Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 11 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Có đôi khi thần may mắn sẽ bất ngờ ở bên cạnh chúng ta, ở những thời điểm chúng ta không biết.



Khi Mẫn Nhu

đang quét dọn phòng thì nhận được điện thoải của Chân Ni, nghe nói có ai đó đã giúp cô bồi thường ba trăm ngàn tệ, mất một lúc lâu cô mới bình

tĩnh lại.



Cô chưa bao

giờ tin lại có chuyện tốt như thế xảy ra, khi cô vội vàng chạy tới công

ty thì ở trên bàn của phòng họp đã có đầy đủ văn kiện làm bằng chứng sát đáng.



“Thánh sống a, ba trăm ngàn này đem trả cũng không nói tiếng nào, ngay cả gọi điện thoại cũng không, nếu không phải hai ngày nữa mình chuẩn bị sang

đó xử lý hợp đồng, phải đến Kỷ Thị một chuyến chắc hơn một tháng sau

chúng ta mới biết chuyện này!”



Chân Ni ngồi trên ghế xoay, ngón giữa không ngừng xoay cây bút bi, vẻ mặt vui mừng

đã chứng minh số tiền đền bù đã được trả, mặt mày hớn hở.



“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (1) , loại sự việc này không biết nên nói là tốt hay xấu, Mẫn Nhu gần đây cô nên cẩn thận ứng xử một chút”- Ông chủ Trương vẫn thấy lo lắng, nhắc khéo Mẫn Nhu nãy giờ vẫn im lặng.



(1) Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp.



“Ông chủ Trương xem ông ngạc nhiên chưa kìa? Nói không chừng là người hâm mộ Mẫn Nhu, không thích cách làm của Kỷ thị thì liền ra tay làm anh hung

cứu mỹ nhân”



Chân Ni hai chân bắt chéo lắc qua lại, dương dương đắc ý nói, nói xong không quên mờ ám nháy mắt với Mẫn Nhu vài cái: “Một người đàn ông có thể im lặng bỏ ra ba trăm ngàn, Nhu, cũng rất đáng để suy nghĩ đó nghen”



Mẫn Nhu

không quan tâm tới lời trêu ghẹo của Chân Ni, lông mày đen nhăn lại, cầm văn kiện lên xem lướt qua một lần cũng không phát hiện manh mối



Mẫn Chí Hải

thì không thể, nếu là ông trả thì chiều hôm qua ở quán rượu sẽ báo với

cô. Nhưng Mẫn Chí Hải không nhắc tới một chữ, những phỏng đoán về việc

bắt cô bồi thường cũng là thật, ông nghĩ Kỷ Mạch Hằng làm thế sẽ khiến

cô rút khỏi làng giải trí.



Hơn nữa,

ngày ghi trên văn kiện cũng rất bất thường, là nửa tháng trước,. Lúc đó

cô còn ở LA tham gia lễ trao giải, những người biết chuyện bồi thường

cũng rất ít, cô thật sự không nghĩ ra ai lại có lòng tốt giúp cô như

thế.



“Ký lai chi, tắc an chi (2), nếu có mưu đồ khác thì sớm hay muộn cũng sẽ chủ động tìm tới cửa thôi”



(2) Ký lai chi, tắc an chi: Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó



Mẫn Nhu để văn kiện xuống bàn, cười nhẹ một tiếng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng thôi,



“Nếu như vậy hai người cứ nói chuyện, tôi đi ra ngoài trước”- Ông chủ Trương thấy sự tình vẫn chưa rõ ràng nhưng cũng đành cầm văn kiện đi ra ngoài.



Chân Ni gật đầu tán thành, chiếc bút cũng dừng lại, chiếc ghế xoay tròn 90 độ đối diện Mẫn Nhu, mặt mày vui vẻ nói.



