Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 2 : Quyết Liệt

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Khi đêm

xuống, Mẫn Nhu theo kế hoạch chậm rãi cầm 2 túi đồ ăn xuất hiện trước

nhà Kỷ Mạch Hằng. Cô đã tính rất kĩ thời gian tan tầm của Kỷ Mạch Hằng,

cho nên vừa ấn chuông cửa, đợi không lâu, cửa liền mở ra, nhìn thấy Mẫn

Nhu cười khúc khích, trên gương mặt Kỷ Mạch Hằng không hề kinh ngạc, duy trì vẻ lạnh lùng như trước.



“Hằng, em có mua một ít đồ anh thích ăn, còn có mấy hộp thuốc bao tử nữa”- Cô vội vàng tranh công đem túi đồ khoe trước mặt anh, gương mặt xinh đẹp cười thêm rực rỡ.



Mẫn Nhu không quan tâm đến sắc thái lạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng, tự mình nói: “Đồ ăn này đủ cho anh trong vài ngày, thuốc này, lỡ anh có bệnh cũng có nó mà dùng”



Vì biết rõ

tính cách của anh, cô mới có thể không để tâm đến sự lạnh lùng, Mẫn Nhu

cởi giày, mang theo túi đồ to vào phòng bếp, rồi bỏ thức ăn vào tủ lạnh, mang bịch thuốc lên lầu.



Nếu nói Mẫn

Nhu đang tự lừa mình dối người chìm trong mộng đẹp, như vậy khi tỉnh

mộng, cô sẽ trở nên thế nào? Để ác mộng cắn nuốt linh hồn, hay tiếp tục

xây dựng mộng đẹp?



Thay anh để

thuốc vào hộp, trên giường toàn quần áo bẩn, cô theo phản xạ nhặt lấy

đống quần áo “Cạch”, một vật từ trong đống quần áo rớt ra, cô không hề

cận thi nên vừa nhìn đã thấy rõ



Cầm y phục lên hai tay cô siết chặt, trên mu bàn tay trắng nõn nổi gân xanh.



Đó là “áo

mưa”, một nửa hộp đã bị dùng, cô biết, cảm giác phản bội lần nữa như

đem cô xé làm hai. Nhìn “áo mưa” đến thất thần, đập vào mặt chỉ có sự

tức giận, đôi mắt ửng đỏ, cầm quần áo vứt sang bên, xoay người, chạy

xuống lầu.



Nhìn thấy Kỷ Mạch Hằng đứng bên bàn ăn, Mẫn Nhu dùng hết sức lực, xông tới nắm lấy

tay áo anh hét to: “Anh mang đàn bà kia về nhà sao? Chẳng phải anh đã

cùng cô ta đã đoạn tuyệt quan hệ? Sao anh có thể đối xử với em như thế?”



Kỷ Mạch Hằng thản nhiên nhìn cô, sự bình tĩnh đó làm cho cô phát điên.



“Anh đã mang cô ta về bao nhiêu lần, khi em không có ở đây, cô ta đã nằm

trên chiếc giường kia mấy lần? Chẳng lẽ anh cô đơn đến khó nhịn vậy sao? Hay anh muốn sớm thoát em? Được, em đáp ứng anh, chia tay đúng không,

chỉ cần anh nói, chúng ta liền chia tay”



Thân hình

cao lớn của Kỷ Mạch Hằng như bóng ma lớn đè xuống đầu cô, cô không nhìn

rõ mặt anh, chỉ nghe giọng nói trầm thấp của anh: “Mẫn Nhu, chúng ta”



“Đừng nói nữa”- Lúc anh tính nói, cô luống cuống, cô không biết tại sao nhưng bản thân rất sợ, sợ anh sẽ nói ra những lời tàn nhẫn đó.



Đột nhiên

đẩy anh ra, xoay người, không để anh kịp mở miệng, hốt hoảng chạy vào

bếp. Tâm tình hoang mang hỗn loạn khiến cô lảo đảo đứng bên trong bếp,

nhìn thấy tủ lạnh, chợt nhớ gì đó, liền chạy đến trước, mở ra, lấy vài

miếng thịt bò cùng cà rốt.



Người đàn ông đứng trước cửa không nói, cô cũng không quan tâm, trực tiếp đi đến bên bồn nữa, rửa miếng thịt bò, gọt vỏ cà rốt.



Có người

từng nói, trái tim người đàn ông tựa như cà rốt, người con gái muốn xem

trong tim người đàn ông chứa thứ gì, không nghĩ tới, khi lột lớp vỏ thứ

nhất liến chảy nước mắt, một lần đau, cho đến cuối cùng mới phát hiện,

người đàn ông không có trái tim.



Bàn tay không hề dừng lại, nước mắt không kiềm được tràn ra, từng giọt từng giọt rơi xuống trên miếng thịt



Cô đã sai ở đây?



Vì sao lại đối xử với cô như thế.



