Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 1 : Phản bội

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Tại đài

truyền hình lớn nhất của thành phố A, những tiết mục giải trí vẫn đang

diễn ra thì một bóng người mềm mại vội vàng đi ra khỏi phòng diễn, không ai chú ý tới, ánh mắt mọi người đều tập trung vào sân khấu.



Mẫn Nhu bước nhanh tới phòng thay đồ, theo sát sau là trợ lý đang không ngừng đón

lấy số trang sức mà Mẫn Nhu đang cởi ra. Những thứ này đều rất quý giá

trị lên tới trăm vạn, người tài trợ chỉ vì muốn nhìn thấy Mẫn Nhu biểu

diễn nên mới dám hào phóng như vậy đem cho, đối lại là người khác, đã

đóng sập cửa lại không cho.



Chiếc váy

dài màu tím kéo dưới đất, theo từng bước chân của cô liền xòe ra như một đóa hoa rực rỡ xinh đẹp, giày cao gót 8cm nện xuống dưới sàn vang dội.



“Tiểu thư à, cô đi chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã!”- Trợ lý tên Chân Ni sợ hãi mồ hôi lạnh rỉ ra khi thấy Mẫn Nhu đi hấp

tấp, vội vàng đi sát theo sau, cũng may cô không ngã sấp xuống trước khi tới nơi.



Mẫn Nhu càng đi càng nhanh, trực tiếp vén cao váy, bắt đầu chạy , quả nhiên hành

động hủy đi hình tượng này ở đài truyền hình đã thu hút không ít tầm

mắt, cũng may, mọi người đều bị cô mê hoặc nên chỉ biết thét to, không

ai để ý cô có hay không có hình tượng.



Cửa phòng

thay quần áo mở ra, Mẫn Nhu là người đầu tiên đi vào, ngẩng đầu nhìn về

phía đồng hồ ngay bàn treo điểm, thở dài một hơi, tâm trạng lúc này mới

thả lỏng, mười giờ hai mươi, vẫn còn kịp!



“Chân Ni, giúp mình chuẩn bị xe, mình muốn về nhà”- Nói xong liền cầm lấy quần áo Chân Ni đưa qua, thay đồ ngay sau bức rèm.



Chân Ni nhìn thấy dáng vẻ liều mạng của Mẫn Nhu cũng chỉ biết lắc đầu, tay cầm điện thoại ai oán nói: “Ai, nói ra có ai tin một siêu sao đi đầu trào lưu như Mẫn Nhu vẫn không thể thoát khỏi cái gọi là vợ hiền dâu thảo!”



“Ba”- Quần áo thay ra rớt xuống, Mẫn Nhu chân trần đi tới trước bàn trang điểm chải đầu, không quên nhắc nhở Chân Ni: “Nhà của mình còn beefsteak không? Phải rồi, hôm qua còn bảo Jason mang tiêu đen tới mà?”



Chân Ni nói

chuyện điện thoại xong, dựa vào ghế, nhìn Mẫn Nhu nhanh nhẹn vuốt chải

từng sợi tóc không khỏi thầm than: quả nhiên là đệ nhất mỹ nữ!! Tuy rằng đều là phụ nữ, nhưng chỉ cần nhìn thấy Mẫn Nhu một lần liền bị mê hoặc, có lẽ lúc sinh ra Mẫn Nhu đã là minh tinh trên bầu trời.



Áo vuông sơ

mi theo phong cách Anh, cùng với loại quần bó đang rất thịnh hành năm

nay kết hợp với đôi giày nhẹ nhàng, một chiếc cài màu đen ghim trên tóc, không hề có chút dư thừa, đơn giản mà rất đẹp.



Mẫn Nhu không để ý đến tiếng than của Chân Ni, cầm lấy túi xách, đeo lên vai mang kính râm đi ra ngoài.



“Mai gặp nhé Chân Ni!”



Mở cửa nhà

trọ ra, Mẫn Nhu vội vàng cởi giày, ngay cả dép lê cũng không kịp mang

liền ném túi xách lên ghế sô pha, ánh mắt nhìn về phía khung hình trên

bàn, khỏe miệng không kiềm được khẽ mỉm cười, là nụ cười hạnh phúc, sau

đó liền vào bếp.



