Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 3 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Sáng thứ hai, Chân Ni đưa Mẫn NHu tới công ti đại diện, lý do là quảng cáo sang nay cùng bản hợp đồng đã sắp xếp ra sao?



Không gian

bên trong xe khá rộng, Mẫn Nhu nhắm mắt nghỉ ngơi, Chân Ni ghé vào bên

đường mua tờ báo giải trí, có lẽ là lo lắng chuyện hôm qua, sợ đám chó

săn chụp được hình.



Cửa xe bị kéo ra, một bóng người nhanh nhẹn nhảy vào, kèm theo đó là giọng nói hồ hởi vui sướng: “Nhu, cậu xem, anh ta sao lên đầu trang thay cả cậu thế kia?”



Mẫn Nhu nghe thấy vậy mở đôi mắt mệt mỏi ra, ánh mắt mơ hồ nhìn về tấm ảnh nằm trên

trang đầu báo, trong chớp mắt tất cả ý thức liền tỉnh táo.



Nhìn gương

mặt ở trong tấm cảnh, cô liền nhớ tới người mà mình đã gặp ở bên ngoài

Mẫn gia dưới ánh đèn đường chỉ kịp nhìn thoáng.



“Là anh ta”



Mẫn Nhu thì thào nói không ngờ bị Chân Ni tò mò hỏi: “Nhu, cậu biết anh ta”



Mẫn Nhu nhướng mày, tỏ vẻ cậu xem thường mình à, Chân Ni xấu hổ ho khan, vì bản thân mà tranh cãi: “Mình còn tưởng trong mắt cậu trừ Kỷ Mạch Hằng ra chẳng để ý tới ai nữa”



Lời vừa ra

khỏi miệng, Chân Ni mới nhận ra bản thân nói sai, cẩn thận nhìn Mẫn Nhu, chỉ thấy trong mắt cô đầy nỗi chua xót, đôi mắt cụp xuống, hai tay đặt

trên đầu gối đan vào nhau, dường như đang giận lại giống như đang kiềm

chế.



Chân Ni nhận ra bản thân làm sai liền mếu máo, khóe mắt đảo về phía tờ báo, đôi mắt sáng rực, chuyển đề tài: “Nhu, làm sao cậu quen biết thị trưởng của chúng ta vậy?”



“Thị trưởng sao?”- Mẫn Nhu u mê nhìn về phía tờ báo, người đàn ông tuấn mỹ kia đang ngớ ngẩn người.



“Đừng nói cậu không biết anh ta là thị trưởng?”



Nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của Chân Ni, miệng há lên có thể nhét nguyên

trứng gà vào miệng, Mẫn Nhu 囧 囧 gật gật đầu, thừa nhận Chân Ni đoán

đúng, cô không biết người chuẩn bị làm anh rể này lại là thị trưởng.



“Mình chỉ biết anh ta là bạn trai của chị”



“Được rồi, xem như mình chưa hỏi”- Chân Ni thất bại hạ vai, nhìn chằm chằm tờ báo đột nhiên la lớn hình như vừa đọc tới phần tin rất quan trọng: “Oa, không thể, Lục Thiếu Phàm là đồng tính luyến ái sao?”



Mẫn Nhu cũng không nén nỏi tò mò, rướn cổ nhìn qua, quả nhiên, trên tờ báo một tiêu

đề viết to “Thị trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử của thành phố A đầy

hứa hẹn đã bị đưa ra ánh sáng”



Bản tin

chiếm một phần diện tích của tờ báo, phía dưới tiêu đề có ảnh chụp nhỏ,

nhân vật trung tâm là Lục đại thị trưởng tiếng tăm lừng lẫy! Ngồi ở

phía trên giường bệnh, người đàn ông tuấn tú nho nhã với chiếc áo sơ mi

trắng bị cởi một nửa, không hề để lộ ra cơ bắp, nhưng lại thấy được

đường cong duyên dáng trước ngực, thân người hơi nghiêng về sau lảo đảo, mái tóc đen ngắn rũ trên trán, có vẻ anh đang cúi đầu nhìn vào bản

thân, càng như vậy càng tăng vẻ phong thần tuấn lãng, đang cùng tình

nhân làm việc gian.



Mẫn Nhu chú ý tới người Lục Thiếu Phàm, vẻ mặt liền cứng đờ, hình như cô đã từng nhìn thấy chiếc áo sơ mi này, cảnh bày trí phía sau bàn Mẫn Nhu cảm thấy hết sức quen thuộc.



“Oa, vị thị trưởng này đúng là hào phóng, ở trong bệnh viện cũng thu hút như vậy!”



Chân Ni cũng sợ hãi kêu lên như bị sét đánh nện vào đầu, cả người không còn chút

sức, Mẫn Nhu liền hiểu rõ, nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo trắng bác sĩ cũng biết là tên bác sĩ hôm qua nhờ cô kí tên!



Móng vuốt

sói của vị bác sĩ kia đang để ở ngực thị trưởng, trong ấn tượng gương

mặt của anh ta rất tuấn tú đang cười khúc khích chui vào ngực thị

trưởng, nhìn thấy liền biết bỉ ổi.



Bỉ ổi? Mẫn

Nhu bị chính suy nghĩ của mình làm cho hết hồn, nhìn lại tấm ảnh thì tâm tình cũng thay đổi. Nếu Lục Thiếu Phàm thật sự thích đàn ông, vậy Mẫn

Tiệp thì sao? Không phải anh ta vì bản thân mà che dấu chứ? Dù Mẫn Tiệp

và cô không thân, nhưng quan hệ máu mủ không thể xóa nhòa được buộc cô

phải lo lắng cho cuộc sống hôn nhân của Mẫn Tiệp.



“Nhu, sao vậy? Không khỏe chỗ nào?”- Nhìn nét mặt Mẫn Nhu không ngừng thay đổi, Chân Ni quẳng tờ báo đi, đưa tay đặt lên trán Mẫn Nhu quang tâm hỏi.



Cho đến khi

tấm hình rời đi, Mẫn Nhu mới sực tỉnh từ những hình ảnh bi thảm do bản

thân tự tạo ra, nhìn vẻ mặt Chân Ni vì lo cho cô mà vất vả, áy náy lắc

đầu



“Mình không sao, chỉ nhớ tới một việc, phải rồi, chuyện hợp đồng, cậu bàn tới đâu rồi?”



