Lục Thiên Hệ Thống
Chương 43 : Trưởng thành, hôn thê Huân Nhi và lão đầu tử
Ngày đăng: 07:29 29/08/20
Chap 3:
Tại Tiêu gia, trong một cái tiểu viện nhỏ, hai cái một đại một tiểu chính đang đánh nhau một trận, trong đó một vị bạch phát lão giả vẫn không ngừng hét lớn:
- Tiểu tử thối, mau mau bái sư! Không cần phản kháng, lão phu sớm đã không chịu đựng được!
- Mẹ nó, lão tử không muốn! Xú lão đầu, ngươi Phần Quyết lão tử không thèm, luyện dược thuật, linh hồn lực ngươi còn thua xa ta, việc quái gì lão tử phải bái ngươi sư? Còn không phải là lão đầu ngươi thèm thân thể ta? Phi phi, biến mẹ về với tiểu Huyền Y, tiểu Hoa Thanh của lão già ngươi đi, cút!
- Ngươi, ngươi...
Lão giả một phen tức như điên, ngón tay run run chỉ về thiếu niên trước mắt. Lão là Dược Trần, Dược Tôn Giả, nguyên kim thủ chỉ của Tiêu Viêm cũ; lúc này đang sắp phát điên, cố hao hết tâm tư lão muốn nhận Tiêu Viêm làm đệ tử mà liên tục bị từ chối. Sống ký sinh lên tiểu tử này hơn mười mấy năm, lão hiểu rõ hắn quái vật tới mức nào.
Mười hai tuổi Cửu tinh Đấu Vương không nói, cái chính là Cửu Phẩm Luyện Dược Sư với Đế phẩm linh hồn, phẩm tính tuyệt hảo, trương mặt tuyệt mỹ còn soái hơn hắn thời trẻ, không nhận hắn thế nhận ai? Hàn Phong tên kia tới xách dép cho Tiêu Viêm cũng không xứng a!
Nghĩ tới đây lão liền một trận đau xót, chưa kịp nói gì thì một bóng người đã lướt tới cửa phòng. Chỉ thấy một cái thanh thuần tiểu cô nương, thân mặc lam sắc váy dài nàng tựa một cái tĩnh lệ tiên tử lạc phàm trần, thanh thuần động lòng người, mỹ mâu khẽ liếc qua tràng cảnh trước mắt mà khẽ cười nói:
- Chào buổi sáng, Tiêu Viêm ca ca, Dược lão. Hai người vẫn thân thiện với nhau quá ha~
- Có cái búa á! Tiểu Huân Nhi, mau mau gọi Cổ Tộc hay bất cứ ai cũng được, mau chóng tống khứ tên lão đầu suốt ngày lải nhải với thèm thân thể ta đi a!
- Tiểu nữ tử, ngươi mau giúp lão nói một tiếng với tiểu tử này, theo Dược tôn giả ta không thiệt thòi a! Mà tiểu tử chết tiệt kia, ta thèm thân thể ngươi lúc nào? Còn nói một tiếng nữa ta một chưởng đập bẹp ngươi!
- Oa ha ha, chuyện cười, lão đầu ngươi mới cái Cửu tinh Đấu Tôn đòi một chưởng đập bẹp ta? Nghĩ Đế Phẩm linh hồn là ăn chay? Ngươi tin ta một chưởng đập bạo thân già ngươi không???
Thấy hai người cãi cọ trước mắt, Huân Nhi chỉ khẽ cười bởi lẽ cũng quá quen thuộc rồi. Về phần Dược Lão, vài năm trước khi thức tỉnh đã được Tiêu Viêm luyện chế thân thể giúp cho, đồ dùng hắn lấy từ kho đồ thôi. Còn về tu vi với linh hồn, đó là vì...
- Keng! Chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, nhận được [Đế phẩm linh hồn tiến giai thẻ] một cái!
- Keng! Chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, nhận được [Lăng Ba Vi Bộ]!
- Keng! Chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, nhận được [Đạo Đức Kinh]!
- Keng! Chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, nhận được [Bắc Minh thần công]!
- Keng! Chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, nhận được [Ngẫu nhiên rút thưởng nhân vật thẻ] một cái!