“Phải rồi, “Xa nhau” sau khi chính thức ra rạp, số vé bán ra trong hai ngày đột nhiên

tăng mạnh, gây được tiếng vang lớn trong giới nghệ thuật, rất nhiều kí

giả còn đến công ti ủng hộ, trên blog thì tán thưởng, hi vọng cậu và Âu

Nhiễm Phong đóng tiếp phần 2”



Mẫn Nhu cảm

thấy như nó là cảm giác có từ mấy đời trước. Mỗi ngày ở bên Lục Thiếu

Phàm vừa thanh thản lại vui vẻ, khiến cô quên mất bản thân mình là siêu

sao dẫn đầu trào lưu. Cô mỉm cười, hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ suy tư: “Để

mình xem lại lịch trình, nếu có thời gian mình có thể suy nghĩ đến nó”



“oa, không đùa nữa!”- Chân Ni cười giỡn hô to, cũng không tiếp tục đùa giỡn, đi đến bên cạnh giá sách rút quyển tạp chí vứt xuống mặt Mẫn Nhu. “Cậu xem đi”



“Là tạp chí đàn ông”- Mẫn Nhu liếc nhìn ba chữ trên cuốn tạp chí, lại còn ảnh bìa phụ nữ rất

gợi cảm, là vị minh tinh điện ảnh đang nổi hiện nay, lông mày nhíu lại

khi hiểu rõ mọi thứ.



“Sao? Có hứng thú thử qua không?”- Chân Ni đi tới trước mặt Mẫn Nhu, trưng cầu ý kiến vẫn không quên làm một bản phân tích. “Tạp chí đàn ông” là tạp chí dành cho nam giới nổi tiếng trong nội địa Trung Quốc, số lượng bản tiêu thụ cũng rất khá, những người mẫu minh tinh

được họ chọn làm trang bìa chạm tay vào liền bỏng người, lần này họ chủ

động liên lạc với chúng ta, tám chín phần muốn mời cậu làm gương mặt

trang bìa cho kì lần sau”



Chân Ni ba

hoa nói đến miệng khô lưỡi khô, Mẫn Nhu chỉ cười nhạt, đem cuốn tạp chí

trả lại, sau đó “ừ” một tiếng, không có câu thứ hai.



“Sao không nói tiếp?”- Chân Ni ôm hi vọng nhìn chăm chú Mẫn Nhu, từng bước hỏi,



“Mình phải về rồi”



Lúc Chân Ni còn hóa đá, thì Mẫn Nhu cầm lấy túi xách đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười nói: “Gần đây mình không có thời gian, những hoạt động nhỏ đều hủy cả đi”- Chân Ni không dám tin mình đã nói đến thế việc làm ảnh bìa kiếm không

ít tiền, mà đành thẫn thờ nhìn Mẫn Nhu bước ra khỏi phòng họp, giật mình đứng dậy, giận đến dậm chân



“Nhu, gần đây cậu sao thế, nhân cơ hội phim đang nóng, giá trị của cậu cũng

nâng lên không ít, các bản hợp đồng đều theo nhau kéo tới, cậu phải nắm

chắc cơ hội lần này, không được bỏ qua đâu!”



Bàn tay để

trên nắm cửa của Mẫn Nhu khựng lại, quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Mẫn Nhu, khom miệng cười một tiếng, gương mặt không hề do dự.



“Chân Ni, anh ấy vì mình làm rất nhiều việc, mình lại không có cách hoàn trả

cho anh ấy. Việc mình có thể làm lúc này là giảm bớt phiền toái, để con

đường chính trị của anh ấy bớt khó khăn”



Chân Ni ngẩn ra, vẻ ảo não dần dần biến mất, thay vào đó là thương hại nhìn Mẫn Nhu, nặng nề thở dài một tiếng, đem cuốn tạp chí đàn ông quăng lên bàn,

không ép Mẫn Nhu làm người mẫu ảnh nữa, dù lâu lâu mới có cơ hội hiếm

thế này.



“Nếu cậu đã nghĩ kĩ rồi mình cũng không miễn cưỡng nữa, đi thôi, muốn đi đâu mình đưa cậu đi”



Chân Ni tính tình phóng khoáng, hợp tác với Mẫn Nhu suốt ba năm chưa từng ép cô làm

chuyện gì, cũng là Mẫn Nhu gặp may, sau này Mẫn Nhu bắt đầu quảng bá thì Chân Ni vẫn ở bên.



Mẫn Nhu cũng không nói gì, nhìn Chân Ni cầm lấy chìa khóa đi về phía cô, cười: “Đưa mình đến cục dân chính đi”



Khi Mẫn Nhu

và Chân Ni lái xe đến cục dân chính thì Lục Thiếu Phàm vẫn chưa tới,

nhìn những đôi vợ chồng tình nhân lần lượt ra vào cửa cục dân chính,

Chân Ni hỏi tới lần thứ năm mươi mấy mới thật sự xác định, đành ngửa mặt lên trời lệ rơi rống to: “Mẫn Nhu thật sự muốn kết hôn!”