Nhắc tới công việc, tinh thần Chân Ni liền tỉnh táo, đắc ý nói: “cậu còn không tin, nhiều năm hợp tác như vậy, chuyện này mình còn làm phiền cậu sao?”



Mẫn Nhu cười trừ, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, chẳng qua là, khi nhìn phong cảnh

đang trượt qua, cô lại nhớ tới lúc ở bệnh viện chạm vào đôi mắt màu đen

kia. Đôi mắt đó như hoa anh túc đầy lực hút, khiến cho mọi bình tĩnh như nước hồ thu của cô lại rung động, nhiệt độ hai bên má không ngừng tăng

lên, lan đến bên tai, thẹn thùng rụt mắt lại. Cô hấp tấp nhắm tịt mắt,

không muốn suy nghĩ đến đôi mắt đen đã khiến cô chật vật.



Mở cửa phòng vọt, nghênh đón Mẫn Nhu không phải là một phòng họp với không khí thoải mái, ông chủ ngồi trên ghế xoay sắc mặt nặng nề, vội vàng đứng dậy, thở phào, miễn cưỡng nói: “Mẫn Nhu, cô tới rồi!”



Mẫn Nhu tháo kính xuống, làm sao có thể không nhìn ra ông chủ đang không yên tâm,

hôm nay chủ yếu là về điều kiện bản hợp đồng, chẳng lẽ có liên quan tới

cô?



Nghĩ vậy, Mẫn Nhu không khỏi hỏi thăm: “Ông chủ Trương, có phải bản hợp đồng của tôi có vấn đề?”



Ông chủ

Trương vừa nghe, ánh mắt lúng túng liền nhìn sang chỗ khác, Mẫn Nhu theo ánh mắt của ông nhìn về hướng đó, trong góc phòng vắng vẻ là người mà

cô không muốn gặp.



“Anh tới đây làm gì?”



Trước thái

độ lãnh đạm của Mẫn Nhu, người đàn ông ngồi trên ghế chỉ cười một tiếng, dùng tay đẩy nhẹ gọng kính nơi sống mũi, nhìn Mẫn Nhu đang nén cơn giận mới miễn cưỡng mở miệng nói: “Dĩ nhiên là tới gặp Mẫn tiểu thư”



“Cạch”- Trên mặt bàn thủy tinh trắng, một xấp văn kiện lấy từ anh ta ném lên trên, dùng tay chỉ cười nói: “Mẫn tiểu thư có phải đã quên rồi không, có cần tôi nhắc từng chữ không?”



Mẫn Nhu chau mày, cô nhìn anh ta chằm chằm hận không thể tiến lên xé rách nụ cười đó, lạnh lùng nói: “Tôi không biết tôi và Tống luật sư có gì hay để nói, ông chủ Trương, tiễn khách!”



Đôi mắt sắc

lẻm của Tống Tử Minh sau tròng kính nhìn chằm chằm Mẫn Nhu, bề ngoài

trước sau duy trì vẻ bình thản, cũng không hề có ý định bỏ đi, ngược lại còn cầm tách trà khẽ hớp một ngụm.



“Phần hợp đồng này kết thúc, thư thông báo này tối ngày hôm qua đã được gửi

fax đến phòng làm việc của Kỷ Tổng, mã số trên đó là của quý công ti,

không lẽ tôi coi lầm”



Trước sự

chất vấn của Tống Tử Minh, Mẫn Nhu đi tới cầm tớ thông báo, lật mấy lần, liền mã số máy fax, quả nhiên là từ phòng làm việc của Chân Ni.



“Nhu, bản hợp đồng đã gửi tới cho Trương tổng…”- Ở cửa phòng họp, giọng nói trong trảo của Chân Ni cất lên phá tan mọi thứ,



Mẫn Nhu nắm

văn kiện trong tay, quay đầu nhìn về phía Tống Tử Minh, đứng sau là vẻ

mặt không vui của Chân Ni than nhẹ một tiếng, bình tĩnh nhìn Tống Tử

Minh.



“Tôi không biết chuyện này, cho nên lúc này không thể cho anh câu trả lời chắc chắn”



Nói xong Mẫn Nhu liền đeo kính, cầm bản thông báo ngừng hợp đồng đi ra ngoài.



Chân Ni phản ứng không kịp, vội vàng đuổi theo Mẫn Nhu, trước cửa thang máy liền nắm tay Mẫn Nhu kéo lại.



“Không được đi” – Chân Ni chưa từng dùng gương mặt lạnh lẽo như vậy nhìn cô, nhưng Chân Ni biết cô sẽ đi tìm Kỷ Mạch Hằng càng không nhịn được giận dữ: “Lúc này còn đi tìm hắn ta, không phải là bội ước sao, chúng ta bồi thường là được”



Mẫn Nhu lắc đầu, gương mặt sáng như nắng có chút lẻ loi: “Chân Ni, chuyện này không phải là điều mình muốn,mình yêu anh ấy, cho dù anh ấy không thể hứa hẹn cả đời, mình cũng không muốn trả thù khiến cho

tình yêu này chết đi, vì vậy…”- Mẫn Nhu tự tin cầm tờ giấy, cười. “Không thể để nó chết như vậy, cậu hiểu không, Chân Ni?”



Chân Ni mơ

màng nhưng cũng không bị sự si tình của Mẫn Nhu làm cho lay chuyển,

ngược lại nổi trận lôi đình, đầu ngón tay giữ lấy đôi vai nhỏ của Mẫn

Nhu giáo huấn: “Cậu có phải bị Kỷ Mạch Hằng cho uống thuốc mê

rồi hay không? Cậu vì anh ta mà suy nghĩ, còn anh ta đền đáp thế nào!

Sáu lần bội ước, toàn bộ ba trăm ngàn! Đây chính là người đàn ông cậu

yêu, người đàn ông của cậu chỉ biết tính toán, cậu chắc chắn còn muốn đi gặp anh ta sao?”



Nhẹ nhàng đẩy hai tay Chân Ni, nhìn gương mặt của Chân Ni vì giận mà tái nhợt, áy náy mỉm cười: “Chân Ni, mình biết cậu muốn tốt cho mình, nhưng mà, thật xin lỗi…”



“Đinh”



Đứng bên

ngoài thang máy, Chân Ni lạnh lùng nhìn sự lựa chọn của Mẫn Nhu, chờ

thang máy đóng lại, phiền não vuốt mặt, Mẫn Nhu ơi là Mẫn Nhu, cậu muốn

thế nào đây, phải làm sao cậu mới chịu từ bỏ người đàn ông máu lạnh đó?



