Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Chương 10 :
Ngày đăng: 18:09 30/04/20
“Tiểu Nhu”- Một giọng nói nam ôn nhuận vang lên sau lưng, Mẫn Nhu ánh mắt kiên định mãnh liệt nhìn Kỷ Mạch Hằng, cô khẽ giật mình xoay người lại, địch ý
trong mắt mất đi, đối với Lục Thiếu Phàm chỉ có sự trìu mến.
Lục Thiếu
Phàm thong thả bước tới bên cạnh cô, trước vẻ mặt sa sầm của Kỷ Mạch
Hằng anh chỉ khẽ gật đầu, nhận lấy hộp quà trên tay cô, nhìn nơi hốc mắt ửng đỏ, hai gò má vì giận mà trở nên trắng toát, anh dịu dàng ôm cô vào lòng, trên gương mặt tuấn tú đậm vẻ đau lòng.
“Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào thôi”
Mẫn Nhu
hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của Lục Thiếu Phàm, nơi mũi chua xót, ủy
khuất gối đầu lên vai anh, nhẹ “ừ” một tiếng, để anh ôm lấy thắt lưng cô đi vào căn biệt thự.
Vừa tới cửa
liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mẫn Tiệp, cô ta đang tính mang giày
vào ra ngoài. Khi nhìn thấy Kỷ Mạch Hằng đi phía sau hai người, lông mày Mẫn Tiệp xoắn lại, trừng mắt nhìn Mẫn Nhu, giống như người vợ vừa bắt
gian chồng mình.
Mẫn Nhu mặc
kệ để Mẫn Tiệp cứ thế mà ghen tuông, cởi giày cùng Lục Thiếu Phàm đi vào trong phòng khách, để mặc Kỷ Mạch Hằng và Mẫn Tiệp đứng ngoài cửa thích làm gì thì làm.
“Con cần hộ khẩu sao?”
Mẫn Chí Hải
tưởng bản thân mình nghe lầm, nhưng lại thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lục
Thiếu Phàm không giống như đang nói đùa, ông đưa mắt nhìn về phía Mẫn
Nhu, Mẫn Nhu cũng khó hiểu nhìn Lục Thiếu Phàm.
Lục Thiếu
Phàm đã tính trước, anh cười một tiếng nắm lấy tay trái Mẫn Nhu, mười
ngón tay đan vào nhau, đem chiếc nhẫn cười Ireland để ra trước mặt mọi
người.
“Con và Nhu đã đăng kí kết hôn tại Ireland, nhưng phải lấy được chứng nhận ở Trung Quốc, đến tòa dân chính làm vài thủ tục nhỏ, vì vậy mong cha có
thể giúp”
Mẫn Chí Hải
sững sốt, sắc mặt không tốt lắm, con gái kết hôn lại không nói với ông.
Chỉ thế thôi cũng khiến người làm cha như ông trở nên khó coi, trong lúc nhất thời không khí trong phòng khách trở nên ngột ngạt.
“Dù
muốn kết hôn cũng phải để chị mình lấy trước, làm gì có tiểu thư khuê
các nào chị mình chưa đi, em gái đã vội vàng gả ra ngoài, cũng không
phải không có người lấy, vội vàng sắp hành lí làm gì!”
Trên cầu
thang, Hồng Lam mang chiếc mặt nạ lạnh lẽo, sẳng giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu đang kề vai chiến đấu, nhất là khi
nhìn Mẫn Nhu thì giống như muốn bằm cô ra thành từng mảnh, vừa ghen ghét vừa âm độc.
Mẫn Nhu
không lảnh tránh sự căm tức của Hồng Lam, không hề khách sáo trừng mắt
nhìn. Tưởng như nhớ đến cái chết thảm của mẹ mình, Mẫn Nhu đứng dậy,
hướng về phía Hồng Lam đang đứng trên lầu cao, giận dữ nói: “Cũng do mẹ dạy dỗ cả thôi, một người phụ nữ vội vã gả đi, không cần biết
liêm sỉ sử dụng thủ đoạn hèn hạ, dùng những hành động đen tối đoạt đi đồ của người khác”
“Mày có ý gì!” Hồng Lam hét lớn, bàn tay bấu chặt vào hành lang run lên nổi gân xanh.
Mu bàn tay
Mẫn Nhu bị Lục Thiếu Phàm nắm chặt. Lúc này hôm nay, có Lục Thiếu Phàm
bảo vệ cô, cô cần gì phải ăn nhờ ở đậu, để người khác làm khó làm dễ.