Rất lâu sau, trong bếp không có động tĩnh gì, chỉ có mùi thịt nướng cùng với bóng người xinh đẹp xuất hiện ở bên bàn ăn.



Mẫn Nhu rắc

tiêu lên beefsteak rồi bả vào hộp giữ ấm, đóng nắp lại, bận rộn mãi mới

xong, cô cởi tạp dề treo lên móc, rồi đi vào phòng vệ sinh xóa đi mồ hôi trên mặt.



Lau khô hai

tay, đi đến bên ghế sô pha, cầm lấy điện thoại, nhấn những con số mình

đã thuộc kĩ, duyên dáng ngã ngồi xuống ghế sô pha.



“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã khóa, xin lỗi…”- Nghe giọng tổng đài truyền đến, Mẫn Nhu không khỏi nhíu mày, đôi mắt

xinh đẹp ẩn chứa sự trách cứ nhìn về phía người đàn ông anh tuấn trong

khung hình, chu miệng oán giận nói: “Bận rộn cũng phải ăn cơm chứ, thật ngốc!



Mắt cô đảo

quanh căn nhà trọ rộng rãi, rèm cửa màu trắng ngà, sofa bằng vải bố, các loại gối ôm cách điệu, cảm giác lười biếng lan tràn khắp phòng.



Không phải

cô thích phong cách Địa Trung hải, nhưng cách bày trí có thể giúp anh

thoải mái tâm tình sau khi làm việc, một cảm giác không vui nảy lên

trong lòng



Cô xem đồng hồ trên tay, đã là mười một giờ mười bảy phút, đã trễ thế này,, anh cũng nên ăn cơm đi chứ?



Mím môi cười giảo hoạt, đôi mắt nâu đảo một vòng, cầm lấy hộp beefsteak, nếu điện

thoại gọi không được vậy cô sẽ cho anh sự ngạc nhiên!



Bên ngoài

văn phòng tổng tài của tập đoàn Kỷ, thanh máy đinh một tiếng mở ra, thư

ký đang chỉnh sửa văn bản liền nhìn về phía thang máy, Mẫn Nhu trên tay

cầm hộp cơm nhàn nhã đi tới.



“Mẫn.. Mẫn tiểu thư!”- Thư ký giống như một đứa trẻ 25- 26 tuổi, mỗi lần nhìn thấy Mẫn Nhu đều đỏ mặt, nói chuyện lắp bắp, lần này cũng không ngoại lệ, có điều sắc

mặt hôm nay hơi nhợt nhạt.



Trong lòng

Mẫn Nhu chỉ nghĩ đến người sẽ ăn beefsteak do tự tay mình làm, không để ý tới sự khác thường của thư ký, chỉ lịch sự cúi đầu rồi đi vào phòng.



“Mẫn..”



“Phanh”- Cửa phòng đóng ngay lại, thư ký tính ngăn lại nhưng lại đành chịu.



Thư ký ảo

não tự tát vào mặt mình, lo lắng nhìn vào phòng, đứng ngồi không yên,

sau đó cầm lấy văn kiện trên bàn, đi xuống dưới lầu, trong lòng nghĩ

muốn rời khỏi nơi này càng xa càng tốt.



Mẫn Nhu nhẹ

nhàng bước đi trên sàn, không để phát ra tiếng động, lúc làm việc theo

thói quen của anh không thích bị tạp âm quấy rầy.



Khom người,

thân thể nhỏ nhanh cúi xuống, giống như con mèo nhỏ nghịch ngợm, từng

bước hướng về phía bàn làm việc, rồi đứng bật dậy, muốn dọa ai đó sợ

nhảy dựng lên, nhưng lại thất vọng khi nhìn thấy bàn làm việc không có

ai.



Chẳng lẽ đi ra ngoài ăn cơm? Nhưng mà, anh có thói quen đúng mười hai giờ mới ăn sao?



Nhìn đồng hồ trên bàn chỉ mới mười một giờ năm mươi, lúc này anh không phải đang làm việc sao?