Mẫn Nhu nhìn Chân Ni ngồi xuống bậc thang ngay cửa cục dân chính, ngoáy ngoáy lỗ

tai, giày cao gót võ vòng vòng trên đất làm đến toát mồ hôi, không chịu

nổi ánh mắt mọi người xung quanh đều để ý, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng an

ủi: “Chân Ni, đừng như vậy, mình chỉ là kết hôn đâu phải ra pháp trường, không có việc gì đâu”



Ai ngờ Chân Ni nghẹn ngào nhìn cô, như con chó nhỏ bị chủ bỏ rơi, bất mãn kêu lên: “Nhưng mà mình có việc, cậu lập gia đình thì mình biết làm sao. Tên Lục Thiếu

Phàm kia đúng là sói, lúc trước mình chỉ kêu anh ta chăm sóc cậu, trong

chớp mắt cậu đã muốn có tên trên hộ khẩu của hắn? Người đàn ông như thế


Đưa tay nhận lấy hoa hồng, cẩn thận nâng niu trong tay, Mẫn Nhu dịu dàng nhìn cánh

hoa hồng, dù không nhìn Lục Thiếu Phàm nhưng niềm hạnh phúc đã đầy trong lòng cô.



“Vợ yêu, có phải nên thưởng cho anh cái gì không?”



Lời nói của

Lục Thiếu Phàm tuy ôn hòa nhưng không thiếu sự ranh mãnh đắc ý, Mẫn Nhu

vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt nóng bỏng của anh dán vào đôi môi trơn

bóng của cô, ý tứ rõ ràng.



Gặp Lục

Thiếu Phàm là may mắn cả đời của Mẫn Nhu, có được Lục Thiếu Phàm, là

niềm hi vọng xa vời Mẫn Nhu không dám tin. Lúc này, anh đứng trước mặt

cô mới hiểu, người đàn ông này giống như đóa hoa anh túc, bắt đầu cắm

sâu nở rộ trong trái tim.



Mất đi Kỷ Mạch Hằng chẳng qua là đau khổ nhất thời, có được Lục Thiếu Phàm là hạnh phúc cả đời.



Đôi mắt xinh đẹp lướt nhìn xung quanh, giữa đám đông qua lại, Mẫn Nhu lén lút nhón

chân, cánh môi hồng nhẹ nhàng dán vào đôi môi của anh, tựa như lời hứa

cả đời luôn ở trong tim nhau.



Rời đi môi

Lục Thiếu Phàm, không khí lạnh như băng bao phủ lấy đôi môi đỏ mọng, nó

như muốn nói cho cô biết những rung động không phải là ảo giác, hai gò

má vì xấu hổ mà ửng hồng, đôi mắt đẹp lấp lánh quyến rũ động lòng người.



“Ha”



Tiếng cười

sung sướng vang lên, Lục Thiếu Phàm bỗng nhiên ôm lấy cô, đem cô vào

lồng ngực lạnh lẽo của anh, cho dù không có ấm áp nhưng mỗi khi mùi

hương bạc hà tràn ngập hơi thở, không biết từ khi nào, cô biết cái ôm

trong lòng này đã thuộc về một người con gái.



“Lục Thiếu Phàm…”



Cô ôm lấy

thắt lưng gầy gò của anh, để mặc cho con sóng hạnh phúc nhấn chìm, nụ

cười giữ mãi trên môi, lúc đi được mấy bước thì cả người cứng đờ khi

nhìn thấy bóng người ở xa.



“Sao vậy?”



Lục Thiếu

Phàm thấy sự khác lạ của cô liền buông ra, quan tâm vuốt ve đôi gò má có chút khó chịu của cô, nhìn theo ánh mắt Mẫn Nhu thì thấy được Mẫn Tiệp

và Kỷ Mạch Hằng.



Mẫn Tiệp

liếc mắt nhìn họ, trên gương mặt là vẻ lạnh lùng giễu cợt, cô ta vòng

lấy tay Kỷ Mạch Hằng, xem ra cũng đi dạo phố, chỉ là không ngờ đụng phải Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm. Nếu nói oan gia ngõ hẹp thì tình huống hai

người bọn họ là như thế, nhìn nhau đều không ưa như vậy coi như không

thấy.