Cố nhịn

tiếng bật khóc, hai tay cô cầm lấy dao trên giá, hai mắt sưng đỏ đã

không nhìn thấy gì chỉ theo bản năng cắt cà rốt. Từ trong tủ lấy ra cái

mâm, cắt cà rốt bỏ vào đó, sau đó rửa sạch tấm thớt, cất dụng cụ, rồi

bật bếp



Hai chân mềm nhũn, mâm trong tay rớt xuống, đồ sứ rơi bể phát ra âm thanh chói tai,

cô như bị nó dọa cho sợ, sắc mặt tái nhợt, ngồi xổm xuống, nhặt lên từng mảnh vụn.



Cổ tay trắng bị một bàn tay giữ lại, trên da thịt truyền đến cảm giác khô ráo ấm áp, trên tay anh có một vết chai



“Đủ rồi, Mẫn Nhu”- Anh lạnh lùng nói, có chút không bình tĩnh, lực nắm càng mạnh.



Không dám

nhìn anh, hai hàng lông mi Mẫn Nhu ướt đẫm khẽ run, bàn tay nắm chặt

thành quả đấm, trong chớp mắt, máu đỏ từ lòng bàn tay chảy ra, lưu lại

vết máu loang lổ trên sàn nhà



Anh nói: “Đủ rồi, đủ rồi, Mẫn Nhu…”



“Mẫn Nhu, chúng ta không hợp..”



“Vậy thì ai hợp với anh? Là người phụ nữ kia sao?”- Mẫn Nhu ngẩng đầu, oán hận nhìn ánh mắt của Kỷ Mạch Hằng, cáu kính quát to.



“Mẫn Nhu, chia tay đi”



Anh nói chia tay, bình tĩnh nói ra hai chữ này, đẩy cô vào vực sâu không đáy.



Bàn tay còn lại không bị giữ, lau đi nước mắt bên má, lãnh đạm nói: “Buông em ra”


“ừ”- Mẫn Nhu yếu ớt đáp, Chân Ni liền đỡ cô đứng dậy đi về khu ngoại khoa.



Bác sĩ ngoại khoa kiểm tra vết thương trên tay, xác định không tổn thương đến gân và mạch máu cũng không thấy mảnh vỡ dính trên da tay mới cho cô thuốc rửa

chống viêm nhiễm cùng thuốc khánh sinh.



Cả quá trình rất đau nhưng Chân Ni không hề nhìn thấy chút biểu hiện đau đớn trên

mặt cô, vẻ mặt bình thản từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc không hề thay

đổi



“Cảm ơn bác sĩ”- Chân Ni cười nói, vội đỡ Mẫn Nhu rời khỏi ngoại khoa, nhìn thấy tình hình thì liền không vui.



Đám chó săn

từng tốp ngồi hoặc đứng ngoài hành lang bệnh viện, trên mặt đều rất hưng phấn sắp săn được tin, có người thỉnh thoảng nhìn vào trong.



Chân Ni theo bản năng bảo hộ Mẫn Nhu, kéo Mẫn Nhu chạy sang hành lang khác.



“Ai! Mẫn Nhu kìa, mau đuổi theo”- Đám chó săn vui mừng reo lên ở trong hành lang khiến cho Chân Ni tâm

phiền ý loạn, nếu giải quyết không tốt, trên trang đầu giải trí ngày mai không biết sẽ có bài biết nào!



“Để mình dẫn đám chó săn đó đi, cậu tìm cách đi vào xe chờ mình”- Chân Ni đem chìa khóa xe kín đáo giao cho Mẫn Nhu, xoay người chạy ra cửa ngoại khoa.



Hai mắt Mẫn

Nhu dưới cặp kính đều sưng lên, cô căn bản không thể đi nổi, cả người

không còn chút sức lực, nhìn Chân Ni dẫn dụ đám chó săn, một đám khác

vẫn linh động đi tìm cô khắp nơi.



Chân Ni nói

không sai, với dáng vẻ như quỷ của cô hiện nay mà lên đầu trang tạp chí

Bát Quái thì sẽ tạo ra sóng to gió lớn, tin tức giật gân này có thể hủy

đi hình tượng minh tinh. Hít sâu, cưỡng ép bản thân chạy chậm, nhưng sau lưng vẫn nghe tiếng gọi tên mình ầm ĩ.



Thân thể yếu ớt dừng lại ở khúc quanh, thở hồng hộc tựa đầu vào tường, Mẫn Nhu

choáng váng cả đầu, trước mắt đen nhánh mấy giây sau mới khôi phục lại

bình thường, đám chó săn càng lúc càng gần.



“Mẫn Nhu! Mau chụp!! Ngày may tin tức này đưa lên đầu trang!”



“Cạch”- Ánh đèn Flash lóe lên, Mẫn Nhu vội vàng rụt người lại, hô hấp không ổn định nhìn trên hành lang, nhưng không hề có chỗ núp.