Cô nghiêng đầu, chớp mắt, mái tóc đen như thác rớt qua vai, Mẫn Nhu đặt hộp cơm lên bàn, bắt đầu đi dạo quanh văn phòng.



Cách bày trí của anh rất mạnh mẽ mà đơn giản, trên tường chỉ treo vài bức họa trừu

tượng để trang trí, ghế sô pha lớn cùng bàn trà để đón khách, đi ngược

lại giá sách, rút ra một quyển, lật vài tờ, toàn là sổ sách tập đoàn,

không có hứng thú liền đem nó cất lại.



Nhìn qua cửa phòng bên trái, Mẫn Nhu liền tỉnh ngộ, vỗ vỗ đầu, sau lại quên mất, cả

ngày bận rộn như thế, biết đâu anh đang ở trong phòng nghỉ tạm! Cảm giác chán nản liền biến mất, trong lòng chỉ mong nhìn thấy anh ngay lập tức, Mẫn Nhu vui sướng cầm lấy hộp cơm, đi đến trước cửa phòng nghỉ, bàn tay đặt lên nắm cửa lại do dự.



Lần trước đi vào là khi nào? Một tháng trước, hay là hai tháng trước, bao lâu cũng

không nhớ, chỉ nhớ hậu quả khi bước vào là anh suốt một tuần không quan

tâm tới cô.



Do dự mãi, cuối cùng không kiềm chế nỗi cảm xúc nhớ anh, liền hít sâu, đẩy cửa vào!



“Hằng”- Nụ cười xinh đẹp rực rỡ trên môi, cổ tay xoay nhẹ, đẩy nắm cửa, nhưng chỉ trong một giây, nụ cười đông lại, ngây ngốc nhìn.



“a… không cần… Hằng….A!”



Dưới ánh đèn ngủ, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm đôi năm nữ xích lõa trên giường,

bên tai là tiếng cầu xin nụng nịu của phụ nữ.



Phòng tối

đen, rèm cửa bị gió thổi bật tung, ánh sáng trên giường lúc tối lúc rõ,

giường nước di chuyển, cùng với nó là tiếng ngâm cao của đàn ông, tiếng

thở dốc không kiềm chế



“A”- Người phụ nữ kinh hãi kêu lên, trong bóng đêm dường như ai cũng chú ý

đến vị khách không mời mà đến, cuộn tròn cơ thể trần trụi của mình dưới

tay người đàn ông.



Mẫn Nhu

không nhìn rõ đôi nam nữ trong phòng, nhưng có thể xác định người đàn

ông đang ôm người phụ nữ đó trong lòng cô người cô yêu sâu đậm – Kỷ Mạch Hằng.



Khung cảnh

tối đen, ngoại trừ tiếng thở dốc, còn có tiếng sàn sạt, bọn họ ngại

ngùng sao? Vì vậy, ở trước mặt người ngoài như cô liền kéo chăn che lấy

sự nóng bỏng?



Dù biết rõ

nhìn không thấy, cô vẫn hướng mắt về phía bóng người mơ hồ, dường như có thể nhìn thấy nét áy náy trên mặt anh, nhưng cô sai rồi, quá sai rồi!



Âm thanh mập mờ trong căn phòng lại vang lên, người đàn ông thở gấp, tiếng rên của

phụ nữ như lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên qua trái tim cô, vô tình, đẩy cô

vào vực sâu.
Trong phòng

khách, một nhà ba người đang vui vẻ trò chuyện, bỗng nhiên bị tiếng la

của dì Lý cắt ngang, quay lại thì thấy Mẫn Nhu đứng trước ghế sô pha,

không khí liền lắng xuống.



“Ba, mẹ, chị hai, con về rồi”



Trên gương

mặc trầm ổn của Mẫn Chí Hải hiện lên sự yêu thương, nhưng cũng chỉ thản

nhiên lên tiếp, tay Hồng Lam vẫn giữ chặt Mẫn Tiệp, chỉ liếc mắt nhìn

cô, ánh mắt xa lạ lạnh lùng, dường như không phải của một người mẹ đối

với con gái.



