Lục Thiên Hệ Thống
Chương 6 : Thanh Nhi thê tử!!!
Ngày đăng: 03:20 08/08/20
Chap 6:
Lăng Phong đè Thanh Nhi xuống sàn, hai tay không thành thật mò lên bộ ngực sữa của nàng. Bị cản trở, hắn xé bỏ tiểu tạp dề trắng tinh mà ném đi khiến một tấm thân ngọc của nàng trở về với thiên nhiên. Chỉ thấy bộ ngực sữa mượt mà mà kiêu ngạo ưỡn lên, da thịt tuyết trắng sáng bóng như ngọc, nhũ phong đầy đặn có chút phập phồng, hai hạt hồng nhuận trên đỉnh tựa hồ cũng cương cứng nhô cao lên. Lăng Phong khe khẽ đùa giỡn hai hạt hồng châu mê người, Dược Thanh Nhi trên mi nhíu lại, nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ.
Lăng Phong nhẹ nhàng liếm vành tai nàng, ôn nhu nói :
- Sướng không bảo bối? Phu quân ta làm tốt chứ?
Dược Thanh Nhi run rẩy một hồi, thấy tên đáng ghét trước mặt đùa giỡn nàng liền không nhịn được mà ngạo kiều thốt lên:
- Không sướng! Phu quân ngươi thật tệ, coi chừng Thanh Nhi bỏ đi theo người khác a~
Lăng Phong nổi lên một tia hắc tuyến, được a, lão tử nhọc công cho ngươi sướng, ngươi không thừa nhận lại còn muốn lục ta? Mẹ kiếp! Xem phu cương ta đây!!!
Nghĩ tới đây, hắn liền muốn đem nàng hung hăng dưới thân, cơ mà hắn lập tức áp chế ý niệm trong đầu này, ngược lại càng ôn nhu vuốt ve, cũng đem một đôi nụ hoa ngậm vào trong miệng.
Chỉ thấy Dược Thanh Nhi "anh" một tiếng, thẹn thùng vô hạn, Lăng Phong dùng đầu lưỡi trong miệng cấp tốc kích thích , lại dùng ham răng cắn nhẹ, thần sắc của nàng phiền não vô cùng, nàng cố cắn chặt răng để không phát ra tiếng. Hạt châu hồng hồng trong miệng Lăng Phong càng thêm cương lên, tay của Lăng Phong từ trên ngực chậm rãi hạ xuống, tại rốn nàng khiêu khích chốc lát, tiếp đó hạ xuống tập kích phía dưới nàng!
Bị tập kích bất ngờ, Thanh Nhi càng thêm sinh không thể luyến, hận không thể chui vào lỗ nào đó cho xong. Đưa tay với lấy cổ Lăng Phong, Dược Thanh Nhi nhẹ giọng năn nỉ.
- Phu quân, cầu buông tha...Ưm!
Đôi môi anh đào nàng lập tức bị Lăng Phong che lại, đầu lưỡi như tiểu xà len lỏi sâu vào trong như muốn đột phá hai hàm răng trắng ngọc của nàng. Vài khắc không đột phá được, hắn nhất thời mất kiên nhẫn mà sử dụng tuyệt chiêu tất sát! Hai ngón tay Lăng Phong dần tiến vào tiểu huyệt Thanh Nhi mà điên cuồng càn quấy khiến nàng như chết đi sống lại, hàm răng khẽ mở tạo cơ hội cho Lăng Phong xâm lược! Tiểu xà nhà hắn tiến vào mà cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng tới thất điên bát đảo. Tuyến phòng ngự của Thanh Nhi chính thức thất thủ, nàng mềm nhũn mà trượt xuống sàn tựa như mời gọi Lăng Phong tới ăn. Hắn rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt nàng, nơi đã ướt tới không thể ướt hơn. Liếm sạch sẽ đầu ngón tay, tiểu Lăng Phong đã sẵn sàng ra trận.
- Hắc, tới tiết mục chính a! Thanh Nhi, ta muốn ngươi!
Lăng Phong lúc này rút ra "tiểu đệ đệ" tới 30cm, to như cây côn, vài sợi gân khẽ run trên đó quả thực doạ người. Thứ đó lọt vào trong mắt Thanh Nhi khiến nàng sợ hãi níu chặt lấy hắn mà cầu xin:
- Phu quân, thứ đó...nó quá lớn, không thể vừa a! Thanh Nhi cầu ngươi...
- Hiện tại mới cầu xin sao? Muộn rồi! Thê tử, ta tới đây!!!
Mặc kệ những lời của thê tử, Lăng Phong chỉnh đầu côn thịt của hắn tới cửa âm đạo của nàng rồi hùng dũng đột tiến. Một tiếng hét vang lên khắp phòng....
