Lục Thiên Hệ Thống

Chương 5 : Sinh Nhật! Món quà ý nghĩa nhất!!!

Ngày đăng: 03:20 08/08/20

Chap 5
Ô thản thành, tiêu gia, tại một căn phòng nhỏ...
- Chúc mừng sinh thần huynh, Tiêu Phong ca ca!
Chỉ thấy một cô bé nhỏ nhắn tầm 10 tuổi thân mặc lam y mà hạnh phúc ôm lấy tay chàng thiếu niên với trước mặt một bữa tiệc trên bàn ăn, bên cạnh đó là Tiêu Đỉnh, Tiêu Lệ, Tiêu Viêm, Tiêu Ngọc và Tiêu Mị và Dược Thanh Nhi đang chờ sẵn. Chàng thiếu niên cố kiềm chế xúc động nói:
- Huân Nhi, đây là...cho ta?
Huân Nhi cười tinh nghịch đáp:
- Nói nhảm, không cho huynh thế cho ai? Tiêu Viêm ca ca tới ba tháng nữa mới tới sinh thần a!
- Nói đúng đó. Huynh mau ngồi xuống đi Phong ca, đồ ăn nguội hết bây giờ! (Tiêu Viêm)
- Haha, nguội thì ca làm nóng lại lo gì hả tiểu tử tham ăn kia?
Một ngọn lửa nhỏ hiện ra lơ lửng trên ngón tay thiếu niên. Hắn là Lăng Phong, kẻ đang đón lấy sinh thần thứ 12 trong cuộc đời mình. Nhìn đám người thân trước mắt, hắn cuốn mình vào dòng hồi ức...
Bảy năm về trước, khi Dược Thanh Nhi tính hiến thân thì một tiếng "Bụp" nổ ra mà biến hắn thành một cậu bé 5-6 tuổi trước con mắt ngỡ ngàng của nàng. Đen đủi cho hắn, bởi cơ chế đồng hoá của hệ thống bấy giờ mới hoàn tất nên mới đẩy hắn vào tình cảnh mỡ dâng đến miệng còn húp trượt a. Thế là ở bảy năm sau đó là một tràng quá trình tu luyện dưới ánh mắt của Dược Thanh Nhi.
Nhờ Dược Thanh Nhi chiếu cố Tiêu gia nên hiện nay Tiêu gia đối ngoại lực lượng có tới một vị đấu hoàng, mười tám đấu vương, ba mươi sáu đấu linh và đại đấu sư đầy đất mà đi; ngoài ra còn có Đan đường với một tân tấn Ngũ phẩm luyện dược sư toạ trấn. Không khác được, ai bảo nàng là Dược tôn giả đại danh đỉnh đỉnh đây. Thực chất, với sự giúp đỡ
của nàng mà Tiêu gia còn có hơn năm vị đấu hoàng đỉnh phong nhờ phục dụng "Đấu hoàng đan" - giúp tăng thực lực lên tới Đấu hoàng với đổi lại là cạn kiệt không gian phát triển. Tuy vậy, Tiêu gia vẫn không quá bành trướng mà chỉ chiếm một toà Ô Thản Thành - đương nhiên sau khi diệt hai cái Áo Ba với Gia Liệt gia tộc do yêu cầu từ Dược Thanh Nhi, bởi lẽ nàng sợ bị Hồn Điện chú ý.
Quay về với Lăng Phong của chúng ta, hắn lúc này đang nằm phèo trên giường, đầu gối lên cặp đùi thon gọn mà nõn nà của Dược Thanh Nhi, mặc cho nàng vuốt ve thân thể. Nằm tận hưởng vô hạn ôn nhu tới từ thê tử, Lăng Phong nghĩ ngợi một chút mà quay sang bên nàng
- Thanh Nhi, ngày mai đã lên đường rồi sao? Có thể cho ta tới sàn đấu giá Mễ Đặc Nhĩ trước được không?
- Hứ! Đừng nghĩ ta không biết ngươi có ý gì, muốn gặp Nhã Phi tiểu lẳng lơ kia sao? Đừng hòng!
Lăng Phong ôm lấy Dược Thanh Nhi đang bụm môi mà rót mật vào tai nàng
- Ăn dấm sao, tiểu thê tử? Yên tâm, trong lòng ta mãi có nàng, thê tử xinh đẹp nhất của Lăng Phong ta a...
Dứt lời, hắn ụp mặt vào cặp bưởi chín mọng của Dược Thanh Nhi. Chỉ thấy nàng "ưm" một tiếng rồi tiếp tục vuốt ve đầu hắn...
- Ta không biết đâu! Tiểu phu quân, bằng ngươi dám phụ ta, ta...ta liền tự tay cắt nó đi, biến ngươi thành nữ nhân rồi cho ngươi yêu nam nhân!!!
Lăng Phong nghe thấy chợt tái xanh khuôn mặt, một tay bản năng thủ hộ lấy bộ phận quan trọng nhất của nam giới. Lấy tay còn lại vuốt ve gương mặt nàng, hắn cười trêu
- Nàng nỡ sao? Hạnh phúc một đời của ta và của nàng đều nằm ở nó đó, nàng nỡ cắt sao~
Dược Thanh Nhi khẽ đỏ mặt, gắt lên tiếng đáp
