Lục Thiên Hệ Thống
Chương 42 : Nhiệm vụ, đột nhập Huân Nhi khuê phòng! Huân Nhi chi tâm!
Ngày đăng: 07:29 29/08/20
Chap 2:
Tia sáng loé lên rồi vụt tắt, Hoàng Anh khẽ chớp chớp mắt rồi tỉnh dậy. Trước mắt hắn đang ở trong một căn phòng nhỏ, trên bàn uống nước cạnh giường có một cái hắc sắc giới chỉ là lạ. Chưa kịp suy tính điều gì, giọng Linh Nhi đã vang lên:
- Chủ nhân! Ngươi trực tiếp xuyên vào Tiêu Viêm thân thể, hệ thống đã cải biến lại thân thể do [Bạch Ala thiết lập nhân vật thẻ], chủ nhân ngươi không cần lo lắng bị người phát hiện! Hiện chủ nhân xuyên vào lúc Tiêu Viêm 3 tuổi, tại đêm hắn "chăn nuôi" thành công Cổ Huân Nhi. Chúc ngươi may mắn~
- Keng! Chủ nhân, nhiệm vụ đã tới! Nửa đêm tới "săn sóc" đấu khí cho Cổ Huân Nhi, nhận thưởng bí mật! Hình phạt, mất đi nàng yêu thích vĩnh viễn!
Nói đoạn, Linh Nhi liền im bặt, để lại Hoàng Anh, không, Tiêu Viêm một hồi mộng bức, chợt bạo chửi một tiếng:
- Mẹ, khi không lại xuyên vào tên khốn này! Mà thôi kệ, ít ra cũng không lo phải đối đầu với hắn. Về tiểu Huân Nhi, khụ khụ, Tiêu Viêm ca ca tới cứu ngươi a~
Dứt lời, hắn liền một đường chạy thẳng tới Huân Nhi biệt viện mà tiến hành "săn sóc". Như cốt truyện, hắn lén la lén lút tới cổng biệt viện bị Lăng Ảnh phát hiện, cơ mà cũng không cản trở mà tới ngầm báo cho Huân Nhi:
- Tiểu thư, lão nô thấy tiểu tử này có chút không ổn...
- Kệ đi, ta biết Tiêu Viêm ca ca, hắn sẽ không hại ta. Với lại hai ta đều là tiểu hài tử, hẳn là hắn sẽ không làm chuyện gì lạ...
Cổ Huân Nhi khẽ khoát tay, Lăng Ảnh liền theo đó mà biến mất. Trên đường ra, lão nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, khẽ trầm giọng:
- Tiểu tử, hy vọng ngươi không đối với tiểu thư làm gì lạ...cơ mà chắc do ta nghĩ nhiều đi, hắn mới ba tuổi a...Ách, sao tiểu tử này nhìn thật...
Nói đoạn, Lăng Ảnh liếc qua khuôn mặt Tiêu Viêm để rồi liền đứng hình lại, chợt đỏ mặt tía tai mà chạy thật xa! Không sai, lão là hổ thẹn, hổ thẹn do thời khắc lão nhìn thấy hắn, trương tuyệt mỹ dung nhan ấy khiến lão nổi lên một phút giây kỳ dị, chỉ muốn túm lấy Tiêu Viêm mà hảo hảo làm chuyện đồi bại với hắn!
Cơ mà chuyện này thật đáng ghê tởm, nam nhân tôn nghiêm còn sót trong Lăng Ảnh khiến lão không nhịn được mà phải chạy thật xa! Tiêu Viêm mới không biết y vừa bị một lão đầu tia mông đít, không chắc không khỏi dính một trận ác hàn, cúc hoa xiết chặt; lúc này đã tiến vào Huân Nhi khuê phòng.
Lúc này, Huân Nhi đã khẽ nhắm mắt nằm trên giường, gương mặt thanh thuần mà yêu kiều nàng khẽ chút trắng bệch do ảnh hưởng từ nhỏ hấp thu Kim Đế Phần Thiên Viêm khiến Tiêu Viêm không khỏi lắc đầu thương tiếc, lúc này hắn khẽ tiến tới cạnh giường, mỗi bước của hắn khiến Huân Nhi đang giả ngủ tâm một cái đập mạnh, nàng thật sợ hắn muốn làm gì nàng thì nên phản ứng ra sao? Yên lặng hay đuổi hắn đi? Khó khăn lắm mới có một người bạn, nàng không muốn mất hắn!