Lồng ngực Mẫn Nhu như bị đá lớn đổ vào, rất khó chịu muốn bỏ trốn, trên thực tế cô quả nhiên đã làm thế.



“Con lên lầu trước”- Nói xong, liền chạy lên lầu, lúc đi qua khúc quẹo còn nghe thấy giọng trách cứ của Hồng Lam.



“Ngay cả nghi lễ cơ bản cũng không biết, làm sao mà là tiểu thư Mẫn gia”



“Mẹ, đừng giận, mẹ không phải còn có con sao”- Mẫn Tiệp dịu dàng an ủi, những lời này lọt vào tai Mẫn Nhu lại trở thành câu nói châm chọc,



Mệt mỏi kéo

thân mình, mở cửa phòng, ngay cả đèn cũng không mở, liền ngã lên giường

nhắm mắt lại. Cô đúng ra không nên về, cho dù ở khách sạn cũng thoải mái hơn căn nhà này bao nhiêu lần.



Nhắm mắt lại, ngủ một giấc, ngày mai có thể đi rồi…







Sáng sớm

trên bàn cơm Mẫn gia, không khí có chút yên lặng, Mẫn Chí Hải ngồi ở vị

trí đầu, tay cầm tờ báo kinh tế tài chính đọc, Hồng lam ngồi bên phải

ông, tao nhã uống trà, hai chị em Mẫn Nhu Mẫn Tiệp song song ngồi bên.



Một đêm vô

mộng, tinh thầy của Mẫn Nhu so với ngày hôm qua tốt lên không ít, trên

người mặc bộ quần áo đã để lại trước đâu, áo cánh dơi màu cà phê, quần

bò màu đen, mềm mại thoải mái. So với bộ đồ màu tím của Mẫn Tiệp thì nó

càng thêm đơn giản



“Tiểu Tiệp, ngày hôm qua con cùng Thiếu Phàm ra ngoài thế nài? Con này cũng

thật là, Thiếu Phàm đã tới đây cũng không để người ta vào nhà ngồi một

lát, ba mẹ dù sao cũng cần hỏi thăm một chút về Lục gia”



Mẫn Nhu im

lặng cúi đầu, dùng dao nít cắt trứng ốp lếch bỏ vào miệng, không nói câu nào, trên bàn cơm chỉ có hai mẹ con Hồng lam và Mẫn Tiệp chuyện trò,

nghe giọng Hồng Lam dường như rất vui, có vẻ đối với bạn trai của chị

rất hài lòng.



Mẫn Tiệp nở nụ cười, sau đó chậm rãi nói: “Mẹ, mẹ đâu phải không biết, một tháng trước Thiếu Phàm bị tai nạn xe cộ,

vẫn chưa khỏe hẳn, bác sĩ dặn anh ấy phải nghỉ ngơi sớm cho nên không

vào được”



Hồng Lam nghe thế mới gật đầu hài lòng, nhìn dáng vẻ thản nhiên của Mẫn Chí Hải, bà sẵn giọng nói: “Này hôn sự của con gái ông cũng không quan tâm, có phải đợi tới ngày nó xuất giá ông cũng vẫn cầm tờ báo đúng không?”



Mẫn Chí Hải ló mặt ra khỏi báo, đôi mắt sáng rực đảo qua Mẫn Tiệp, nghĩ khí so với Hồng Lam rất nghiêm túc: “Tiểu Tiệp muốn cùng Thiếu Phàm kết hôn sao?”



Mẫn Nhu ngồi bên cạnh Mẫn Tiệp, cô thấy Mẫn Tiệp thoáng cứng người, sau đó xoa xoa

tay, rồi Mẫn Tiệp khó khăn mỉm cười, giọng nói thiếu tự nhiên: “Cha, việc này còn phải hỏi Thiếu Phàm, làm sao có thể một mình gia đình mình làm chủ”



Nếu là gia

đình bình thường, lúc chị gái gặp khó khăn, làm em gái phải tự chủ động

giúp chị giải vây, nhưng đây là Mẫn gia, dù tài giỏi giàu có tới đâu thì Mẫn gia vẫn rất gia trưởng, cho nên Mẫn Nhu quyết định sáng suốt là im

lặng.



