Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 12 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Bà Lục mặc

bộ đồ công sở màu trắng ngà, tóc đen búi ra sau, trang điểm thanh lịch

nhẹ nhàng, ung dung cao quý toát lên sự giỏi giang, không như lần trước

khiến người khác cảm thấy mơ hồ, qua đó đoán được có lẽ bà từ nơi làm

việc chạy sang đây.



Là điều gì mà làm cho bà Lục giận đến thế.



Nhớ lại Thẩm Tấn Hàm vội vàng đưa hộ khẩu, bàn tay Mẫn Nhu vịn chặt cánh tay Lục

Thiếu Phàm không khỏi siết chặt, trái tim cô co lại khi thấy bà Lục giận dữ nhìn Lục Thiếu Phàm.



“Đây là những gì mà một người con trai Lục gia nên làm sao?



Bà Lục lấy

tờ giấy A4 ném lên cao giống như chiếc lá tàn khô từ từ rớt xuống, ánh

mắt Mẫn Nhu cũng nhìn theo, cả người ở trong ngực Lục Thiếu Phàm trở nên thẫn thờ.



“Con cho rằng kêu Tấn Hàm đi trộm thì có thể lừa dối được sao?”



Giọng nói

nghiêm khắc của bà Lục không ngừng to lên, nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì sự trang nhã. Cho dù là lỗi sai của cả Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm,

nhưng bà đều đem tất cả mọi tội lỗi trút lên một mình Lục Thiếu Phàm,

không hề chỉ trích Mẫn Nhu lấy một câu, ngay cả trừng mắt cũng không.



Lục Thiếu

Phàm khẽ nắm lấy tay cô đanh tính cúi xuống đất, sau đó đẩy nhẹ cô, bàn

tay với từng khớp xương rõ ràng xoa xoa mái tóc quăn, đôi mắt dịu dàng

an ủi cười nhìn cô: “Ngoan, vào phòng chờ anh”



Lục Thiếu Phàm xoay nhẹ cơ thể cô, đẩy cô đi hướng về gian phòng, ý bảo cô đi vào.



Trong ngực

Mẫn Nhu như có vật gì đó đè nặng xuống, miệng không cách mở to để thở,

lúc quay đầu lại chỉ thấy bóng lưng to lớn của Lục Thiếu Phàm chặn đứng

tầm mắt của cô, đem bà Lục và thế giới của cô ngăn ra bên ngoài.



“Nếu không phải người bạn trong cục dân chính cho mẹ biết, con tính giấu mẹ, giấu Lục gia cả đời đúng không”



Không khí

trong phòng bị câu hỏi lớn tiếng chất vấn mà trở nên lạnh lẽo, Mẫn Nhu

sững sốt, không thể không tin một sự thật tàn nhẫn nhất : người lục gia

không chấp nhận cô.



“Con chưa từng giấu giếm ai, mẹ nói con trai lục gia thì phải có trách

nhiệm, lúc này con đang thực hiện trách nhiệm với bản thân”



Giọng nói Lục Thiếu Phàm hết sức bình tĩnh không hề có chút dao động cũng khiến cho sắc mặt của bà Lục đang giận mà tái nhợt.



“Lục Thiếu Phàm, con muốn cả mẹ và gia gia phải tức chết mới cam tâm đúng không?”



Mẫn Nhu đi

về trước một bước, tiếng trách mắng của bà Lục khiến cô khựng lại, bàn

tay đặt lên nắm cửa tính mở ra cũng chỉ siết chặt.



Bà Lục vẫn

chưa nguôi ý định ngăn cản, chẳng qua Lục Thiếu Phàm chưa bao giờ kể cô

nghe, thứ anh mang tới cho cô lúc này chỉ có hạnh phúc, còn mọi đau khổ

và khó chịu một mình anh đỡ lấy.



Giống như

khi bà Lục xuất hiện trong nhà của họ, anh không chút do dự liền lựa

chọn bảo vệ cô, một mình chịu sự trách móc nặng nề chất vấn của bà Lục.



Lần trước ở

Lục gia, đối mặt với lời nói như kim đâm của bà Lục cô đã bỏ chạy, thậm

chí từ bỏ cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Thiếu Phàm. Lúc này, cô còn muốn

giống như khi đó, chật vật bỏ chạy, trốn tránh bà Lục sao.



Nếu như một

cuộc hôn nhân chỉ có thể chạy trốn, như vậy sớm hay muộn cũng tới một

ngày, kẻ chạy trốn sẽ vì mệt mỏi mà khuất phục trước mọi khó khăn, còn

cô không muốn mất Lục Thiếu Phàm.



Hít sâu một

cái, Mẫn Nhu không đi vào phòng, chỉ xoay người đi về phía nơi hai mẹ

con đang giao tranh, trước vẻ mặt kinh ngạc của bà Lục và Lục Thiếu

Phàm, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy Lục Thiếu Phàm, mười ngón tay đan

vào nhau, vừa mang đến cho anh sự tin tưởng cũng là mang đến cho bản

thân dũng khí.