Không kịp để nàng phản ứng, bàn tay heo ăn mặn đã để trên cánh tay dương chi bạch ngọc của nàng, bất ngờ thay một luồng đấu khí ấm áp nhẹ nhàng từ tay Tiêu Viêm lưu chuyển tới khắp cơ thể nàng, khiến nàng bớt chút được thống khổ do Kim Đế Phần Thiên Viêm gây ám thương.
Lúc này nàng khẽ mở mắt ra, một trương tiểu khuôn mặt đẹp đẽ, đẹp tới cực hạn nam nhân dần hiện lên trước mắt khiến thiếu nữ tâm của Huân Nhi không khỏi xao động, thầm nghĩ Tiêu Viêm ca ca trước có đẹp tới mức này sao?
Cơ mà nhìn trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, gương mặt trắng bệch hắn vẫn cố hết sức truyền đấu khí sang cho nàng khiến Huân Nhi cảm động tới chết lặng, thậm chí liền không để ý tới bàn tay nhỏ trên tay đã chuyển tới khắp thân thể nhỏ nhắn của nàng, không sót lấy một tiểu vị trí nào.
Lúc này Tiêu Viêm mới chật vật đi ra, chân hắn xiêu xiêu vẹo vẹo tiến được vài bước rồi đổ gục ra sàn, Huân Nhi thấy vậy hốt hoảng mà chạy tới đỡ y lên, thấy trương mặt nhỏ trắng bệch bất tỉnh trong lòng nàng mà trong lòng một trận đau xót cùng cảm động, môi thơm khẽ mở mà nỉ non:
- Tiêu Viêm ca ca, ngươi thật tốt với Huân Nhi a. Cơ mà ngươi làm như vậy, ngoài ngươi ra Huân Nhi không thể, cũng không muốn lấy ai khác rồi, xấu xa ca ca...
Nói đoạn, nàng khẽ ôm Tiêu Viêm lên mà đặt hắn lên giường nàng, tức thì Huân Nhi cũng nhảy lên giường, một thân xích loã nàng tới ôm lấy tiểu hài trước mắt, khẽ hôn nhẹ lên trán hắn mà dần chìm vào giấc ngủ...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác đây! Nay ra hai chương, từ nay tới cuối chủ nhật sẽ cố ra tới chục chương cho mọi người đọc!
Tia sáng loé lên rồi vụt tắt, Hoàng Anh khẽ chớp chớp mắt rồi tỉnh dậy. Trước mắt hắn đang ở trong một căn phòng nhỏ, trên bàn uống nước cạnh giường có một cái hắc sắc giới chỉ là lạ. Chưa kịp suy tính điều gì, giọng Linh Nhi đã vang lên:
- Chủ nhân! Ngươi trực tiếp xuyên vào Tiêu Viêm thân thể, hệ thống đã cải biến lại thân thể do [Bạch Ala thiết lập nhân vật thẻ], chủ nhân ngươi không cần lo lắng bị người phát hiện! Hiện chủ nhân xuyên vào lúc Tiêu Viêm 3 tuổi, tại đêm hắn "chăn nuôi" thành công Cổ Huân Nhi. Chúc ngươi may mắn~
- Keng! Chủ nhân, nhiệm vụ đã tới! Nửa đêm tới "săn sóc" đấu khí cho Cổ Huân Nhi, nhận thưởng bí mật! Hình phạt, mất đi nàng yêu thích vĩnh viễn!
Nói đoạn, Linh Nhi liền im bặt, để lại Hoàng Anh, không, Tiêu Viêm một hồi mộng bức, chợt bạo chửi một tiếng:
- Mẹ, khi không lại xuyên vào tên khốn này! Mà thôi kệ, ít ra cũng không lo phải đối đầu với hắn. Về tiểu Huân Nhi, khụ khụ, Tiêu Viêm ca ca tới cứu ngươi a~
Dứt lời, hắn liền một đường chạy thẳng tới Huân Nhi biệt viện mà tiến hành "săn sóc". Như cốt truyện, hắn lén la lén lút tới cổng biệt viện bị Lăng Ảnh phát hiện, cơ mà cũng không cản trở mà tới ngầm báo cho Huân Nhi:
- Tiểu thư, lão nô thấy tiểu tử này có chút không ổn...
- Kệ đi, ta biết Tiêu Viêm ca ca, hắn sẽ không hại ta. Với lại hai ta đều là tiểu hài tử, hẳn là hắn sẽ không làm chuyện gì lạ...