“Vậy tờ thông báo này là quyết định của mình cô?”- Phía sau đột nhiên vang lên tiếng đàn ông, Chân Ni quay lại nhìn, Tống Tử Mình trên tay cầm công văn mỉm cười lịch sự. “Cô ấy đi tìm anh ta rồi sao?”



Chân Ni mặc

kệ Tống Tử Minh, hừ lạnh một tiếng, muốn đi, nhưng lại bị lời nói có ý

trách móc chức trách của anh ta làm cho nghẹn đến hộc máu: “Chuyện của hai người họ, người ngoài như cô cần gì nhúng tay vào?”



Là đang mắng cô xen vào việc người khác? Chân Ni hung tợn trừng mắt nhìn người đàn

ông cực kì có phong độ, vị đại luật sư lúc nào cũng cười ngạo nghễ mọi

việc với anh ta đều thuận lợi: “Đúng là cẩu hữu bằng cầm thú, chạy về mà nói cho Kỷ Mạch Hằng biết, bản hợp đồng chúng tôi đã định rồi”



Tống Tử Minh nghe tên xưng hô mới của mình, không hề giận, khóe môi cong lên, hiểu ý gật đầu: “Lời này tôi không thể nói được, bởi vì, việc này không do Chân Tiểu thư cô làm chủ”



“Anh! Anh…”- Lửa giận Chân Ni đã lên tận đỉnh, ngón tay chỉ vào Tống Tử Minh run

lên, trơ mắt nhìn anh ta đi vào thang máy, sau đó biến mất.



Công ty Kỷ

thị, Mẫn Nhu xuống xe liền đi lên tầng cao nhất, lo sợ bất an cầm tờ

thông báo, không ngừng tự nói với bản thân, không được sợ, cho dù cô

không thể trở thành người anh yêu, cô cũng có thể yên lặng quan tâm anh.



Lúc Mẫn Nhu

đứng ở cửa phòng tổng tài, trong lòng hỗn loạn, hít thật sâu mới có dũng khí đẩy cửa vào. Ánh mắt đảo qua từng vật trong phòng, mọi thứ đều quen thuộc nhưng giờ đây nó lại là sự châm biếm, vì cô không phải nữ chủ

nhân của nó, cô chỉ là khách qua đường trong cuộc đời anh.



Mẫn Nhu sầu

não một chút, nhưng sau đó lại bị chiếc túi LV trên ghê sô phá thu hút,

trong chớp mắt, mọi bi thương hóa thành phẫn nộ.



Trong ngực

như có gì đang bành trướng, không ngừng muốn bay ra ngoài, trên gương

mặt kiều diễm xinh đẹp trở nên căng thẳng, nghe tiếng nước chảy, lý trí

như bị mất hết vội vàng chạy vào phòng nghỉ, lại bị sợ hãi ép lui về

sau.



Cô sợ sẽ

biết thân phận của người phụ nữ đó, sợ sẽ bị cười nhạo vì để người khác

cướp đi người mình yêu, để người khác biết cô vô dụng tới đâu, không thể giữ được cả thể xác là linh hồn người mình yêu.



Chi nha, cửa mở, Mẫn Nhu chưa kịp thu hồi vẻ mặt bối rối cùng kích động thì người phụ nữ đó đã đứng trước mặt cô.



Người phụ nữ mặc áo sơ mi của nam rộng thùng thình, hai chân thon dài trắng nõn, tóc dài ướt sủng, ánh mắt Mẫn Nhu dừng lại trên gương mặt cùng dáng người

mảnh khảnh làm cô chấn động, cả người không điểm tựa ngã về sau sô pha,

vẻ mặt không tin nổi.



“Tại sao?”- Mẫn Nhu hoảng hốt, môi đỏ mọng run lên không thể khép lại, chỉ có hai chữ: “Tại sao… tại sao…”



“Mẫn Nhu, thật đúng lúc”



Giọng phụ nữ nhu mì dễ nghe cất lên, trong văn phòng rộng rãi lại như khủng bố dây

dưa với Mẫn Nhu, lấy đi huyết sắc trên mặt cô, cả người không còn sức

lực ngã xuống.



Làn da trắng nõn vì mới tắm rửa mà hơi đỏ, hơi nước ở dưới chân tóc đọng lại, rớt

từng giọt xuống áo sơ mi, nút áo mở rộng để lộ xuân quanh, nhưng cũng

khiến Mẫn Nhu thấy rõ, lúc cô đang trên đường đến đây thì trong căn

phòng này đang xảy ra chuyện gì!



Thì ra, người phụ nữ đó là chị mình!



Ha ha, thật buồn cười, người mình yêu lại bị chính chị ruột cướp mất…



Lông mày Mẫn Tiệp nhíu lại, nhìn vẻ mặt cực kì khó coi của Mẫn Nhu, hai tay trắng

nõn mịn màng vòng trước ngực, chậm rãi đến gần Mẫn Nhu, hé mở đôi môi

sưng đỏ.



“Em tới tìm Hằng sao?”



Mẫn Nhu siết chặt tờ giấy trong tay, đè nén cơn giận, cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ một: “Không phải chuyện của chị”



So với vóc

dáng cao gầy hoàn mỹ của Mẫn Nhu, Mẫn Tiệp lại có dáng người yếu ớt động lòng người khác, nhưng lúc này đứng trước mặt Mẫn Nhu, cô lại là kẻ

thắng cuộc, ánh nhìn đó khiến Mẫn Nhu không thể giữ bình tĩnh nổi, nó

như một trò đùa dai đầy khoái cảm.



“A? Nhưng Hằng chưa bao giờ nói dối chị cả”- Mẫn Tiệp dịu dàng mỉm cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, chú ý đến vẻ mặt tái nhợt của Mẫn Nhu, ý cười càng sâu: “Bao gồm chuyện của em”



Mẫn Nhu nhìn dung nhan dịu dàng của Mẫn Tiệp, nụ cười nhu mì, chỉ cảm thấy như có vô số cây kim nhỏ đang liều mạng đâm vào tim khiến cô không thở nổi.



Bao gồm

chuyện của cô… bao gồm chuyện của cô… rõ ràng Mẫn Tiệp mới là người thứ

ba, tại sao, nghe giọng nói đầy kiêu ngạo kia, Mẫn Nhu cô lại là tiểu

tam đi phá người khác.