Nhìn thấy

hai người thân mật đứng sát bên, sắc mặt bà Lục càng khó coi hơn, hai

hàng lông mày nhíu lại, cánh môi mím chặt nhưng Mẫn Nhu không lùi bước,

dũng cảm cùng Lục Thiếu Phàm nghênh đón ánh mắt nghiêm khác đó.



“Con thật lòng muốn lấy Thiếu Phàm, muốn sống cùng anh ấy, xây dựng gia đình hạnh phúc của hai người, hi vọng mẹ có thể thành toàn cho chúng con”



Lời cầu xin

chân thành, vẻ mặt tha thiết, Mẫn Nhu đứng thẳng lưng nhìn bà Lục không

hề do dự, cho dù cầu xin nhưng ngữ khí kiên định không hề dao động.



Một tiếng

“mẹ” khiến cho bà Lục trở nên u ám, câu kế tiếp lại khiến cho lồng ngực

bà Lục phập phồng, nhưng vẻ mặt tao nhã không hề mất đi, vì giận mà méo

mó.



Bà Lục nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó mở mắt, trong mắt bình tĩnh như nước không hề thấy chút giận dữ



“Thiếu Phàm, Mẫn tiểu thư tuổi còn nhỏ có nhiều việc không hiểu, làm sao con

có thể khư khư cố chấp như thế tùy ý làm bậy, đem hạnh phúc cả đời của

Mẫn tiểu thư ra đùa giỡn, trong lúc chuyện chưa xé to chưa để lại hậu

quả thì nên biết chừng mực”



Mọi lời chỉ

trích của bà Lục đều nhắm vào Lục Thiếu Phàm, ngay cả một câu nặng lời

với Mẫn Nhu cũng không, nhưng lại khiến cho Mẫn Nhu khó chịu không thở

được.



“Mẫn tiểu thư, tôi thay mặt Lục gia xin lỗi cô, chuyện hôn sự này, tôi và

gia gia Thiếu Phàm đều không biết. Nếu sớm biết tin nhất định sẽ không

để nó làm càn, làm ra chuyện hủy hoại danh dự con gái nhà lành như thế”



Bà Lục không hề kiêng dè cúi người thành khẩn ta tội với Mẫn Nhu, trong lời nói đem

Mẫn Nhu đặt lên vị trí cao, trách cứ Lục Thiếu Phàm đồng thời không quên khen ngợi cô, kỳ thật muốn cảnh báo cô.



Nếu cô kết

thúc với Lục Thiếu Phàm, thì cô là cô gái tốt thấu tình đạt lý, nếu cứ

dính lấy Lục Thiếu Phàm, cô là loại chẳng biết xấu hổ, là phụ nữ không

có danh dự



Mẫn Nhu bị

năm ngón tay của Lục Thiếu Phàm siết chặt như muốn đứt ra từng đoạn,

giống như sợ cô vì những lời của bà Lục mà bỏ đi lần nữa, lần này có thể sẽ không bao giờ quay đầu lại.



Mẫn Nhu mím môi, không vì đau mà thả tay anh ra, năm ngón tay cũng bấu chặt năm ngón tay của anh khiến cho anh an tâm.



Môi Lục

Thiếu Phàm đang mím chặt bỗng trở nên ôn hòa, bàn tay cũng thả lỏng,

nghênh đón sự phản đối và ngăn cản của bà Lục, lãnh đạm nói: “Mẹ dùng kế ly gián với con không thấy quá đáng sao?”


Mẫn Nhu thở

hổn hển, mỗi khi anh va chạm cô lại kiều mị rên lên, một tiếng cao hơn

một tiếng, đau đớn mất đi, đổi lại chỉ có luồng khoái cảm xa lạ, sự

nhiệt tình của anh có thể nhấm chìm cả chính bản thân Lục Thiếu Phàm,

anh cùng cô trầm mình trong biển tình.



“Bà xã…!”



“A—!”



Khi cô hoàn

toàn thích ứng sự tồn tại của anh trong cơ thể, ngũ quan tươi sáng không còn đau đớn nhăn lại, thậm chí còn nở nụ cười sung sướng hấp dẫn người

khác, cô giống như cây thuốc phiện làm cho anh nghiện không thể tự thoát ra được.



Tốc độ càng

lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ dụ hoặc càng dồn dập, gió đêm thổi vào làm

mành cửa bay lất phất nhưng không thể thổi tan nhiệt độ không ngừng tăng cao trong căn phòng…



Nắng sớm

chiếu vào căn phòng yên tĩnh, Mẫn Nhu nhẹ ngâm một tiếng, từ từ thức

giấc. Căn phòng quen thuộc, chiếc giường lớn quen thuộc, thâm chí cả

chăn mền cũng rất quen, chỉ có điều duy nhất khác lạ là, dưới chăn, trên người cô không có một mảnh vải, thắt long thon nhỏ bị một bàn tay to

giữ lấy.