Cổ Huân Nhi khẽ khoát tay, Lăng Ảnh liền theo đó mà biến mất. Trên đường ra, lão nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, khẽ trầm giọng:
- Tiểu tử, hy vọng ngươi không đối với tiểu thư làm gì lạ...cơ mà chắc do ta nghĩ nhiều đi, hắn mới ba tuổi a...Ách, sao tiểu tử này nhìn thật...
Nói đoạn, Lăng Ảnh liếc qua khuôn mặt Tiêu Viêm để rồi liền đứng hình lại, chợt đỏ mặt tía tai mà chạy thật xa! Không sai, lão là hổ thẹn, hổ thẹn do thời khắc lão nhìn thấy hắn, trương tuyệt mỹ dung nhan ấy khiến lão nổi lên một phút giây kỳ dị, chỉ muốn túm lấy Tiêu Viêm mà hảo hảo làm chuyện đồi bại với hắn!
Cơ mà chuyện này thật đáng ghê tởm, nam nhân tôn nghiêm còn sót trong Lăng Ảnh khiến lão không nhịn được mà phải chạy thật xa! Tiêu Viêm mới không biết y vừa bị một lão đầu tia mông đít, không chắc không khỏi dính một trận ác hàn, cúc hoa xiết chặt; lúc này đã tiến vào Huân Nhi khuê phòng.
Lúc này, Huân Nhi đã khẽ nhắm mắt nằm trên giường, gương mặt thanh thuần mà yêu kiều nàng khẽ chút trắng bệch do ảnh hưởng từ nhỏ hấp thu Kim Đế Phần Thiên Viêm khiến Tiêu Viêm không khỏi lắc đầu thương tiếc, lúc này hắn khẽ tiến tới cạnh giường, mỗi bước của hắn khiến Huân Nhi đang giả ngủ tâm một cái đập mạnh, nàng thật sợ hắn muốn làm gì nàng thì nên phản ứng ra sao? Yên lặng hay đuổi hắn đi? Khó khăn lắm mới có một người bạn, nàng không muốn mất hắn!
Không kịp để nàng phản ứng, bàn tay heo ăn mặn đã để trên cánh tay dương chi bạch ngọc của nàng, bất ngờ thay một luồng đấu khí ấm áp nhẹ nhàng từ tay Tiêu Viêm lưu chuyển tới khắp cơ thể nàng, khiến nàng bớt chút được thống khổ do Kim Đế Phần Thiên Viêm gây ám thương.
Lúc này nàng khẽ mở mắt ra, một trương tiểu khuôn mặt đẹp đẽ, đẹp tới cực hạn nam nhân dần hiện lên trước mắt khiến thiếu nữ tâm của Huân Nhi không khỏi xao động, thầm nghĩ Tiêu Viêm ca ca trước có đẹp tới mức này sao?
Cơ mà nhìn trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, gương mặt trắng bệch hắn vẫn cố hết sức truyền đấu khí sang cho nàng khiến Huân Nhi cảm động tới chết lặng, thậm chí liền không để ý tới bàn tay nhỏ trên tay đã chuyển tới khắp thân thể nhỏ nhắn của nàng, không sót lấy một tiểu vị trí nào.
Lúc này Tiêu Viêm mới chật vật đi ra, chân hắn xiêu xiêu vẹo vẹo tiến được vài bước rồi đổ gục ra sàn, Huân Nhi thấy vậy hốt hoảng mà chạy tới đỡ y lên, thấy trương mặt nhỏ trắng bệch bất tỉnh trong lòng nàng mà trong lòng một trận đau xót cùng cảm động, môi thơm khẽ mở mà nỉ non:
- Tiêu Viêm ca ca, ngươi thật tốt với Huân Nhi a. Cơ mà ngươi làm như vậy, ngoài ngươi ra Huân Nhi không thể, cũng không muốn lấy ai khác rồi, xấu xa ca ca...
Nói đoạn, nàng khẽ ôm Tiêu Viêm lên mà đặt hắn lên giường nàng, tức thì Huân Nhi cũng nhảy lên giường, một thân xích loã nàng tới ôm lấy tiểu hài trước mắt, khẽ hôn nhẹ lên trán hắn mà dần chìm vào giấc ngủ...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác đây! Nay ra hai chương, từ nay tới cuối chủ nhật sẽ cố ra tới chục chương cho mọi người đọc!