- Không! Đừng mà...AAAA!!!! Hức, thiếp đau aaaa.......
Thanh Nhi, đột ngột nhận lấy cơn đau phá thân mà hét thảm, vài giọt trinh huyết chảy ra, men theo côn thịt của Lăng Phong mà nhỏ xuống tấm thảm phía dưới. Tiếng hét của nàng càng khơi dậy dục vọng cuồng bạo sâu bên trong hắn, trong tâm trí hắn chỉ còn một tiếng nói:
- Nhất định phải dạng này, không dạng này không được AAAAAA!!!!!
Bất quá sự cuồng bạo của Lăng Phong diễn ra không lâu bởi hắn không phải là người nhẫn tâm, hắn chính là rất yêu Thanh Nhi. Hắn biết, cảm giác khoái hoạt của hắn lúc bấy giờ đánh đổi bằng sự đau đớn của Thanh Nhi Cảm giác được thống khổ của Thanh Nhi, Lăng Phong liền quyết định sớm "cất súng hàng giặc".
Muốn trách, chỉ có thể trách côn thịt của mình quá lớn, cái này quả thực là ngoại cỡ, cũng không biết vì sao của mình lại to lớn như thế, giống như là côn thật vậy. Nếu Thanh Nhi không có Thiên cảnh linh hồn, chỉ sợ đã sớm hôn mê ngất đi rồi.
Thanh Nhi xụi lơ nằm im, quay lưng về phía Lăng Phong, thân thể vẫn còn đang run rẩy, khắp người mồ hôi đầm đìa. Lúc này, Lăng Phong đột nhiên cảm giác mình thật nhẫn tâm, thật độc ác.
Lăng Phong hiểu được mình thực sự không nên hấp tấp như vậy, cho nên dịu dàng nói:
- Thê tử, thật xin lỗi, đều là tại ta không tốt." Không biết nàng có nghe được hay không bởi phản ứng duy nhất của nàng là co giật.
Không biết qua bao lâu, Thanh Nhi nhổm dậy nhìn hắn, đôi tay trắng nõn liên tục đấm bụp bụp lên ngực Lăng Phong, nàng vừa cắn môi ủy khuất vừa khóc:
- Thối tiểu tử, thối phu quân, ngươi muốn đau chết Thanh Nhi sao!? Ta đau, đau nhiều lắm, đau như muốn chết....ô...ô....
Nhìn thấy thê tử mình ủy khuất như vậy, Lăng Phong tâm đau muốn chết, khoé mắt đỏ hoe như sắp rớt nước mắt. Hắn ôm chặt nàng vào lòng như bảo bối quý giá nhất đời mà thủ thỉ:
- Thanh Nhi, đều là lỗi của ta, đều do ta hại nàng bị đau a! Ta xin ngươi, ta van ngươi, ngươi muốn đánh muốn xé ta sao cũng được, nhưng...xin ngươi hãy ngừng khóc a! Nhìn ngươi đau khổ như thế, ta không chịu được!!!
Dược Thanh Nhi nghe vậy cảm thấy nội tâm tràn đầy một mảnh ấm áp, nàng liền ôm hắn vào lòng mà khóc, hai phu thê ôm nhau khóc được hồi lâu tới khi nàng nhoẻn cười. Thấy vậy, Lăng Phong càng ôm nàng chặt hơn
- Thê tử của ta, ở bên ta nàng chỉ được phép cười, được vui vẻ, hạnh phúc biết không? Ta, Lăng Phong, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn thủ hộ nụ cười trên môi nàng a! Vì nàng, ta sẵn sàng chống lại tất cả...
Nghe thấy những lời tâm tình của hắn, nàng tâm như tan chảy, hận không thể hoà mình vào hắn. Có nam nhân như vậy, đời này còn gì nuối tiếc? Nàng lúc này chỉ có một ý nghĩ: dâng hiến hết thảy mọi thứ cho hắn!!! Nghĩ vậy, nàng dang nhẹ đôi chân ngọc ra mời gọi
- Thiếp...thiếp hết đau rồi a. Tướng công, mau vào đi!
Lăng Phong nghe vậy chợt sững sờ hồi lúc rồi nhanh nhảu xông tới
- Tuân lệnh lão bà! Ta tới a!!!
Một tiếng "ân" vang lên, cả căn phòng ngập tràn xuân sắc....