“Đừng trừng mắt nhìn chị như vậy, Mẫn Nhu, em không biết sao, bạn gái đầu tiên trước đây của Hằng chính là chị”



Mẫn Tiệp

cười khẽ đi vòng qua Mẫn Nhu, cầm khăn lông trên ghế sô pha, từ từ lau

đi mép tóc, nhưng đôi mắt cười lạnh vẫn nhìn chằm chằm Mẫn Nhu, giống

như đang thưởng thức sắc mắt không biết gì của cô.



Bạn gái đầu

tiên, bốn chữ như cấm ký khiến cho Mẫn Nhu như bị sét đánh bừng tỉnh, dù có lừa mình dối người, cô cũng không thể dấu đi sự thật, cô yêu Kỷ Mạch Hằng bao nhiêu, thì Kỷ Mạch Hằng cũng yêu mối tình đâu của anh bao

nhiêu..



Đây là chính miệng anh nói, nói trước mặt cô, tàn nhẫn thừa nhận anh yêu phụ nữ đó



“Cô nói cô yêu tôi bao nhiêu, thì tôi đối với cô ấy cũng yêu nhiều như thế”



Ba năm trước, anh nói vậy, ba năm sau, đáp án của anh vẫn không thay đổi sao?



Cho nên khi

Mẫn Tiệp xuất hiện anh không chút do dự chọn cô ấy, mà bỏ rơi cô, không

chút lưu luyến, không chút áy náy, cứ thế vứt bỏ tình yêu của cô.



“Năm đó người bỏ đi là chị, tại sao còn quay lại, chị rõ ràng đã có Lục

Thiếu Phàm, tại sao còn tới đây tranh giành Kỷ Mạch Hằng với em?”



Mẫn Nhu lên án Mẫn Tiệp, khiến cho ngón tay Mẫn Tiệp chậm lai, nhưng chớp mắt, cô gái vẫn giữ nụ cười, đoan trang xinh đẹp.



“Chị cũng cho là có thể quên Hằng, nhưng một tháng trước, gặp lại anh ấy ở

phi trường khi làm thủ tục, chị mới biết mấy năm qua anh ấy vẫn ở trong

lòng chị”



Nói thẳng

thắn, cuối cùng là muốn cô đồng cảm với tình yêu sâu sắc giữa Kỹ Mạch

Hằng và Mẫn Tiệp hay đang giễu cợt Kỷ Mạch Hằng đối với cô không hề

yêu, Mẫn Tiệp nhất thanh nhị sở (*), Mẫn Nhu cũng rõ.



“Vì vậy, chị muốn nói em biết, chị đang lấy lại thứ thuộc về chị sao?”



Mẫn Nhu dùng tay ép chặt băng gạc nơi bàn tay lại, vì giận mà sử dụng lực quá mạnh

khiến trên miếng trắng lại dính máu, cô lại không hề cảm thấy đau khi

vết thương nứt ra, chỉ hận thù nhìn Mẫn Tiệp.



Mẫn Tiệp cười vô tội: “Mẫn Nhu, Hằng nói, anh ấy không yêu em, chưa từng yêu, nên chị cũng không so đo quá khứ của hai người”



Là ý nói, cô cút đi, đứng ở nơi xa, chúc phúc cho họ!



Nhìn vẻ mặt

đắc ý của Mẫn Tiệp, Mẫn Nhu nhất thời mất di lý trí, bàn tay vẫn dán

băng dơ cao, còn chưa kịp suy nghĩ đã tính tát Mẫn Tiệp, cổ tay liền bị

giữ lại, theo sau đó là một giọng nói tức giận quát to.



“Mẫn Nhu đủ rồi”



Lực quá mạnh khiến cô ngã dạt sang bên, Mẫn Nhu lảo đảo ngã xuống, nếu không có ghế

salon đỡ lại cô đã té trên đất. Mẫn Nhu bi ai nhìn cổ tay trắng có một

vòng máu tứ động, không biết nên khóc hay nên cười, cười đến điên, anh

lại bảo vệ chỉ cô như thế, khóc, vì đối xử với cô, anh không hề có chút

quan tâm.



Kỷ Mạch Hằng không biết từ khi nào đã đứng sau lưng cô, nhưng khi hai người phụ nữ

phát sinh tranh chấp anh lựa chọn Mẫn Tiệp, vì Mẫn Tiệp không ít lần tổn thương cô.



“Cô là siêu sao điện ảnh, chẳng lẽ còn sợ không thu hút được đàn ông? Vì sao cứ phải sống chết quấn lấy tôi?”



Mẫn Nhu thẫn thờ ngồi trên ghế, bên tai vang lên giọng nói lạnh như băng nhưng cũng

thật vô tình. Ủy khuất? Còn có thể sao? Trái tim đã chết, còn biết ủy

khuất là gì sao?



Mẫn Nhu cảm

thấy cả người lạnh như băng, tứ chi cứng ngắc, thân đứng thẳng, hai mắt

ửng hồng, nhưng không thể rớt nỗi một giọt nước mắt, ánh mắt lạnh lẽo

nhìn về gương mặt anh tuấn từng khiến cô say mê.



Anh nói

đúng, cô là minh tinh, không phải hàng dỏm, cũng không phải không ai

cần, chẳng qua, lại trùng hợp Kỷ Mạch Hằng không cần!



“Thế nào? Sợ em sẽ quấn lấy hai người không buông? Sợ em sẽ phá hư thế giới

của hai người sao? Tốt, em cũng không thể phân biệt được nữa, thật khó

chịu, ba người chúng ta hãy cùng nhau đau khổ đi? Dù sao cũng không có

việc gì, em cũng đã rất đau”



Mẫn Nhu chưa từng náo loạn, nói chuyện xưa nay chưa từng không biết tốt xấu, có lẽ,

Mẫn Nhu đã mất đi lý trí không biết bản thân mình nói gì.



Vẻ mặt Kỷ Mạch Hằng lạnh lùng cứng đờ, kiềm chế cơn giận, nhìn vẻ mặt khiêu khích của Mẫn Nhu, ánh mắt lạnh thấu xương



“Ba năm trước tôi nói không yêu cô, ba năm sau, tôi cũng không yêu cô”



Không yêu sao? Dù cô cố gắng thế nào, vẫn không yêu sao?