“Tôi chỉ nói sự thật, nếu ai đó bị nói trúng cũng không thể trách tôi”- Mẫn Nhu chế giễu, khóe miệng giương lên ngồi xuống ghế salon, áp cơ thể nhỏ nhắn run rẩy của mình vào Lục Thiếu Phàm. Anh giống như cảm nhận
được tâm trạng của cô liền ôm thật chặt, mang đến cho cô sự ấm áp.
Mẫn Chí Hải
lạnh lẽo liếc nhìn Hồng Lam, không quan tâm tới cơn giận của vợ ngược
lại còn áy náy nhìn Mẫn Nhu, bàn tay to xoa xoa nơi thái dương, đứng dậy thở dài nói: “Hai đứa chờ một lát, cha đi lấy”
“Không được lấy”
Mẫn Tiệp có
lẽ đã nghe thấy cuộc cải vã giữa Mẫn Nhu và Hồng Lam, từ cửa trước chạy
vào đứng chắn ngay cầu thang, quát lớn Mẫn Chí Hải: “Cha, sao
cha có thể làm vậy với mẹ!! Để cho đứa con do tiểu tam sinh ra ở nhà ta
diệu võ dương oai, mẹ nó là người thứ ba đi phá hoại gia đình người
khác, con thừa kế mẹ …”
“Chát”-
Tiếng bàn tay nặng nề vang lên trong phòng khách, Mẫn Tiệp không thể tin được trợn to mắt, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên má trái vừa bị Mẫn Chí Hải
đánh, nước mắt như sợi dây chuyền trân châu bị đứt rớt xuống.
Kỷ Mạch Hằng theo sát sau, thấy Mẫn Tiệp bị đánh, đôi mắt lạnh lùng run lên, ánh mắt nham hiểm lạnh như băng bắn về phía Mẫn Nhu đang ngồi trên ghế, tiến
lên vài bước ôm chầm lấy vai Mẫn Tiệp, đau lòng kiểm tra vết thương trên mặt cô ta.
Hồng Lam
cũng từ cầu thang bước xuống, đẩy Mẫn Tiệp và Kỷ Mạch Hằng ra sau, bà
cũng không chịu yếu thế trừng mắt nhìn vẻ mặt hờ hững của Mẫn Chí Hả,
“Ở trong mắt ông mẹ con tôi là cái gì? Ông coi con của người đàn bà đó như báu vật, vậy còn con tôi? Nó là cọng cỏ sao?”
Trước sự chỉ trích của Hồng Lam, Mẫn Chí Hải nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, từ từ mở mắt ra, trước ánh mắt oán giận của Hồng Lam nói:
“Mấy năm qua, tôi không thể bà thua thiệt gì cả, còn Tiểu Tiệp, tôi đã cho
nó rất nhiều bồi thường không ít. Nếu như bà đã cố tình nói thế, thì
chúng ta ly hôn đi, vấn đề tài sản sẽ để luật sự giải quyết, không thiếu của bà xu nào!”
Hồng Lam sợ
hãi nhếch miệng, cả người chếch choáng, may mắn thay Kỷ Mạch Hằng vội
vàng đỡ lấy nên không ngã xuống, nhìn vẻ nghiêm túc của Mẫn Chí Hải, hai mắt bà ngân ngấn nước:
“Hai mươi năm rồi, ông vẫn không quên được cô ta sao? còn muốn cùng tôi ly
hôn? Mấy năm qua, tôi ở Mẫn Gia làm còn chưa đủ sao? Sao ông có thể vô
lương tâm như thế”
“Bác trai, bác gái thật lòng vì bác, bác có cần vì một người phụ nữ đã phá hoại gia đình mình mà vứt bỏ vợ không?”
Kỷ Mạch Hằng nhịn không được chau mày, chỉ trích Mẫn Chí Hải, đôi mắt lạnh như băng như mũi tên bắn về phía Mẫn Nhu.
Lục Thiếu
Phàm nhẹ nghiêng người muốn giúp cô che chắn đi những thương tổn, Nhưng
Mẫn Nhu lại rời khỏi ngực Lục Thiếu Phàm, cho dù ỷ lại cũng đã tới lúc
phải tự mình đối mặt.
“Chuyện của Mẫn gia không đến lượt người ngoài khoa chân múa tay, thuyết giáo đạo đức”
Sắc mặt Kỷ Mạch Hằng tái đi, môi mỏng khẽ mở nơi yếu hầu nhúc nhích, không nói thêm lời, nhưng mắt nhìn Mẫn Nhu còn hơn cả giận.