Mẫn Chí Hải phát hiện Mẫn Nhu im lặng không nói, liền đem mắt dời sang Mẫn Nhu.



“Tiểu Nhu, gần đây con ở bên ngoài khỏe không? Nếu không quen, thì dọn về nhà ở, dù sao cũng có thể chăm sóc nhau”



Lời Mẫn Chí Hải còn chưa nói xong, Hồng Lam liền cắt ngang: “Chí Hải, ông lo nhiều qua rồi, bên ngoài phồn hoa như thế sao lại không

tốt, nếu sau này nó thấy không thoải mái, sẽ tự trốn về thôi”



Khác với vẻ

hòa ái của Mẫn Chí Hải, lời nói của Hồng Lam thật hà khắc, Mẫn Nhu cắn

môi, che dấu sự chua xót, ngẩng đầu nhìn Mẫn Chí Hải cười một tiếng, an

ủi ông.



“Cha, cha yên tâm đi, con tự ứng phó được, nếu không được nữa, không phải còn có cha sao?”



Mẫn Chí Hải vui vẻ gật đầu, tính cúi đầu xuống đọc báo, thì Hồng Lam nói tiếp: “Chí Hải ông chỉ giỏi lo lắng, hai đứa con gái của chúng ta đều được đăng

trên tạp chí danh nhân, chẳng lẽ không thể tự chăm sóc bản thân?”



Mẫn Nhu không hề nhìn, cũng biết, nụ cười của Hồng Lam không có ấm áp chỉ có lạnh lẽo.



Mẫn Chí Hải thay đổi sắc mặt trở nên nghiêm nghị, nhìn Hồng Lam lạnh lùng nói: “Ăn một bữa cơm thôi sao lại dài dòng như vậy!”



Hồng Lam hừ

khẽ, cúi đầu dùng nĩa đâm vào trứng, tiếng nĩa và vào dĩa phát ra âm

thanh chói tai, sau đó suốt bữa ăn chỉ toàn tiếng động.



Mẫn Nhu cười khổ, miệng nhai trứng, nếm không ra bất cứ vị gì. Hai đứa con gái cùng

lên báo… Đây là thật, chẳng qua Hồng Lam không nói rõ, Mẫn Tiệp lên tạp

chí kinh tế tài chính, còn cô Mẫn Nhu là trên tờ tạp chí giải trí Bát

Quái



Cha mẹ nào

đối với con gái mà không hy vọng, nhất là người lắm tiền, Mẫn Tiệp chính là điển hình, đi qua Milan ở Ý học ngành quan trị kinh doanh thạc sĩ, ở trong nước vẫn còn lưu lại bằng tốt nghiệp, sau này Mẫn Tiệp chắc chắn

sẽ bay xa.



Người ở

trong làng giải trí như Mẫn Nhu dĩ nhiên không sánh bằng, ở trong mắt kẻ lắm tiền, minh tinh chẳng qua chỉ là ả đào, thân phận thấp kém, cho nên Hồng Lam cũng chưa từng ở trước mặt thừa nhận bà có hai người con gái,

trong đó một đứa là siêu sao trong làng giải trí.



Dùng xong

bữa sáng, Mẫn Nhu liền mượn cớ công việc bỏ đi, Mẫn Chí Hải kêu lái xe

đưa nàng về trung tâm thương mại, cô cũng không từ chối, dù sao ở nơi

này rất khó bắt xe, không để ý đến ánh mắt không vui của Hồng La, Mẫn

Nhu yên tâm thoải mái ngồi vào chiếc Roll- Royce của nhà mình.



Chân Ni đã về nước, mới sáng sớm Mẫn Nhu đã nhận được tin nhắn, cho nên liền để tài xế đưa cô về công ty đại diện.



Bên trong

phòng họp, sắc mặt Chân Ni tiền tụy, một tay chống cằm, hai con mắt thâm quầng rõ rệt, nghe tiếng mở cửa, mới miễn cưỡng mở mắt, thấy Mẫn Nhu

híp mắt cười mình, cô nhẹ xùy một tiếng, đem valy đẩy về trước.



