu nghiệm cả với thể linh hồn.
Dưỡng hồn đan: ôn dưỡng và phục hồi linh hồn.
- Dưỡng hồn đan? Đúng tốt luôn, có thứ đập Dược lão dậy rồi. Sư phò, tới lúc thức tỉnh a~
Cầm chục viên dưỡng hồn đan lại gần hắc sắc giới chỉ, bọn chúng lập tức bị hút vào trong nhẫn. Lúc này hắn mới chà chà chiếc nhẫn mà nói
- Dược thần đèn ơi, mau mau ra đây ban ta điều ước~
Chỉ thấy chiếc nhẫn chợt loé lên, một bóng hình hư huyễn phóng ra từ chiếc nhẫn. Từ bóng hình đó, một giọng thanh thanh cất lên
- Hài tử, là ngươi thức tỉnh ta? Ta thấy ngươi có duyên, liệu muốn làm đồ đệ của lão thái bà này?
Lăng Phong lúc này đã mất khả năng suy nghĩ. Đùa lão tử à? Dược Trần là nữ? Mà còn là một mỹ nữ nữa chứ. Dược bà lão lúc này là một mỹ phụ hai-ba chục tuổi với mái tóc trắng, khuôn mặt trắng hồng không chút nếp nhăn khiến hắn ngơ ngẩn mà nuốt nước bọt lấy vài ngụm. Sau khi bình tĩnh lại, hắn liên tục ba quỳ bảy vái mà nói
- Đệ tử ra mắt sư phụ! Xin hỏi danh xưng lão sư?
Dược nữ trên mặt ửng hồng, tay vuốt vuốt đầu Lăng Phong
- Đồ nhi ngoan, vi sư họ Dược, tên Thanh Nhi, sau ngươi cứ gọi Dược lão sư là được. Về phần quà nhập môn, ở đây ta có...
- Dược lão sư, ta thấy nên gọi Dược tỷ tỷ a. Người xem, trông người trẻ trung như thế, ai nỡ kêu người lão? Tốt nhất vẫn gọi Dược tỷ tỷ a...
Dược Thanh Nhi mặt ửng hồng, khẽ gắt nhẹ tiếng
- Thối tiểu tử, còn tính chiếm tiện nghi lão nương? Tốt a, coi ngươi dẻo miệng, thích gọi gì thì gọi đi. Bất quá ngươi cứ nhận quà nhập môn đi đã...
Dược Thanh Nhi tay khẽ vẫy một cái, hai luồng sáng phóng ra từ hắc sắc giới chỉ. Một cái là Phần Quyết, cái còn lại là một đốm lửa trắng nhỏ, từ từ toát ra hàn khí bức người. Với giám định, Lăng Phong mặt chợt tái nhợt đi. Quay sang Dược Thanh Nhi, hắn lạnh nhạt hỏi:
- Sư phụ, sao lại có Cốt Linh Lãnh Hoả tử hoả ở đây? Người không tin tưởng ta? Vậy còn nhận ta làm cái gì!??
Nhắc tới câu cuối hắn cố tình nhấn mạnh xuống bởi tức giận. Tử hoả một khi luyện hoá thì hắn sẽ bị Dược Thanh Nhi khống chế sinh tử, thử hỏi ai sẽ không giận? Hắn nhíu mày lườm nhẹ sư phụ mình, mong muốn một câu trả lời...
Dược Thanh Nhi nhất thời trầm lắng, mặt cúi xuống không dám nhìn đồ đệ mình. Tiểu tâm tư của nàng xuất phát từ cái nguyên do khiến nàng rơi vào trạng thái linh hồn thể: Hàn Phong! Chính tên bất nghĩa đó đã chuốc thuốc nàng hòng đoạt lấy cơ thể nàng, khiến nàng phải tự bạo hòng thoát thân. Cơ vậy mà trước cái lườm từ Lăng Phong, nàng trực tiếp nức nở
- Hức...ta xin lỗi...ta...tại ta sợ...ngươi...ngươi làm...chuyện cầm thú...với ta...nên...nên...
Lăng Phong lấy tay day trán mà thở dài
- Vậy giờ sao? Thú thực, người còn là linh hồn thể thế ta làm được gì? Còn khi trọng tu thân thể thế người nghĩ ta rảnh đi làm trò đó? Trên đời không thiếu nữ nhân đẹp như người sư phụ à, xin bớt ảo tưởng dùm...