Bao nhiêu
tổn hại đều đẩy lên người Mẫn Nhu, ánh mắt sáng lạnh thấu xương, cô
thong thả bước tới cầu thang, quật cường ngẩng đầu, nghênh đón sự oán
hận của Hồng Lam và Mẫn Tiệp, cười nhạt, ôn nhu nói:
“Người đang làm trời đang nhìn, hai mươi năm trước mẹ tôi chẳng qua là người
tốt, người xưa nói gieo nhân gì gặt quả đó, tôi vẫn tin như vậy. Mấy năm qua tôi cũng ở trước mặt Bồ tát, cầu xin bồ tát nhất định phải báo đáp
những kẻ giả vờ làm “người tốt” kia”
“Cha, hộ khẩu ngày mai con sẽ tới khách sạn lấy, nơi này chướng khí dày đặc,
con không chịu nổi nữa, về sau cũng không về nữa, vì vậy…”- Mẫn Nhu cười nhạo quét mắt nhìn sang hai mẹ con. “về sau cũng không còn nhìn thấy đứa con gái do “tiểu tam” sinh ra nữa”
“Tiểu Nhu”- Mẫn Chí Hải muốn nòi gì đó nhưng thấy vẻ kiên quyết ra đi của Mẫn Nhu
lại thôi, ông than nhẹ một tiếng, cuối cùng là ông không chăm sóc tốt
cho cô.
Lục Thiếu
Phàm đứng bên cạnh Mẫn Nhu, gương mặt tuấn nhã bàng quan, đôi môi nhếch
lên không chứa bất cứ cảm xúc nào, trong tay đã cầm lấy áo khoác và túi
da của Mẫn Nhu, chuẩn bị rời đi bất cứ khi nào.
Mẫn Nhu
không hề nhìn ba người ở trong phòng, khoác tay Lục Thiếu Phàm, chào hỏi dì Lý, rồi rời khỏi Mẫn gia không hề quay đầu lại.
“Em ổn chứ?”
Mẫn Nhu thôi không ra nhìn qua cửa sổ, qua kính chiếu hậu có thể ánh mắt quan tâm
của Lục Thiếu Phàm, khẽ mỉm cười, lắc đầu vô sự: “Em không sao”
Không thể
phủ nhận, những lời cô vừa nói ở Mẫn Gia không tốt lại có điểm ác độc.
Cơn giận cô không thể vuốt khi mỗi lần nhớ tới hai mẹ con họ.
Tại sao
người có tội vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thậm chí còn dám thẳng
thắn đường hoàng cao giọng nói, còn cô chỉ là đứa con rơi hèn mọn?
Kỷ Nguyệt
Hân cẩn thận quan sát Mẫn Nhu, khi Mẫn Nhu nhận điện đến khi tắt máy,
mỗi hành vi cử chỉ đều lộ rõ vẻ thẹn thùng căng thẳng của một người con
gái, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, lúc trước cô chưa từng thấy Mẫn Nhu
như thế.
Cho dù yêu
anh trai cô, biểu hiện của Mẫn Nhu cũng rất cẩn thận, coi Kỷ Mạch Hằng
như sinh mạng, chăm sóc chiếu cố anh, đến nỗi quên cả bản thân. Lúc này
trước mặt cô, Mẫn Nhu vì một cú điện thoại mà liền vui vẻ hạnh phúc.
Điều đó khiến cô ngẩn người, là người đàn ông thế nào có thể làm cho
tình yêu của Mẫn Nhu và anh trai cô đổi thay?
Mẫn Nhu bỏ điện thoại vào túi, thấy Kỷ Nguyệt Hân nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ thẫn thờ như suy nghĩ gì đó, lông mày nhíu lại.
“Nguyệt Hân? Nguyệt Hân?
“A?”
Kỷ Nguyệt
Hân bị Mẫn Nhu làm cho giật mình, có chút bối rối ho nhẹ, thấy niềm hạnh phúc vẫn còn lưu lại trên mặt Mẫn Nhu, thất vọng thở dài:
“Không ngờ kết quả lại thế này, chúng ta không thể thành người nhà, mình còn
mơ mộng sau này sẽ cùng chị dâu sống một cuộc sống hạnh phúc!”