Ngũ quan

lạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng bao phủ lớp băng, đôi môi mỏng giống như một

đường thẳng tuy không có vẻ châm chọc chế giễu nhưng lại như đang nhẫn

nhịn gì đó, có cảm giác cơn giận đang lan tỏa khắp người hắn.



Mẫn Nhu không biết Kỷ Mạch Hằng giận vì chuyện gì cũng không có hứng thú biết, kéo Lục Thiếu Phàm coi như không có việc gì nói: “Không có việc gì đâu, chúng ta đi thôi”



Lục Thiếu

Phàm quan tâm nhìn cô, cười nhạt một tiếng, để mặc cho cô kéo anh đi về

phía Mẫn Tiệp và Kỷ Mạch Hằng, cho đến khi cả bốn người đi lướt qua

nhau.



Trên đường

về, bàn tay ấm áp của Lục Thiếu Phàm vẫn nắm đôi tay nhỏ bé của cô,

giống như một luồng sức mạnh chống đỡ ý chí của cô, mang lại cho cô sự

tin tưởng và kiên cường.



Mẫn Nhu mở miệng cười, cảm giác không vui khi gặp Kỷ Mạch Hằng và Mẫn Tiệp cũng tan thành mây khói: “Lục Thiếu Phàm, bắt đầu từ ngày mai, em quyết tâm sẽ làm một hiền thê lương mẫu.



Lục Thiếu

Phàm lái xe, không nhìn cô nhưng khóe miệng cong lên rất rõ, đối với lời khẳng định của cô anh cảm thấy muốn cưng chìu cô hơn.



“Không cần em quyết tâm, em như vậy đã là một tấm gương điển hình hiền thê lương mẫu!”



“Hay cho anh Lục Thiếu Phàm, anh dám cười nhạo em!”



Mẫn Nhu tính đưa tay đánh vào tay anh, lúc chạm vào áo anh cô liền trở nên dịu dàng

vòng lấy tay anh, như đứa trẻ chưa lớn dựa sát đầu vào vai anh, ngây thơ làm nũng: “Lục Thiếu Phàm, chúng ta cứ ở bên nhau như thế vả đời đi”



Ở dưới lầu

khu căn hộ, Mẫn Nhu vừa xuống xe, chưa kịp đi hai bước thì trời đất bỗng nhiên xoay chuyển, kinh hãi không kịp la lên, đã bị Lục Thiếu Phàm ôm

lên lầu.



“Mau để em xuống, rất nặng a!’



“Nhưng anh muốn ôm em”



Anh trả lời

rất thẳng thắn khiến cho trong lòng Mẫn Nhu bị hạnh phúc lắp đầy, thôi

không cự tuyệt, tay cầm túi giấy vòng lấy cổ áp chặt vào hai má của anh, tùy ý để anh bế cô, từng bước từng bước lên lầu.



“Rất nhẹ, về sau làm vợ Lục Thiếu Phàm, không cho phép giảm cân nữa”



Mẫn Nhu hờn dỗi búng nhẹ tay vào trán anh, la ầm lên: “Em không muốn trở thành bà mập đâu, tới lúc đó liệu anh có còn muốn em không chứ”



Chân đi về trước khẽ khựng lại, Mẫn Nhu không biết anh bị làm sao thì bên tai đã nghe giọng nói trịnh trọng của Lục Thiếu Phàm: “Bất luận Mẫn Nhu trở thành thế nào, Lục Thiếu Phàm cũng không bỏ cô ấy”



Cô không

thích lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà khi Lục Thiếu Phàm vừa bước lên lầu

nói ra những lời này lấy lòng cô, thì cô cũng không kiềm được mỉm cười,

hai tay không chỉ kéo sát Lục Thiếu Phàm lại mà còn sung sướng áp đầu

vào lòng anh.



Hạnh phúc

đến quá nhanh khiến người ta bối rối, cũng như những chuyện ngoài ý muốn đến quá bất ngờ khiến người ta không biết thế nào.



Lúc Mẫn Nhu

và Lục Thiếu Phàm mở cử căn hộ, nụ cười trên môi Mẫn Nhu liền cứng ngắc

khi thấy bà Lục ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt bà Lục tức giận nhìn

chằm chằm Lục Thiếu Phàm



“Nghịch tử”