Lý trí từ từ quay lại, Mẫn Nhu rơi vào vũng lầy tuyệt vọng, người đứng bên kia bờ

cũng không đưa tay ra giúp, anh không cần cô, cho nên, sống chết của cô

không quan hệ gì tới anh?



Lồng ngực

Mẫn Nhu quặng đau, không biết đối với anh là hận hay không thể từ bỏ,

chỉ biết, nếu không đem mọi oán giận bộc lộ ra, cô sẽ phát điên, trước

mặt đôi nam nữ yêu thương nhau này mà điên mất.



Tay trái

lạnh ngắt cầm tờ giấy trái tim cô đau đớn, giật mình, cô cầm lấy di

động, kiêu ngạo ngẩng đầu, nhìn thẳng đôi mắt lạnh lùng của anh: “Bản hợp đồng, đối với Kỷ tổng mà nói có cũng được không có cũng không sao!”



Tay dừng lại giữa không trung, tờ giấy bay tán loạn trước mặt Kỷ Mạch Hằng, Mẫn Nhu

lạnh lẽo nhìn gương mặt Kỷ Mạch Hằng trầm xuống, các đốt ngón tay nắm

chặt rung động, trong lòng cô cảm thấy sung sướng.




Cửa thư phòng mở ra, Mẫn Nhu nhẹ giọng, thuận tiện khép cửa lại



Mẫn Chí Hải

như đang nhìn gì đó, hai lông mày xoắn chặt, nghe tiếng động từ cửa phát ra liền quay lại, thấy Mẫn Nhu đang bước tới gần ông.



“Cha”



Mẫn Chí Hải

gật đầu đáp trả, khi chú ý tiếng miếng băng trắng dưới tóc Mẫn Nhu thì

vẻ mặt liền không vui nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ vào chiếc ghế đối

diện: “Lại đây ngồi đi!”



“Buổi tiệc kỷ niệm hằng năm lần nay con nên chuẩn bị một chút”



Không phải hỏi ý mà là thông báo, từ cách nói của Mẫn Chí Hải, Mẫn Nhu liền biết. Hai lông mày thon dài kẻ đen nhăn lại: “Cha, con không muốn tham gia”



Mẫn Chí Hải

hừ lạnh một tiếng, ngón tay cầm lấy tờ báo ném đến trước mặt Mẫn Nhu.

Mẫn Nhu cúi đầu nhìn trang đầu, đáy mắt lóe lên sự kinh ngạc, không nghi ngờ gì cả, trên trang đầu là một người con gái rất quen mặt, chính là

cô!



“Không muốn tham gia? Vậy con muốn cả ngày lẫn đêm cứ xuất hiện trên trang đầu mấy tờ báo lá cải này sao?”



Mẫn Nhu mím môi nhìn chằm chằm tựa đề to tướng trên tờ báo. “Mẫn Nhu vì bị Âu Nhiễm Phong bỏ rơi mà chán nản gây ra tai nạn xe”



Mẫn Chí Hải thấy Mẫn Nhu im lặng, cho là cô chấp nhận chuyện trên báo, thở dài nói: “Bữa tiệc này không thiếu những người trẻ tuổi tài cao, đến lúc đó, con xem có thích ai không…”



“Mẹ có biết chuyện này không cha?”



Mẫn Chí Hải

đối với câu hỏi của Mẫn Nhu có chút khó hiểu, ngay sau đó liền hiểu ra

cô muốn đề cập chuyện gì, gương mặt nghiêm lạo: “Cha đã quyết định bà ấy không có quyền xen vào”



Ra là Hồng Lam không biết, cũng khó trách, nếu biết trước thì lúc nãy ở dưới lầu có thể bình thản ngồi đó sao?



Mẫn Nhu tự chế giễu bản thân, kéo nhẹ khóe môi: “Con biết”



Kéo ghế ra từ từ đứng dậy: “Nếu không còn chuyện gì, con xin phép ra ngoài trước”



Khi tay đặt lên nắm cửa, sau lưng mới truyền tới giọng nói của Mẫn Chí Hải, ẩn chứa sự áy náy khó nói: “Tiểu Nhu, cha biết con không thích ngôi nhà này, nhưng cha là cha của con,

cha không để con chịu ủy khuất, chị gái con đã được nhiều thứ, còn con

cha sẽ tận lực”



Nhưng cô vẫn nói: “Cám ơn cha”



Che lấp đi

những suy nghĩ trong lòng, lạnh nhạt mở cửa đi ra ngoài trở về phòng

mình, quan sát căn phòng hoa mỹ này cô biết ông nói không sai, cô không

thích nơi này



Đứng trên

ban công, cô ngửa đầu, đôi gò mó duyên dáng dưới ánh trăng thuần khiết

khiến người khác say mê, dưới lầu trước biệt thự, tiếng còi xe khiến cô

cúi đầu nhìn.



Ở phía trước đèn xe, Mẫn Tiệp cười tươi kéo tay Kỷ Mạch Hằng, anh không hề hất ra

cũng không thấy đôi lông mày nhíu lại, thậm chí còn mỉm cười nhìn Mẫn

Tiệp, trong đó chất chứa bao nhiêu tình cảm khiến cô thật ngưỡng mộ.



Cô nổ lực suốt ba năm không có được, Mẫn Tiệp chỉ cần cười một lần mà dễ dàng có được.



Đầu ngón tay bấu chặt vào bàn công bất lực, thẫn thờ nhìn xuống lầu, giống như đang ở trong hầm băng cô không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo.

khi quay đầu lại, chỉ còn mình cô.



Sự thật chưa từng thay đổi, nhưng cô quá ngốc, cho rằng anh sẽ là chồng cô.



Không muốn

thưởng thức cảnh lưu luyến dưới lầu nữa, cơ thể cứng ngắc, ngơ ngẩn quay về phòng, kéo cửa sổ lại, che đi khung cảnh chói mắt.



17 năm một

người, cứ ngỡ sau khi gặp Kỷ Mạch Hằng thì có thể chạm tay vào hạnh

phúc, nhưng khi cô vươn tay ra tất cả đều là mây khói.



Thì anh chỉ

cho cô sự ảo tưởng, hôm nay khi tỉnh mộng, mới biết chỉ mình cô chìm

trong nước, còn anh đã thờ ơ lạnh nhạt sớm có giai nhân làm bạn.



Ba năm sau, Mẫn Nhu vẫn chỉ một mình về sau, cũng chỉ có một mình…



Mẫn Nhu vì yêu mà tự sát. Từ sau tai nạn ô tô hàng loạt các tờ báo, internet tivi đều lan truyền tin đó chỉ trong

một thời gian ngắn.