Lời nói tựa
vui đùa nhưng Mẫn Nhu có thể thấy ám hiệu của Kỷ Nguyệt Hân, Mẫn Nhu lại tỏ ra không đôi môi đỏ mọng nhướn lên, đùa giỡn đáp:
“Đâu cần phải mơ, nhà cậu sắp cho một chị dâu rồi, đến lúc đó chỉ sợ quên người bạn này thôi”
Kỷ Nguyệt Hân sau khi nghe Mẫn Nhu đáp, nụ cười tắt ngắm, dáng vẻ nóng nảy nhìn Mẫn Nhu nghiêm túc nói: “Chị dâu gì chứ, chỉ cần mình còn là con gái Kỷ gia, thì sẽ không cho Mẫn Tiệp bước vào cửa Kỷ Gia”
Lời tuyên bố đầy quyết tâm Kỷ Nguyệt Hân thoáng ngẩn người, miệng lẩn nhẩm, sững sờ
nhìn Mẫn Nhu, không thể tin cô vừa mới phát hiện ra sự thật. Mẫn Nhu
không hề chuyển đề tài chỉ tình nguyện gật đầu, thừa nhận mối quan hệ
chị em với Mẫn Tiệp, nó không còn là bí mật nữa, chẳng qua Kỷ Nguyệt Hân chưa biết mà thôi.
“Trời trời
ạ, con đàn bà hám lợi đó là chị cậu? Hai người đúng là chị em ruột
sao?”- Kỷ Nguyệt Hân xoa xoa huyệt thái dương, bình tĩnh suy nghĩ, bên
trong lời nói có vẻ không tin: “Hai chị em sao lại khác nhau lớn đến thế!! Cậu thì có được gien tốt còn cô ta là đột biến gien sao?”
Mẫn Nhu cười xòa một tiếng, uống một chút cappuchino vào khí quản, khiến cô ho nhẹ,
đỏ mặt nói: “Nguyệt Hân, được rồi, đừng nói đến họ nữa, phải rồi lần này về cậu tính làm gì?”
Kỷ Nguyệt
Hân vẫn chưa hết phẫn uất, lắc đầu: “Tính quay lại Anh học tiếp nhưng
bây giờ không đi nữa, mình sẽ về Kỷ thị mỗi ngày canh anh hai, không để
con hồ ly đó quậy phá’
Dáng vẻ
giương nanh múa vuốt của Kỷ Nguyệt Hân, Mẫn Nhu trước đây rất thích.
Trước đó, cô cũng hoạt bát, nhưng trải qua rất nhiều chuyện, tính cách
đã sớm trở nên trầm lại, cuộc sống lại như thủy triều trôi xuống.
Không hiểu
sao, ánh mắt Mẫn Nhu như được một luồng ánh mắt ấm áp dẫn dắt, lúc quay
đầu lại, xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt cô nhìn thấy chiếc xe thể
thao Lamgirghini dừng đối diện.
Lục Thiếu
Phàm mặc bộ đồ tây màu đen, ngũ quan trắng trẻo tuấn tú bao phủ một nụ
cười tự nhiên, dáng người cao ráo lịch sự tựa vào cửa xe, một tay đút
trong túi quần, tay đặt nhẹ trên xe cứ như vậy từ xa nhìn cô.
Cô đột nhiên nhớ tới đoạn văn trong sách Trương Ái Linh: trọng ngàn vạn người chỉ
gặp người mình muốn, trong ngàn vạn năm, hai bờ hoang vắng, không bước
sớm một bước, cũng không không chậm một bước cũng chỉ có thể gặp được.
Nhẹ nhàng nói một câu: “Anh cũng ở đây sao?”
Cô từng cho
rằng Kỷ Mạch Hằng là chân mệnh thiên tử của cô. Mãi đến khi anh ta bỏ
đi, tình cờ gặp Lục Thiếu Phàm, cô mới hiểu thì Lục Thiếu Phàm mới là
một người cô gặp được trong ngàn vạn người.
Kỷ Nguyệt
Hân nhìn theo mắt Mẫn Nhu, tự nhiên cũng thấy Lục Thiếu Phàm đứng đợi
Mẫn Nhu, hai mắt lóe sáng nhìn về phía Mẫn Nhu, chỉ thấy gò má cô tràn
đầy hạnh phúc.
Mẫn Nhu, đây chính là hạnh phúc hiện tại của cậu sao?
Người đàn
ông kia tuyệt đối không kém anh trai cô, thậm chí còn xuất sắc hơn, Kỷ
Nguyệt Hân thật lòng thấy vui vì Mẫn Nhu, nếu như Mẫn Nhu hạnh phúc thì
cảm giác áy náy trong cô cũng giảm bớt.
“Đi đi, anh ấy đang chờ cậu đó!”