P.s: chap này tác lấy ý kha khá từ Kiều Kiều sư nương do cùng tên Lăng Phong á, đương nhiên phải biến tấu cho thành độc bản ùi. Đáng ra chap này tối mai mới đăng, cơ mà vì anh em tác liền nay đăng á😁😆
Lăng Phong đè Thanh Nhi xuống sàn, hai tay không thành thật mò lên bộ ngực sữa của nàng. Bị cản trở, hắn xé bỏ tiểu tạp dề trắng tinh mà ném đi khiến một tấm thân ngọc của nàng trở về với thiên nhiên. Chỉ thấy bộ ngực sữa mượt mà mà kiêu ngạo ưỡn lên, da thịt tuyết trắng sáng bóng như ngọc, nhũ phong đầy đặn có chút phập phồng, hai hạt hồng nhuận trên đỉnh tựa hồ cũng cương cứng nhô cao lên. Lăng Phong khe khẽ đùa giỡn hai hạt hồng châu mê người, Dược Thanh Nhi trên mi nhíu lại, nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ.
Lăng Phong nhẹ nhàng liếm vành tai nàng, ôn nhu nói :
- Sướng không bảo bối? Phu quân ta làm tốt chứ?
Dược Thanh Nhi run rẩy một hồi, thấy tên đáng ghét trước mặt đùa giỡn nàng liền không nhịn được mà ngạo kiều thốt lên:
- Không sướng! Phu quân ngươi thật tệ, coi chừng Thanh Nhi bỏ đi theo người khác a~
Lăng Phong nổi lên một tia hắc tuyến, được a, lão tử nhọc công cho ngươi sướng, ngươi không thừa nhận lại còn muốn lục ta? Mẹ kiếp! Xem phu cương ta đây!!!
Nghĩ tới đây, hắn liền muốn đem nàng hung hăng dưới thân, cơ mà hắn lập tức áp chế ý niệm trong đầu này, ngược lại càng ôn nhu vuốt ve, cũng đem một đôi nụ hoa ngậm vào trong miệng.
Chỉ thấy Dược Thanh Nhi "anh" một tiếng, thẹn thùng vô hạn, Lăng Phong dùng đầu lưỡi trong miệng cấp tốc kích thích , lại dùng ham răng cắn nhẹ, thần sắc của nàng phiền não vô cùng, nàng cố cắn chặt răng để không phát ra tiếng. Hạt châu hồng hồng trong miệng Lăng Phong càng thêm cương lên, tay của Lăng Phong từ trên ngực chậm rãi hạ xuống, tại rốn nàng khiêu khích chốc lát, tiếp đó hạ xuống tập kích phía dưới nàng!
Bị tập kích bất ngờ, Thanh Nhi càng thêm sinh không thể luyến, hận không thể chui vào lỗ nào đó cho xong. Đưa tay với lấy cổ Lăng Phong, Dược Thanh Nhi nhẹ giọng năn nỉ.
- Phu quân, cầu buông tha...Ưm!
Đôi môi anh đào nàng lập tức bị Lăng Phong che lại, đầu lưỡi như tiểu xà len lỏi sâu vào trong như muốn đột phá hai hàm răng trắng ngọc của nàng. Vài khắc không đột phá được, hắn nhất thời mất kiên nhẫn mà sử dụng tuyệt chiêu tất sát! Hai ngón tay Lăng Phong dần tiến vào tiểu huyệt Thanh Nhi mà điên cuồng càn quấy khiến nàng như chết đi sống lại, hàm răng khẽ mở tạo cơ hội cho Lăng Phong xâm lược! Tiểu xà nhà hắn tiến vào mà cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng tới thất điên bát đảo. Tuyến phòng ngự của Thanh Nhi chính thức thất thủ, nàng mềm nhũn mà trượt xuống sàn tựa như mời gọi Lăng Phong tới ăn. Hắn rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt nàng, nơi đã ướt tới không thể ướt hơn. Liếm sạch sẽ đầu ngón tay, tiểu Lăng Phong đã sẵn sàng ra trận.
- Hắc, tới tiết mục chính a! Thanh Nhi, ta muốn ngươi!
Lăng Phong lúc này rút ra "tiểu đệ đệ" tới 30cm, to như cây côn, vài sợi gân khẽ run trên đó quả thực doạ người. Thứ đó lọt vào trong mắt Thanh Nhi khiến nàng sợ hãi níu chặt lấy hắn mà cầu xin:
- Phu quân, thứ đó...nó quá lớn, không thể vừa a! Thanh Nhi cầu ngươi...
- Hiện tại mới cầu xin sao? Muộn rồi! Thê tử, ta tới đây!!!
Mặc kệ những lời của thê tử, Lăng Phong chỉnh đầu côn thịt của hắn tới cửa âm đạo của nàng rồi hùng dũng đột tiến. Một tiếng hét vang lên khắp phòng....