“Tiểu thư à, hành lý của cô đó”- Chân Ni ngáp dài, oán trách trừng mắt nhìn Mẫn Nhu. “Hại tôi cả tối không ngủ, sáng nay liền đáp máy bay về, cậu nói xem cậu có làm khổ tôi không chứ?”



Mẫn Nhu cười làm lành ôm lấy Chân Ni đang uể oải: “Được rồi, được rồi, vài bữa nữa mời cậu ăn cơm được không Chân Ni tốt bụng!”



Chân Ni cũng không trách Mẫn Nhu, thấy vẻ mặt chân thành của Mẫn Nhu, cô liền thu lại thần sắc nghiêm túc ngồi kế Mẫn Nhu, hỏi: “Hai người hòa rồi sao?”



Mẫn Nhu không đáp, ánh mắt bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ cũng như gián tiếp thừa nhận suy đoán của Chân Ni



“Vậy thì tốt, nếu không chuyến này đi coi như công dã tràng”- chân Ni vỗ vỗ vai Mẫn Nhu, thở dài nói. “Người thua thiệt là anh ta, không biết quý trọng cậu, anh ta đúng là đồ tồi”



Mẫn Nhu bất ngờ khi thấy Chân Ni văng tục, ánh mắt chất vấn liền đổi lấy lời giải thích của Chân Ni.



“Có

đáng để cậu làm thế đâu chứ! Cậu nói xem cậu mấy năm qua vì anh ta làm

bao nhiêu chuyện, vừa thay mắt anh ta chiêu dụ bao nhiêu khách hàng, vì

muốn anh ta vui vẻ, cậu đồng ý coi như không biết anh ta có bạn gái

khác, nếu là mình mình đã sớm trở mặt.”



Mẫn Nhu

không phải không hiểu Chân Ni, nhưng nghe người khác chê bai người yêu

mình, cảm giác rất khó chịu, không kiềm được phản bác: “Cậu đừng nói anh ấy như thế, tuy thay mặt công ty giúp anh ấy nhưng mình cũng được trả thù lao mà”



Nghe Mẫn Nhu bảo vệ, Chân Ni lửa giận liền bùng lên, vỗ bàn la hét âm ĩ: “Thù lao? Cậu là một siêu sao còn cần thù lao nhỏ nhoi đó sao? Quảng cáo cậu làm thù lao gấp mấy lần anh tra trả, anh ta còn có hảo ý muốn trả thù

lao sao!”



“Chân Ni”- sắc mặt Mẫn Nhu trầm xuống, giọng nói rõ ràng không vui. “Cậu là bạn tốt của mình, Hằng là người mình yêu, mình không muốn cậu nói xấu anh ấy”



Chân Ni ngượng ngùng dùng tay quấn mái tóc ngắn, bĩu môi: “Không nói thì thôi, tên Kỷ Mạch Hằng đó làm ra chuyện như vậy còn sợ bị người khác nói sao?”



“Chân Ni”



“Được được, tiểu thư bảo tôi im miệng, chưa từng thấy ai lại đi bảo vệ thứ đàn ông bạc tình như vậy”



Nghe bốn chữ đàn ông bạc tình, gương mặt Mẫn Nhu trầm xuống, có vẻ lại nghĩ tới sự

phản bội của Kỷ Mạch Hằng, nhưng sau đó cũng khôi phục bình tĩnh.



Chân Ni biết mình nói sai, vội lảng sang chuyện khác: “Cậu có về nhà không? Nếu về thì thuận đường mình chở cậu”



“Được”- Đi nhờ xe miễn phí không thể từ chối được. “Buổi tối, mình muốn sang nhà Hằng, tủ lạnh anh ấy hết đồ ăn rồi”



Chân Ni nghẹn lời, đem lời khó nghe nuốt xuống, liếc mắt, biến nỗi hận trong lòng thành tiếng thở dài, khoát tay: “Đi thôi, đại minh tinh”