- Hứ! Còn chả biết "nó" có dùng được không ấy chứ! Ai biết chàng có vấn đề gì về "nó" hay không chứ!
Lăng Phong trên trán hiện lên sợi hắc tuyến, gì thì gì chứ nam nhân tôn nghiêm không thể bị nhục! Hắn đè nàng xuống, hai tay du động trên cặp bưởi của Thanh Nhi mặc cho nàng khẽ kêu rên, tới lúc nàng kém chút tan chảy mới bỏ ra, lúc này hắn cười hắc hắc mà nói
- Thế nào? Kỹ thuật của vi phu không tồi chứ? Giờ xem ta hành nàng thế nào, hắc hắc!
Dược Thanh Nhi gương mặt hồng hào mà liên tục thở dốc. Hít một hơi tựa như lấy tinh thần, nàng khẽ lên tiếng
- Tướng công...
- Ân? Chuyện gì Thanh Nhi?
- Ta...ta muốn tặng quà sinh nhật cho ngươi...
- Quà sinh nhật? Hắc hắc, nàng có đồ tốt gì cho vi phu? Mau lấy!
Lăng Phong hèn mọn chà xát đôi tay, cơ mà nhìn hắn thế thôi chứ nếu là quà của nàng thì dù chỉ là một cái khăn tay hắn cũng trân trọng. Thấy thái độ của Lăng Phong, Thanh Nhi khẽ gắt
- Bại hoại! Mà thôi, quà cho chàng chọn trong ba kiện. Kiện thứ nhất, Diễm Phần Phệ Lãng Thước, địa giai đấu kỹ kèm Huyền Trọng Thước!
Lăng Phong nghe tới bèn lắc đầu từ chối
- Tiếp đi a! Ta muốn xem hết cơ!
Dược Thanh Nhi nhu hoà vuốt ve má hắn mà thu hồi đồ vật, chợt phóng ra một đạo hoả diễm
- Kiện thứ hai, Cốt Linh Lãnh Hoả. Quý lắm mới cho chàng đấy, hừ!
Trong vòng tay Dược Thanh Nhi, Lăng Phong lắc đầu dữ dội
- Ta không muốn! Nàng thu hồi lại đi!
Đùa giỡn? Cốt Linh Lãnh Hoả đi theo Thanh Nhi suốt vài chục năm tới sắp sinh ra hoả linh tới nơi, bảo nó không quan trọng với nàng thì có quỷ á. Một vật quý trọng như thế sao hắn nỡ lấy? Hắn không muốn khiến nàng đau lòng a!
Thấy ánh mắt của hắn, Dược Thanh Nhi lòng dường như tan chảy, đôi mắt ngập nước toả ôn nhu vô hạn. Lăng Phong hắn quan tâm tới nàng! Có nam nhân như thế, đời này còn gì nuối tiếc!? Nghĩ đoạn, nàng như quyết tâm điều gì bèn nũng nịu nói
- Kiện thứ ba...chàng nhắm mắt đi. Cầu chàng luôn á~
Lăng Phong hắn cũng bất ngờ, cơ mà thấy Thanh Nhi như vậy hắn cũng cười xoà mà nhắm mắt lại. Chỉ chờ có thế, Dược Thanh Nhi một ngón tay điểm lên, kéo hai người vào hư không.
Lúc Lăng Phong tỉnh lại, hắn nhận ra bản thân đang ở trước một căn nhà kiểu Nhật kinh điển, thân mặc đồ công sở. Bước vào căn nhà, đập vào mắt hắn là một mảnh tuyết trắng, ân, tuyết trắng. Chỉ thấy một mỹ phụ toàn thân chỉ độc chiếc tạp dề trắng đang quỳ trên sàn, ngước lên cặp mắt to tròn thanh thuần nhưng cũng tràn ngập mị hoặc nói
- Tướng công đã về! Giờ chàng muốn ăn tối trước? Hay chàng muốn tắm trước? Hay có lẽ nào...
Nói tới đây, Dược Thanh Nhi nhấn mạnh từng chữ
- ...Chàng ~ Muốn ~ Ta ~
Ba chữ như chốt hạ, đánh sập hoàn toàn lý trí Lăng Phong. Hắn như một đầu hồng hoang mãnh thú chồm lên đè Thanh Nhi ra giữa sàn
- Hắc! Hắc! Tiểu dâm phụ của ta, món quà này ta nhận, ta rất thích a! Giờ thì...nàng đừng hòng thoát! Hảo hảo mà cho ta sinh hầu tử a!!!
Dược Thanh Nhi biết lúc này đã không còn đường thoát, nhu tình ôm lấy kẻ trên thân mình mà nhẹ giọng
- Á! Phi lễ a tiểu bại hoại! Thanh Nhi là của chàng, mau ăn ta đi! Thanh Nhi muốn thuộc về chàng!
Lăng Phong gầm lên một tiếng mà nổ sạch y phục trên thân, đầu cự long 30cm đầy gân guốc nở ra dữ dội trực tiếp đập lên thảm cỏ trắng trên bờ mu của nàng. Hắn, lúc này, triệt triệt để để mất lý trí! Hắn biết, nàng là của hắn! Đời này của hắn phải thủ hộ nàng, mang đến cho nàng vô tận hạnh phúc!
P.s: Aizz, mãi mới xong chương ạ. Chương sau đảm bảo là 18+ nặng nhé~