- Không! Đừng mà...AAAA!!!! Hức, thiếp đau aaaa.......
Thanh Nhi, đột ngột nhận lấy cơn đau phá thân mà hét thảm, vài giọt trinh huyết chảy ra, men theo côn thịt của Lăng Phong mà nhỏ xuống tấm thảm phía dưới. Tiếng hét của nàng càng khơi dậy dục vọng cuồng bạo sâu bên trong hắn, trong tâm trí hắn chỉ còn một tiếng nói:
- Nhất định phải dạng này, không dạng này không được AAAAAA!!!!!
Bất quá sự cuồng bạo của Lăng Phong diễn ra không lâu bởi hắn không phải là người nhẫn tâm, hắn chính là rất yêu Thanh Nhi. Hắn biết, cảm giác khoái hoạt của hắn lúc bấy giờ đánh đổi bằng sự đau đớn của Thanh Nhi Cảm giác được thống khổ của Thanh Nhi, Lăng Phong liền quyết định sớm "cất súng hàng giặc".
Muốn trách, chỉ có thể trách côn thịt của mình quá lớn, cái này quả thực là ngoại cỡ, cũng không biết vì sao của mình lại to lớn như thế, giống như là côn thật vậy. Nếu Thanh Nhi không có Thiên cảnh linh hồn, chỉ sợ đã sớm hôn mê ngất đi rồi.
Thanh Nhi xụi lơ nằm im, quay lưng về phía Lăng Phong, thân thể vẫn còn đang run rẩy, khắp người mồ hôi đầm đìa. Lúc này, Lăng Phong đột nhiên cảm giác mình thật nhẫn tâm, thật độc ác.
Lăng Phong hiểu được mình thực sự không nên hấp tấp như vậy, cho nên dịu dàng nói:
- Thê tử, thật xin lỗi, đều là tại ta không tốt." Không biết nàng có nghe được hay không bởi phản ứng duy nhất của nàng là co giật.
Không biết qua bao lâu, Thanh Nhi nhổm dậy nhìn hắn, đôi tay trắng nõn liên tục đấm bụp bụp lên ngực Lăng Phong, nàng vừa cắn môi ủy khuất vừa khóc:
- Thối tiểu tử, thối phu quân, ngươi muốn đau chết Thanh Nhi sao!? Ta đau, đau nhiều lắm, đau như muốn chết....ô...ô....
Nhìn thấy thê tử mình ủy khuất như vậy, Lăng Phong tâm đau muốn chết, khoé mắt đỏ hoe như sắp rớt nước mắt. Hắn ôm chặt nàng vào lòng như bảo bối quý giá nhất đời mà thủ thỉ:
- Thanh Nhi, đều là lỗi của ta, đều do ta hại nàng bị đau a! Ta xin ngươi, ta van ngươi, ngươi muốn đánh muốn xé ta sao cũng được, nhưng...xin ngươi hãy ngừng khóc a! Nhìn ngươi đau khổ như thế, ta không chịu được!!!
Dược Thanh Nhi nghe vậy cảm thấy nội tâm tràn đầy một mảnh ấm áp, nàng liền ôm hắn vào lòng mà khóc, hai phu thê ôm nhau khóc được hồi lâu tới khi nàng nhoẻn cười. Thấy vậy, Lăng Phong càng ôm nàng chặt hơn
- Thê tử của ta, ở bên ta nàng chỉ được phép cười, được vui vẻ, hạnh phúc biết không? Ta, Lăng Phong, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn thủ hộ nụ cười trên môi nàng a! Vì nàng, ta sẵn sàng chống lại tất cả...
Nghe thấy những lời tâm tình của hắn, nàng tâm như tan chảy, hận không thể hoà mình vào hắn. Có nam nhân như vậy, đời này còn gì nuối tiếc? Nàng lúc này chỉ có một ý nghĩ: dâng hiến hết thảy mọi thứ cho hắn!!! Nghĩ vậy, nàng dang nhẹ đôi chân ngọc ra mời gọi
- Thiếp...thiếp hết đau rồi a. Tướng công, mau vào đi!
Lăng Phong nghe vậy chợt sững sờ hồi lúc rồi nhanh nhảu xông tới
- Tuân lệnh lão bà! Ta tới a!!!
Một tiếng "ân" vang lên, cả căn phòng ngập tràn xuân sắc....
P.s: chap này tác lấy ý kha khá từ Kiều Kiều sư nương do cùng tên Lăng Phong á, đương nhiên phải biến tấu cho thành độc bản ùi. Đáng ra chap này tối mai mới đăng, cơ mà vì anh em tác liền nay đăng á😁😆