Mẫn Nhu thấy Kỷ Nguyệt Hân thúc giục, trên mặt hơi lúng túng nhưng lập tức bị cảm
giác ngọt ngào ba phủ. Xách túi, vội vàng đứng dậy, thiếu chút nữa làm
đồ ly nước. Trước ánh mắt mập mờ của Kỷ Nguyệt Hân, Mẫn Nhu đỏ mặt, vội
vàng tạm biệt chạy ra ngoài.
“Em gặp bạn sao?”
Đi ra cửa
quán cà phê, Mẫn Nhu liền đi tới bên cạnh Lục Thiếu Phàm, anh mỉm cười
nắm lấy tay cô, giúp cô chải nhẹ những sợi tóc rối, dịu dàng hỏi.
Mẫn Nhu nghĩ đến mối quan hệ của Kỷ Nguyệt Hân và Kỷ Mạch Hằng, có vẻ do dự khi nghe Lục Thiếu Phàm hỏi thăm, nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt tự nhiên của
anh thì quyết định thẳng thắn.
“Cô ấy là bạn đại học của em, Kỷ Nguyệt Hân, tối qua vừa về nước”
Lông mày đen của Lục Thiếu Phàm hất lên, nhìn lướt qua Mẫn Nhu rồi nhìn về phía chỗ
Mẫn Nhu vừa ngồi, chỉ thấy một cô gái ăn mặc hiện đại nhìn về phía họ.
Lục Thiếu Phàm lịch sự gật đầu chào, Kỷ Nguyệt Hân hơi khựng người sau đó liền cười lấy lệ.
Mẫn Nhu nắm tay Lục Thiếu Phàm, cười tươi vẫy tay với Kỷ Nguyệt Hân, rồi kéo Lục Thiếu Phàm đi về phía xe thể thao.
“Anh tan sở thật đúng giờ!”
Từ tòa thị
chính đến khách sạn Lôi Địch lái xe cũng mất 15”, mới năm giờ hai mươi
Lục Thiếu Phàm đã ở trước mặt cô, tối độ quả thật nên khen một câu,
nhưng câu khen ngợi của cô lại bị sự hài hước chiếm phần lớn.
Lục Thiếu Phàm thong độ mở cửa xe giúp cô, đợi Mẫn Nhu thẹn thùng ngồi xuống mới đáp: “làm tài xế chuyên dụng cho phu nhân, sao có thể không chuyên nghiệp”
Lục Thiếu
Phàm cười đùa nhưng khiến Mẫn Nhu ngại ngùng, trừng mắt liếc xéo anh, tự tay đóng cửa lại, lúc anh xoay người đi qua bên kia, đôi môi không tự
chủ được lại cong lên.
Mẫn Nhu lật
hộ khẩu xem, trong đó ngoại trừ cô còn có tên ba người khác. Theo cách
Mẫn Tiệp nói, vì sự xuất hiện của cô mà hạnh phúc gia đình của ba người
họ bị rạn nứt, cô là kẻ mang tội phá hạnh phúc người khác.
Bàn tay cầm hộ khẩu bị bàn tay ấm áp Lục Thiếu Phàm bao phủ, nỗi mất mát trong lòng chợt lắng xuống.
“Từ ngày mai, tên Mẫn Nhu sẽ không phải xuất hiện trong cuốn hộ khẩu này,
tên của cô ấy sẽ xuất hiện trên hộ khẩu Lục Thiếu Phàm”
Hai mắt Mẫn
Nhu đỏ hoe, xoay mặt, chỉ thấy nụ cười tươi của anh mang theo chút yêu
thương chìu chuộng dành cho cô, đôi mắt thâm thúy đen như mực có thể đầu độc tâm trí cô.
“nếu người của Lục gia không đồng ý thì làm sao?”
Càng quan
tâm Lục Thiếu Phàm, cô lại càng để ý cái nhìn của người Lục gia dành cho mình, cô không muốn vì cô Lục Thiếu Phàm rơi vào tình trạng tiến thoái
lưỡng nan.
Bàn tay to của Lục Thiếu Phàm rời khỏi tay cô đặt lên đỉnh đầu, trìu mến vuốt nhẹ, nhìn vẻ mặt đượm vẻ u sầu của cô khẽ nói: “Người muốn lấy em là Lục Thiếu Phàm, không phải Lục gia, vì vậy em không cần
quan tâm lục gia nghĩ gì, chỉ cần Lục Thiếu Phàm thế nào là được”
Khóe môi Mẫn Nhu giãn ra, đôi mắt ngập đầy vẻ cảm động kéo bàn tay anh đang để trên đầu cô siết chặt trong lòng bàn tay.
“Sau này, Lục Thiếu Phàm như thế nào, Mẫn Nhu sẽ như thế đó!”