Vâng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ với Huân Nhi, Tiêu Viêm được thưởng thật là hậu, thưởng tới không thể tin được. Mấy thứ khác không nói, Đạo Đức Kinh nguyên là Đạo gia đỉnh cấp tu tiên công pháp, Bắc Minh thần công cải tiến hấp thu đấu khí đối phương cho mình tăng tiến thực lực, hai thứ hợp lại mới thành cái quái vật hiện tại.
May mắn là Dược lão Huân Nhi hai người bị hệ thống tẩy não một phen nên chỉ nghĩ là do hắn nhận được Tiêu Huyền tiên tổ truyền thừa xuống, cũng vì thế mà Cổ Nguyên đích thân tới Tiêu gia bàn bạc hôn ước với Tiêu Chiến khiến cha con hai người bọn hắn cười tới mấy ngày, Huân Nhi không khỏi đỏ mặt lấy, cơ mà vẫn ngoan ngoãn đứng sau Tiêu Viêm như một cái hiền thê khiến Cổ Nguyên không khỏi than thở:
- Ầy, quả thực nữ nhi không dùng được a...
Nói thì nói vậy, Tiêu gia cũng do đó mà đã phát triển vượt bậc, nguyên Tiêu Chiến với ba cái trưởng lão đã tấn cấp Đấu Hoàng, tộc nhân bồi dưỡng tới hơn chục cái Đấu Vương, trăm cái Đấu Linh, gia tổ Tiêu Lâm đã tới Đấu Tông, hiện có thể xưng bá Gia Mã đế quốc. Tuy vậy, vì thoả thuận với Cổ Nguyên để tránh Huân Nhi gặp nguy hiểm, bề ngoài Tiêu gia vẫn không hề bộc phát lực lượng, vẫn chỉ là một cái gia tộc ở Ô Thản Thành.
Quay về với chuyện chính, lúc này Tiêu Viêm đã sớm không nhịn được, nắm tay Huân Nhi kéo đi một cái mà hét lớn:
- Kệ cái lão đầu già kia đi, hai ta đi phường thị chơi chơi thoáng! Phải không, tiểu-thê-tử của ta~
- Ai...ai làm tiểu thê tử của Tiêu Viêm ca ca ngươi chứ? Chán ghét chết a!
- Thật sao? Thế hôm trước ai nửa đêm chạy tới đòi lăn ga giường ta, còn luôn miệng gọi phu quân nữa chứ? Ai ta~
- Tiêu Viêm ca ca! Huân Nhi muốn đánh chết ngươi a!
Nói đoạn phấn quyền từ hai nắm tay nhỏ nhỏ liên tục tung ra hướng Tiêu Viêm mà đánh, cơ mà chỉ thấy hắn cười lớn, bàn chân nhẹ nhàng di chuyển mà né từng cái từng cái một, để Huân Nhi nàng kém chút tức chết, canh lúc nàng sắp phát khóc mới quay ra sau lưng mà ôm nàng vào lòng thủ thỉ:
- Huân Nhi, ngươi thực không muốn làm thê tử của ta? Nếu không muốn, ta...
Tức thì, môi hắn bị cặp môi đào của Huân Nhi chiếm giữ, hai đầu tiểu hồng ngư như tìm về với nhau mà liên tục đảo quanh, hận không thể hoà tan làm một. Một lúc sau, hai người tách ra, một sợi tơ trắng khẽ nối lấy môi hai người; lúc này Huân Nhi mới cười, liếm môi dâm mị nói:
- Tiêu Viêm ca ca, thân thể ta cũng cho ngươi rồi, ngươi còn nghĩ hỏi tâm ý ta?
Nói tới đây, nàng cười hì hì nói:
- Tiêu Viêm ca ca, Huân Nhi đời này là ngươi, kiếp sau cũng là ngươi, đời đời kiếp kiếp cũng chỉ chọn lấy ngươi a!
- Haha! Tiểu Huân Nhi, ta hôm nay phải hảo hảo bồi tiếp ngươi mới được nga!
Tiêu Viêm nghe được mà không khỏi một trận cuồng tiếu, ha hả cười mà kéo nàng đi tới phường thị ngắm nghía, để lại lão đầu tử Dược Trần một thân cô quạnh ở trong phòng mà không ngừng than thở:
- Ai, tuổi trẻ thật tốt a...