Tiếng bước

chân mỗi lúc một gần. Mẫn Nhu bĩu đôi môi hồng một cái, tay trái nắm lấy chốt cửa phía sau, xoay một vòng, đẩy cửa vào, không để ý phía sau cửa có lực cản tránh vào phòng.



Bầu không

khí xung quanh liền bị tiếng ồn làm cho vỡ nát, Mẫn Nhu trốn sau bàn bác sĩ, tận lực rúc người lại, không lên tiếng, cho dù đám phóng viên thét

to tiếng chụp ảnh cô cũng cố trấn tĩnh.



“Chụp gì mà chụp, đi ra ngoài”- Ngay sau đó, tiếng người đàn ông quát lớn cuối cùng là tiếng sập cửa lại.



Trái tim Mẫn Nhu căng cả ra, không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng nghe hòa lẫn trong âm thanh có tiếng đàn ông quát to không vui, mãi đến khi bên

ngoài không có động tĩnh, Mẫn Nhu mới chui ra khỏi bàn.



Cúi đầu phủi bụi trên người, Mẫn Nhu ngẩng đầu cô nhìn thấy thanh niên mặc áo trắng

vẻ mặt khó chịu nhìn ra cửa, trên giường, một người đàn ông cũng trạc

tuổi đang cúi đầu tay để sẵn trên hàng nút áo sơ mi trắng.



Này… Hai gò

má Mẫn Nhu xấu hổ, tự nhiên khi không lại chui vào đây, thậm chí người

ta đang thân thiết bị cô phá vỡ còn mang theo cả phóng viên?



Vẻ mặt bối

rối đập vào mắt vị bác sĩ trẻ, đôi mắt tinh nhuệ lóe lên, trong đáy mắt

thoáng qua nét suy nghĩ, lông mày nhướng lên: “Tiểu thư đây là muốn tới khoa chỉnh hình sao?”



Mẫn Nhu

luống cuống đỏ mắt, tránh né đôi mắt trêu chọc của bác sĩ lại thêm đang

đứng nhìn một đôi mắt đen nhánh trong suốt, nhất thời hai tai ửng đỏ,

không dám nhìn dung mạo người kia, ngượng ngùng chỉ tay ra cửa: “Tôi… tôi… tôi chỉ là, chỉ là.. đi nhầm phòng”



“Ra vậy”- Bác sĩ gật đầu, trong mắt chất chứa sự không tin, còn cười cười đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường đã mặc quần áo chỉnh tề.



Mẫn Nhu cho là mình quấy rầy họ, ánh mắt không dám nhìn quanh, hạ thấp lông mày nói: “Tôi.. tôi đi trước, tạm biệt”



Nói xong chỉ nhìn thoáng qua vị bác sĩ, rồi mở cửa, phía sau giọng nói đầy sức hút của vị bác sĩ đó cất lên.



“Tiểu thư thoạt nhìn rất quen mắt, hay ký dùm tôi một chữ”



Bàn tay kéo cửa cứng đồ, cảnh giác nhìn vị bác sĩ tuấn tú đang khẽ mỉm cười, đổi lại anh ta vô tội nhún vai: “Đừng hiểu lầm, em gái tôi thích cô, tôi chỉ muốn làm nó vui thôi”



Do dự cắn

môi, đôi mi thanh tú của Mẫn Nhu chau lại, đang phân vân nên đáp ứng hay không đáp ứng, cửa liền vang lên giọng nói tìm kiếm của Chân Ni.



Vẻ mặt căng

thẳng, cầm lấy cây bút ở trên bàn bác sĩ, cầm lấy lòng bàn tay cứng ngắc cũng anh ta, vẽ lung tung, liền ném bút trả lại cho anh ta, xoay người, đeo kính râm, rời khỏi cửa.



Vị bác sĩ dở khóc dở cười quan sát chữ ký của minh tinh trong lòng bàn tay, quay

đầu, nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối vấn duy trì vẻ lạnh nhạt thở dài nói: “ Cậu nói xem mình nên rửa tay hay không?”



“Chẳng bằng chặt tay đi, đem nó thành tiêu bản”- Giọng nói hờn mát mang theo vẻ chế nhạo, chỉ cần không nhìn tới gương

mặt tuấn tú ưu nhã của người đàn ông này, ai sẽ tin, người này lại là

thị trưởng đại nhân lúc nào cũng nghiêm túc không nói đùa!



Vị bác sĩ xấu xa cong môi, nhìn người đàn ông đang nháy mắt phượng, hai chân thon dài vắt ngang ngồi trên giường: “Tác phong của thị trưởng đẹp trai cũng nhanh thật, cậu nên lo cho bản thân mình ngày mai có lên đầu trang không”



Lúc Thiếu Phàm nhíu mi lại, đôi mắt thâm thúy thanh khiết nhìn về phía cánh cửa đang rung nhẹ



Mẫn Nhu? Thì ra gọi là Mẫn Nhu…