Tại khu mua sắm cao cấp MG Noll, Mẫn Nhu ăn mặc đơn giản, đeo kính mát, đội mũ lưỡi trai bước vào cửa hàng dạ phục Edressit.



Quần áo phụ kiện cho lễ kỷ niệm hằng năm Mẫn Chí Hải đã giúp cô chuẩn bị xong chỉ đợi cô đến thử.



Cửa phòng thử đồ mở ra, Mẫn Nhu với tóc

đen xõa dài dáng người cao gầy mặc bộ lễ phục màu đen càng tôn thêm làn

da trắng nõn thanh khiết, những đường cong duyên dáng của cơ thế hiện ra khiếm người bán hàng xuýt xoa không ngớt



Cho dù không đeo trang sức, không trang

điểm thì vẻ đẹp vẫn là trời sinh, cô chỉ cần im lặng đứng đó không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của cô.



“Mẫn tiểu thư, bộ lễ phục này rất hợp với cô.



“Đúng vậy, đây là mẫu mới của tháng này, đều là may tay, tiểu thư mặc vào càng làm tăng sự hoàn mỹ của dáng người…”



Mẫn Nhu không hề để tâm những lời tán

thưởng, những lời này cô nghe không dưới trăm lần, là thật hay giả, cô

cũng không còn trẻ để đi kiểm nghiệm những lời đó.



Nhẹ nhàng kéo làn váy lất phất dưới đất

đi tới bên giá treo, lựa bộ lễ phục, cô mặc quần áo rất chú ý cũng tin

rằng không có thích hợp nhất chỉ có thêm thích hợp.



Có lẽ biết Mẫn Nhu có mắt thẩm mĩ, nhân

viên phục vụ cũng rất nhiệt tình, không có chút rề rà, chỉ cần là lễ

phục đẹp liền đem ra cho Mẫn Nhu chọn lựa.



“Xin mời quý khách”



Cửa mở, tiếng nhân viên vang lên, Mẫn Nhu thoáng quay lại nhìn, vừa nhìn thấy quý phụ đó thì bàn tay đang chọn

quần áo bỗng cứng dờ.



“Đem mẫu mới nhất của tháng này ra cho tôi xem”- Tiếng phụ nữ êm tai vang lên, sau đó nhân viên lễ phép xoay người đi lấy lễ phục.



Có lẽ do ánh mắt của Mẫn Nhu nhìn quá

chăm chú, nên vị phu nhân liền phát hiện ra có điều gì đó bất thường,

kinh ngạc nhìn Mẫn Nhu mặc bộ lễ phục màu đen sang trọng, sau đó lại

khôi phục dáng vẻ ung dung tao nhã.



Mẫn Nhu không ngờ tới lại gặp mẹ của Kỷ Mạch Hằng, cô cũng không biết phải làm sao, trong ấn tượng bà Kỷ không thích cô.



Bà Kỷ nhìn thấy Mẫn Nhu không được tự

nhiên liền ung dung đi tới, dung nhan xinh đẹp không vì thời gian mà lưu lại vết tích, vì chịu ảnh hưởng của giáo dục chế độ cũ càng khiến cho

bà trở nên cao quý.



Đối với Mẫn Nhu, dù trong lòng cũng không vui vẻ, nhưng trên gương mặt cũng không bày ra, tỏ vẻ hiền lành lịch sự.



“Cháu chào bác”



Sự thăm hỏi ân cần nhưng cứng ngắc, Mẫn

Nhu đối với bà Kỷ đã không còn sự kinh hãi và lo lắng như trước, chỉ là

cảm thấy không tự nhiên. Trước kia, vì Kỷ Mạch Hằng, cô cố gắng lấy lòng bà, nhưng bà Kỷ cũng không giữ mặt mũi cho cô, luôn dùng dáng vẻ tao

nhã này để đối phó khiến cô không thể đoán được.



Bà Kỷ gật đầu, cử chỉ tựa như nhân vật

nổi tiếng rất tao nhã. Nhân viên bán hàng của tinh ý, liền đi ra để lại

không gian cho hai người.



“Nghe nói cô tự sát?”



Bàn tay ép ngay váy khẽ siết chặt, móng tay đâm vào da thịt đến đau đớn nhưng trên mặt vẫn tỏ ra mạnh mẽ cười nhạt.



“Chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn…”



“Tôi không cần biết vô tình hay

cố ý, tôi cũng không muốn biết chuyện viết trên báo thật hay không, tôi

chỉ quan tâm suy nghĩ của con trai mình”



Mẫn Nhu tính giải thích thì bị bà Kỷ cắt

ngang, không để cho cô nhiều lời liền mở miệng, lời nói chanh chua cố

tình làm khó làm dễ.



“Người trẻ tuổi khó tránh khỏi nông nổi, Hằng tuy là CEO của Kỷ thị, nhưng thích chơi đùa, hơn nữa…”- Liếc xéo vẻ mặt đang co lại của Mẫn Nhu, đôi mắt hất lên bày tỏ sự khinh thường. “Chơi đùa thì có thể, nhưng mà Kỷ gia chúng tôi không cho phép một con hát

vào cửa, dù Kỷ thị không phải là con rồng trong nền kinh tế, cũng không

phải loại nhà giàu mới nổi, con dâu muốn vào được không phải ai cũng có

thể”



“Mẫn tiểu thư, tôi nói như thế chắc cô cũng không để tâm? Suy nghĩ của người làm cha mẹ này hy vọng cô có thể hiểu.



Lời nói thẳng, không phải là muốn nói cô không xứng làm con dâu sao?



Loại lời nói này không phải nghe lần đầu, nhưng đến lúc này cô mới biết, những lời nói này đã làm tổn thương lòng tự trọng đến mức nào, đồng thời cũng hiểu ở trước mặt Kỷ Mạch Hằng,

lòng tự trọng của cô đã không còn.



Nỗi chua xót dâng lên trong mắt, đầu đang cúi thấp từ từ ngẩng lên, cao ngạo nhìn bà Kỷ cười, không để đến sự

kinh ngạc của bà liền bình thản nói: “Kỷ phu nhân yên tâm, quý

công tử có mắt nhìn cao như thế làm sao để ý đến con hát này? Sự lo lắng của Kỷ phu nhân cả đời nãy cũng không xảy ra.”