Nói đoạn, hắn cúi xuống nhìn lọ đan dược trên tay, trên thân ghi ba chữ "Phục Nhan đan", như nghĩ đến điều gì mà biến mất, trước khi đi chỉ tự để lại một câu:
- Tiểu Y, tiểu Thanh, ta cô phụ các ngươi lâu quá rồi a. Đời này của ta, liền để trả cho hai ngươi...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tại Tiêu gia, trong một cái tiểu viện nhỏ, hai cái một đại một tiểu chính đang đánh nhau một trận, trong đó một vị bạch phát lão giả vẫn không ngừng hét lớn:
- Tiểu tử thối, mau mau bái sư! Không cần phản kháng, lão phu sớm đã không chịu đựng được!
- Mẹ nó, lão tử không muốn! Xú lão đầu, ngươi Phần Quyết lão tử không thèm, luyện dược thuật, linh hồn lực ngươi còn thua xa ta, việc quái gì lão tử phải bái ngươi sư? Còn không phải là lão đầu ngươi thèm thân thể ta? Phi phi, biến mẹ về với tiểu Huyền Y, tiểu Hoa Thanh của lão già ngươi đi, cút!
- Ngươi, ngươi...
Lão giả một phen tức như điên, ngón tay run run chỉ về thiếu niên trước mắt. Lão là Dược Trần, Dược Tôn Giả, nguyên kim thủ chỉ của Tiêu Viêm cũ; lúc này đang sắp phát điên, cố hao hết tâm tư lão muốn nhận Tiêu Viêm làm đệ tử mà liên tục bị từ chối. Sống ký sinh lên tiểu tử này hơn mười mấy năm, lão hiểu rõ hắn quái vật tới mức nào.
Mười hai tuổi Cửu tinh Đấu Vương không nói, cái chính là Cửu Phẩm Luyện Dược Sư với Đế phẩm linh hồn, phẩm tính tuyệt hảo, trương mặt tuyệt mỹ còn soái hơn hắn thời trẻ, không nhận hắn thế nhận ai? Hàn Phong tên kia tới xách dép cho Tiêu Viêm cũng không xứng a!
Nghĩ tới đây lão liền một trận đau xót, chưa kịp nói gì thì một bóng người đã lướt tới cửa phòng. Chỉ thấy một cái thanh thuần tiểu cô nương, thân mặc lam sắc váy dài nàng tựa một cái tĩnh lệ tiên tử lạc phàm trần, thanh thuần động lòng người, mỹ mâu khẽ liếc qua tràng cảnh trước mắt mà khẽ cười nói:
- Chào buổi sáng, Tiêu Viêm ca ca, Dược lão. Hai người vẫn thân thiện với nhau quá ha~
- Có cái búa á! Tiểu Huân Nhi, mau mau gọi Cổ Tộc hay bất cứ ai cũng được, mau chóng tống khứ tên lão đầu suốt ngày lải nhải với thèm thân thể ta đi a!
- Tiểu nữ tử, ngươi mau giúp lão nói một tiếng với tiểu tử này, theo Dược tôn giả ta không thiệt thòi a! Mà tiểu tử chết tiệt kia, ta thèm thân thể ngươi lúc nào? Còn nói một tiếng nữa ta một chưởng đập bẹp ngươi!
- Oa ha ha, chuyện cười, lão đầu ngươi mới cái Cửu tinh Đấu Tôn đòi một chưởng đập bẹp ta? Nghĩ Đế Phẩm linh hồn là ăn chay? Ngươi tin ta một chưởng đập bạo thân già ngươi không???
Thấy hai người cãi cọ trước mắt, Huân Nhi chỉ khẽ cười bởi lẽ cũng quá quen thuộc rồi. Về phần Dược Lão, vài năm trước khi thức tỉnh đã được Tiêu Viêm luyện chế thân thể giúp cho, đồ dùng hắn lấy từ kho đồ thôi. Còn về tu vi với linh hồn, đó là vì...
- Keng! Chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, nhận được [Đế phẩm linh hồn tiến giai thẻ] một cái!
- Keng! Chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, nhận được [Lăng Ba Vi Bộ]!
- Keng! Chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, nhận được [Đạo Đức Kinh]!
- Keng! Chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, nhận được [Bắc Minh thần công]!
- Keng! Chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, nhận được [Ngẫu nhiên rút thưởng nhân vật thẻ] một cái!
Vâng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ với Huân Nhi, Tiêu Viêm được thưởng thật là hậu, thưởng tới không thể tin được. Mấy thứ khác không nói, Đạo Đức Kinh nguyên là Đạo gia đỉnh cấp tu tiên công pháp, Bắc Minh thần công cải tiến hấp thu đấu khí đối phương cho mình tăng tiến thực lực, hai thứ hợp lại mới thành cái quái vật hiện tại.