Dược Thanh Nhi lấy hai tay ôm mặt khóc càng lớn hơn
- Hức...hức...ngươi khi dễ ta. Đúng a, ta không đẹp đó, ta thích ảo tưởng đó, thì sao...hức. Ta biết...số ta không thể có...nam nhân rồi a, hức...tới bằng này tuổi rồi...vẫn cô độc...hức
Lăng Phong chợt ôm chầm lấy Dược Thanh Nhi, miệng ghé đến tai nàng thủ thỉ:
- Ngươi không có, ta lấy. Trách nhiệm của đồ nhi là phải giúp sư phụ vượt qua khó khăn a... Ta yêu ngươi, sư phụ tỷ tỷ~
Dược Thanh Nhi mặt đỏ bừng lên, lí nhí nói
- Nhưng...đó...cùng là...loạn luân...a. Ta...ta...
- Sư phụ, không, Thanh Nhi, hạnh phúc là do mình tự kiếm được. Loạn luân thì đã sao? Chúng ta không thể có hạnh phúc ư? Mặc kệ người đời, hai ta yêu nhau là được...
Mặt Dược Thanh Nhi lúc này càng đỏ tới dữ dội, trong mắt thỉnh thoảng liếc qua Lăng Phong lại ngập tràn tình ý. Vài trăm năm sống cô độc nàng lúc nào lại được nghe những lời này? Hàn Phong ư? Tên đó chỉ nhăm nhe tia cặp nhũ của nàng suốt thôi, làm gì nói nổi mấy câu này. Nghĩ tới đây, nàng nhìn Lăng Phong càng nhu hoà, ánh mắt càng như nhũn ra, xuân tình đại động.
Lăng Phong ôm nàng lại chặt hơn, tay cầm viên Hồi Thiên Đan ra tính hồi phục cho nàng bởi lẽ linh hồn thể quá mức bất tiện, chính hắn hiện cũng đang vận chuyển "Thông Thiên Chỉ" pháp quyết mới khiến hai tay chạm được vào nàng. Bỏ viên đan dược vào miệng Thanh Nhi, một luồng đấu khí khủng bố xoay vòng quanh nàng mà tàn phá xung quanh căn phòng. Lăng Phong lúc này dựa vào cơ thể lực lượng mà ôm ghì lấy nàng không thả dẫu cho thân đầy vết xước. Vài phút sau, Dược Thanh Nhi tu phục thành công thân thể, thân thể mềm mại chợt ôm lấy hài tử trước mặt mà khóc
- Tiểu Phong tử! Sao ngươi lại...
Lăng Phong vuốt vuốt nhẹ mặt nàng mà mơt miệng:
- Thanh Nhi ngoan, ta không sao. Quan trọng là nàng tu phục thành công thân thể, thật tốt a...
- Tiểu Phong tử!!!
Dược Thanh Nhi ôm chặt lấy Lăng Phong, tay móc đan dược ra cho hắn ăn. Chỉ một lúc sau, da mặt hắn hồng hào trở lại, vết thương tróc vảy mà lành. Nàng thì thầm vào tai hắn mà nói:
- Xú tiểu tử, Thanh Nhi không thể sống thiếu ngươi được nữa a. Tiểu phu quân của ta, ta nguyện làm thê tử của chàng, đời đời kiếp kiếp không rời bỏ. Còn nếu chàng dám phụ ta thì...ta đời này không nhìn mặt ngươi nữa!
Nói xong, Dược Thanh Nhi rúc đầu vào lòng Lăng Phong, hận không thể chui vào lòng hắn cho đỡ ngượng. Bởi sự bá đạo của hệ thống nên không ai nghi ngờ gì Lăng Phong - theo lý mới năm tuổi lại sở hữu cơ thể của thiếu niên.
Đè Lăng Phong xuống mặt giường, Dược Thanh Nhi như lấy hết dũng khí mà nói:
-...tướng công, muốn ta....
P.s: chap sau có sắc đọc nhá, bỏ nó phí đi~> Anh em đọc thấy như nào thì bình luận dùm nha, tác hay đọc lắm nên sẽ sửa liên tục cho phù hợp với độc giả😁