Bà Kỷ không ngờ được phản ứng của Mẫn

Nhu, nếu là trước đây Mẫn Nhu luôn lấy lòng bà, tỏ ra hiếu kính, bây giờ lại châm chọc khiêu khích khiến sắc mặt bà trầm xuống



“Tôi không biết cô trước đây sử dụng thủ đoạn gì khiến cho Hằng mấy năm qua vẫn bất ly bất khí (*), nhưng mà cô cũng nên tự hiểu, chim sẻ thì vẫn là chim sẻ vĩnh viễn không thể biến thành phượng hoàng”



(*) Bất ly bất khí: Không nỡ rời đi



Bất ly bất khó? Khá lắm bất ly bất khí!



Nhớ tới sự vô tình và phản bội của Kỷ Mạch Hằng, sắc mặt Mẫn Nhu liền biến sắc, cười lạnh nói: “Cháu chưa từng muốn làm Phượng Hoàng của Kỷ gia, lúc này cũng không muốn”



Trên gương mặt của bà Kỷ xuất hiện sự méo mó, bàn tay cầm giỏ nổi gân xanh, giận quá mà cười: “Đừng nói những lời tự mãn như thế, thiếu gì kẻ giả vờ tốt lành để vào nhà

giàu, Mẫn Nhu cô cũng không ngoại lệ, ở với Hằng, chẳng lẽ cô dám nói cô không ham tiền của nó sao?”



Ba năm bỏ ra khi quay đầu lại chỉ có sự

chế nhạo và coi thường, bởi vì cô là con hát, trong mắt đám nhà giàu con hát “lấy sắc mê hoặc người” cho nên cô không được vào Kỷ gia.



Ha ha, tình yêu thật đáng buồn cười, cô

lại không hề tự ái, để cho người khác sỉ nhục bản thân như vậy, dù ba

năm trước hay bây giờ, người đó vẫn không an ủi cô lấy một lần.



“Anh yêu”- Giọng nói

thân mật dịu dàng cất lên, chúng tỏ là một cô gái đang yêu rất thẹn

thùng, giọng nói đó thu hút sự chú ý của đám nhân viên.



Trong đôi mắt lạnh lùng của bà Kỷ lộ vẻ

kinh ngạc, thản nhiên cười, một gương mặt vốn đã xinh đẹp tuyệt mỹ như

bông bách hợp nở rộ, rất thuần khiết xinh đẹp, dáng người nhỏ nanh chạy

tới bên đó.



“Anh đi đâu vậy? Lúc nãy em phải đi tìm anh khắp nơi”



Bàn tay trắng nõn phủ lên đôi cánh tay

gầy gò kia, Mẫn Nhu cười tủm tỉm để lộ gương mặt xinh đẹp, hướng về phía cửa nhìn người đàn ông làm nũng nói.



Mẫn Nhu không chờ được nữa, muốn đem nỗi

tức giận uất ức bao năm tiết ra, như vậy mới không quan tâm ánh nhìn của công chúng kiên quyết lôi kéo một người đàn ông xa lạ. Huống hồ, nghiêm túc mà nói, người đàn ông xa lạ này cũng không phải xa lạ.



Lục Thiếu Phàm không ngờ lại gặp Mẫn Nhu ở đây, càng không ngờ Mẫn Nhu sẽ xưng hô với mình như vậy, dung nhan nhã

nhặn lóe lên sự mê hoặc, không vạch trần cô mà cúi đầu nhìn người con

gái đang cười rất nhọt ngào.



Mẫn Nhu cảm thấy khóe miệng mình cười đến mỏi nhừ, nhưng tính tình quật cường khiến cô không thể cúi đầu trước

mặt bà Kỳ, chẳng qua là giỡn, là diễn kịch mà thôi!



Hơn nữa, Lục Thiếu Phàm cũng không vạch trần cô?



Sắc mặt bà Kỷ tối lại, nhìn đôi nam nữ thân mật tựa vào nhau, hận không thể tiến lên giáo huấn “đôi cẩu nam nữ” này



Nhưng sự giáo dục kĩ lưỡng đã nhắc nhở bà phải bình tĩnh, nếu không khinh địch như vậy đã bị một con hát khiêu

khích, mất đi sự cao quý thanh nhã, dáng vẻ chủ tịch phu nhân!



Bà Kỷ từ từ bước tới cửa, đôi mắt sáng

đánh giá người đàn ông Mẫn Nhu đang ôm, áo cổ chữ V màu sam, ăn vận bình thường, quần áo dù không nói lên danh tính nhưng lại cho ra những điều

quan trọng.



Cánh tay bị Mẫn Nhu ôm vẫn để trong túi, chẳng những không hề mất đi vẻ lịch sự ngược lại càng làm tăng vẻ tự nhiên ung dung.



NGgời đàn ông này không hề kém con mình,

đây là nhận xét đầu tiên của bà Kỷ khi nhìn Lục Thiếu Phàm, trên người

anh che dấu sự cứng rắn, so với dáng vẻ sạch sẽ xuất trần bên ngoài thì khí chất bên trong không giống nhau làm người ta thán phục.



“Không ngờ, nhanh như vậy Mẫn tiểu thư đã tìm được ý trung nhân?”



Bà Kỷ tuy cười nói nhưng gương mặt gian xảo, chế giễu, đôi mắt bộc lộ sự thinh thường miệt thị.



Bàn tay Mẫn Nhu giữ lấy tay Lục Thiếu Phàm liền căng cứng, nhìn về phía bà Kỷ cười đắc ý, lay lay Lục Thiếu Phàm, sẵn giọng: “Anh yêu, sao không chào hỏi bác Kỷ đi?”



Lục Thiếu Phàm đeo kính râm che khuất đi

rửa gương mặt, Mẫn Nhu cũng không thể nhìn thấy mắt anh, tự nhiên cũng

không biết Lục Thiếu Phàm đang suy nghĩ gì, chỉ có thể tiếp tục diễn.



Lục Thiếu Phàm không nói, khóe môi nâng

lên, sự trầm mặc khiến Mẫn Nhu bất an, không khỏi kề sát Lục Thiếu Phàm, sợ bà Kỷ nhận ra cô đang diễn.



Bà Kỷ không phải kẻ ngốc, sao lại để Mẫn Nhu chơi bà, phát hiện hành động cả hai cứng ngắc, nhịn không được mỉa mai nói: “Không hổ là đại minh tinh, diễn xuất…”



Lời bà Kỷ chưa nói xong, thì bị một giọng nam réo rắt đầy thu hút cắt ngang.