May mắn là Dược lão Huân Nhi hai người bị hệ thống tẩy não một phen nên chỉ nghĩ là do hắn nhận được Tiêu Huyền tiên tổ truyền thừa xuống, cũng vì thế mà Cổ Nguyên đích thân tới Tiêu gia bàn bạc hôn ước với Tiêu Chiến khiến cha con hai người bọn hắn cười tới mấy ngày, Huân Nhi không khỏi đỏ mặt lấy, cơ mà vẫn ngoan ngoãn đứng sau Tiêu Viêm như một cái hiền thê khiến Cổ Nguyên không khỏi than thở:
- Ầy, quả thực nữ nhi không dùng được a...
Nói thì nói vậy, Tiêu gia cũng do đó mà đã phát triển vượt bậc, nguyên Tiêu Chiến với ba cái trưởng lão đã tấn cấp Đấu Hoàng, tộc nhân bồi dưỡng tới hơn chục cái Đấu Vương, trăm cái Đấu Linh, gia tổ Tiêu Lâm đã tới Đấu Tông, hiện có thể xưng bá Gia Mã đế quốc. Tuy vậy, vì thoả thuận với Cổ Nguyên để tránh Huân Nhi gặp nguy hiểm, bề ngoài Tiêu gia vẫn không hề bộc phát lực lượng, vẫn chỉ là một cái gia tộc ở Ô Thản Thành.
Quay về với chuyện chính, lúc này Tiêu Viêm đã sớm không nhịn được, nắm tay Huân Nhi kéo đi một cái mà hét lớn:
- Kệ cái lão đầu già kia đi, hai ta đi phường thị chơi chơi thoáng! Phải không, tiểu-thê-tử của ta~
- Ai...ai làm tiểu thê tử của Tiêu Viêm ca ca ngươi chứ? Chán ghét chết a!
- Thật sao? Thế hôm trước ai nửa đêm chạy tới đòi lăn ga giường ta, còn luôn miệng gọi phu quân nữa chứ? Ai ta~
- Tiêu Viêm ca ca! Huân Nhi muốn đánh chết ngươi a!
Nói đoạn phấn quyền từ hai nắm tay nhỏ nhỏ liên tục tung ra hướng Tiêu Viêm mà đánh, cơ mà chỉ thấy hắn cười lớn, bàn chân nhẹ nhàng di chuyển mà né từng cái từng cái một, để Huân Nhi nàng kém chút tức chết, canh lúc nàng sắp phát khóc mới quay ra sau lưng mà ôm nàng vào lòng thủ thỉ:
- Huân Nhi, ngươi thực không muốn làm thê tử của ta? Nếu không muốn, ta...
Tức thì, môi hắn bị cặp môi đào của Huân Nhi chiếm giữ, hai đầu tiểu hồng ngư như tìm về với nhau mà liên tục đảo quanh, hận không thể hoà tan làm một. Một lúc sau, hai người tách ra, một sợi tơ trắng khẽ nối lấy môi hai người; lúc này Huân Nhi mới cười, liếm môi dâm mị nói:
- Tiêu Viêm ca ca, thân thể ta cũng cho ngươi rồi, ngươi còn nghĩ hỏi tâm ý ta?
Nói tới đây, nàng cười hì hì nói:
- Tiêu Viêm ca ca, Huân Nhi đời này là ngươi, kiếp sau cũng là ngươi, đời đời kiếp kiếp cũng chỉ chọn lấy ngươi a!
- Haha! Tiểu Huân Nhi, ta hôm nay phải hảo hảo bồi tiếp ngươi mới được nga!
Tiêu Viêm nghe được mà không khỏi một trận cuồng tiếu, ha hả cười mà kéo nàng đi tới phường thị ngắm nghía, để lại lão đầu tử Dược Trần một thân cô quạnh ở trong phòng mà không ngừng than thở:
- Ai, tuổi trẻ thật tốt a...
Nói đoạn, hắn cúi xuống nhìn lọ đan dược trên tay, trên thân ghi ba chữ "Phục Nhan đan", như nghĩ đến điều gì mà biến mất, trước khi đi chỉ tự để lại một câu:
- Tiểu Y, tiểu Thanh, ta cô phụ các ngươi lâu quá rồi a. Đời này của ta, liền để trả cho hai ngươi...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~