“Chào bác Kỷ”



Mẫn Nhu ngẩng đầu, đập vào mắt là Lục

Thiếu Phàm đang tươi cười để lộ hàm răng trắng sạch sẽ, giống như có cơn mưa to rớt xuống khiến người ta cảm thấy thoải mái.



Lục Thiếu Phàm là hoàn mỹ, Mẫn Nhu chưa

bao giờ nghi ngờ điều này, người đàn ông này có thể khiến phụ nữ điên

cuồng, giống như cây thuốc phiện khiến cô trầm luân không biết từ lúc

nào.



Trên gương mặt tuấn tú mang theo nụ nười sủng nịch, bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt trán cô, ôn nhu nói: “Anh đi lấy lễ phục đâu phải bỏ trốn, em lo lắng gì chứ?”



Đối với hành động thân thiết đầy bất ngờ

của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu sững sờ, để mặc anh sờ tóc cô, sau đó mới

phản ứng lại, hai gò má ửng đỏ, xấu hổ dời mắt nhìn vẻ mặt cực kỳ khó

coi của bà Kỷ lúc này.



Trong lòng cô rất sung sướng, muốn tương

kế tựu kế, gương mặt nhỏ nanh cười tươi, ngượng ngùng quàng tay qua lưng áo của Lục Thiếu Phàm, lúc đó có thể cảm nhận được rõ ràng anh.



“anh yêu, em mặc váy này đẹp không?”



Lục Thiếu Phàm thành thật nhìn Mẫn Nhu, gật gật đầu: “Không tệ, nhưng nên cải thiện một chút, màu đỏ vẫn hợp với em hơn”



Khóe mắt Mẫn Nhu kéo ra, tận lực phối hợp, buông Lục Thiếu Phàm cúi đầu nhìn chiếc váy, cắn môi, uể oải nói: “Rất khó coi a!”



“Rất đẹp, em mặc gì cũng đẹp”



Những lời ca ngợi này lại từ miệng của

một người đàn ông tao nhã nói ra, ko6ng có chút nịnh nọt ngược lại rất

phong độ và tự nhiên.



Thái độ hờn giận của Mẫn Nhu dừng lại,

vui vẻ kéo khóe môi, đôi mắt mở to, bỗng nhiên giữ lấy cổ Lục Thiếu

Phàm, kiễng chân, hôn vào trán anh,



“Anh đối với em tốt nhất”



Lục Thiếu Phàm thản nhiên cong môi, đôi mắt thâm thúy đang bốn bề dậy sóng, đầu ngón tay ấm áp ái muội lui dần xuống dưới: “Không đối tốt với em, anh còn có thể tốt với ai?”



Khóe miệng Mẫn Nhu co lại, may mắt là đưa lưng về phía bà Kỷ nếu không sớm đã lộ tẩy



“Hừ, trước mặt bao nhiêu người cũng không biết chừng mặc, cha mẹ cô không dạy cô lễ nghĩa sao?”



Trước sự chỉ trích của bà Kỷ, trên gương

mặt Mẫn Nhu lộ ra sự lạnh lẽo, không tiếp tục cùng Lục Thiếu Phàm diễn

cảnh thân thiết nữa, tức giận nhìn bà Kỷ, lông mày nhíu lại, bình tĩnh

nói: “Cha mẹ cháu có dạy hay không, bác Kỷ cũng đâu được xen vào, nếu nhàn rỗi quá không có việc gì, bác nên quay về dạy con mình đi”



“Cô…”



“Nếu không còn việc gì, chúng cháu đi trước, chào bác”



Bà Kỷ vẫn chưa kịp giáo huấn Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm đã mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc của cả hai, ôm chầm lấy

Mẫn Nhu, lễ pháp gật đầu chào bà Kỷ, kéo Mẫn Nhu rời khỏi chiến trường.



Lục Thiếu Phàm che chở cho Mẫn Nhu trong

mắt bà Kỷ càng Mẫn Nhu là thủy tính dương hoa (**), hừ nặng một tiếng,

cũng không còn tâm trí dạo phố, xách giỏ, dậm gót giày thở phì phò bỏ

đi.



(**) Thủy tính dương hoa: Lẳng lơ



Lúc đi qua khúc quanh, Mẫn Nhu giận đến

đen mặt, bên cạnh Lục Thiếu Phàm vẫn ôn hòa, duy trì sự im lặng, nhìn về phía tủ kính xa xa.



Kiềm chế lại cảm xúc nóng nảy, Mẫn Nhu

hút sâu, mới nhớ đến Lục Thiếu Phàm vẫn còn bên cạnh, giương mắt mới

phát hiện anh không nhìn cô mới thoáng an tâm.



“Cám ơn”- Cô buồn bã nói cám ơn, đây cũng không phải chuyện gì đáng hãnh diện ngược lại còn mất mặt.



Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười êm

ái, nhạt nhạt không hề châm biếm, chỉ là cười, Mẫn Nhu tò mò hơi nhíu

mày, thấy khóe miệng Lục Thiếu Phàm dãn ra nhương mắt nhìn cô.



Không đợi Mẫn Nhu kịp trả lời, bóng người mang theo mùi hương bạc hà biến mất khỏi tầm mắt Mẫn Nhu.



Mẫn Nhu nhìn anh ung dung rời khỏi, trong lòng cảm thấy như vừa trải qua giấc mộng, Lục Thiếu Phàm người đàn ông

này khiến cho cô cảm thấy như ảo ảnh, nhìn không thấu đoán không ra, rất bí ẩn, cô không thể hiểu được.



Cúi đầu mới nhận ra bản thân vẫn còn mặc lễ phục, đồ đạc vẫn còn để trong cửa hàng.



“Mẫn Tiểu thư, cô quay lại rồi, đồ của cô chúng tôi đều đã bảo quản”



Nhân Viên lịch sự dẫn Mẫn Nhu đi vào, lúc đi qua tủ tính, Mẫn Nhu dừng bước.



“Mẫn tiểu thư?”



Người bán hàng khó hiểu nhìn theo mắt Mẫn Nhu, trong tủ kính là bộ y phục hở vai dài đến gối màu rượu đỏ, dưới

ánh đèn của cửa hàng dưới người mẫu cao gầy càng làm cho bộ trang phục

trở nên quyến rũ và thời thượng.



“màu đỏ….”