Đôi mắt nhẹ

nhàng khép lại, cảnh điên cuồng tối hôm qua như nước thủy triều ập vào

đầu, gương mặt liền trở nên bối rối vì chính những hành động buông thả

của bản thân. Đột nhiên một thân hình nam tính kề sát sau lưng, khiến

cho sự bối rối chỉ dừng lại trong chốc lát còn lại là kinh hoảng.



Lục Thiếu

Phàm vẫn không thức giấc, chỉ thoáng lật mình càng ôm cô chặt hơn, gương mặt vùi sâu vào tóc cô mang theo mùi thơm bạc hà thơm ngát thoang

thoảng trong hơi thở, ấm áp phả vào chiếc cổ hương của cô.



Mẫn Nhu nhẹ

nhàng lấy tay Lục Thiếu Phàm ra, thấy anh vẫn chưa tỉnh cô mới nhẹ nhàng vé góc chăn lên, nhẹ đặt chân xuống giường, hai chân vừa đặt xuống đất

lại đứng không vững mém chút nữa là ngã xuống.



Bị đau đớn,

Mẫn Nhu cúi đầu nhìn cơ thể trần trụi của mình, toàn là chứng cớ phạm

tội của người khác để lại, kết quả của một đêm điên cuồng khiến cho

người cô khắp nơi đều toàn vết hồng loang lổ, không có chỗ nào bình

thường.



Quay đầu lại nhìn người đàn ông vẫn ngủ say, bộ ngực với những đường cong duyên dáng lộ ra ngoài, ở sau lưng và tay xuất hiện không ít vết cào còn mang theo máu, là do cô tối qua để lại sao?



Mẫn Nhu mỉm cười khóe môi nhếch lên, đôi mắt ngượng ngùng mang theo niềm hạnh phúc nhìn Lục Thiếu Phàm.



Dưới ánh

nắng, dung mạo ung dung tuấn tú cao quý lại có vẻ an bình và điềm tĩnh, sự chính chắn và sâu sắc cũng mất đi, bên môi Lục Thiếu Phàm tạo thành

độ cong rất tự nhiên tựa như cá hải thông, có vẻ đắc ý và tràn đầy hạnh

phúc.



Ngồi lại bên giường, ánh mắt thâm tình nhìn xuống cánh môi của anh. Cô cúi thấp

người, tựa như chuồn chuồn nước, khi cánh môi sưng đỏ đáp xuống, cô

giống như con mèo nhỏ ăn vụng thành công vui vẻ mỉm cười rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.



Nước từ vòi

sen ấm áp phun lên người cô, những vết hồng cũng từ từ nhạt dần nhờ dòng nước ấm, gương mặt nhỏ nhắn tươi sáng được dòng nước rửa sạch, run rẩy

nhắm hai mắt, khóe môi tạo nên độ cong.



Lau sạch sẽ

cơ thể, Mẫn Nhu mới phát hiện mình quên mất một việc là đem theo quần áo khi vào tắm. Cô nghĩ Lục Thiếu Phàm ngủ say như vậy chắc chưa tỉnh nên

lặng lẽ mở cửa phòng tắm.



Một chân thò ra khỏi phòng tắm, cả cơ thể bị một luồng sức mạnh kéo ra ngoài, vừa

ngẩng đầu mặt đã chạm vào đôi môi nóng như lửa, sau lưng lại là vách

tường lạnh như băng, đôi mắt hé mở chỉ thấy tròng mắt đen ranh mãnh đắc ý của Lục Thiếu Phàm.



“A, anh mau buông ra!”



Cô làm nũng

vỗ nhẹ cánh tay anh, phát hiện anh cũng không mặc quần áo, cả người to

lớn thản nhiên đứng trước mặt cô, liền xấu hổ ra lệnh.



Gặm cắn môi

cô một lát anh mới cảm thấy hài lòng liền buông ra, hai tay chống vào

tường, giam cô giữa anh và vách tường thưởng thức vẻ mặt mê hoặc của cô, cúi đầu tiếp tục hôn lên môi cô.



“Cho tới bây giờ đều là anh hạ lệnh cho người khác, chưa có ai dám ra lệnh cho anh cả!!”



Trên gương

mặt thanh tú là nụ cười lưu mang xấu xa, Mẫn Nhu chớp mắt, mãi một lúc

mới xác nhận bản thân không nhìn lầm, cô hờn dỗi hất cằm:



“Ý anh nói em không thể ra lệnh cho anh?”



Đối mặt với

đôi môi đỏ mỏng đang nâng lên, anh hứng trí nói một câu, mày nhướng cao. Ở bên tai của cô thổi ra một luồng không khí nóng, giọng nói khàn khàn

khiến tai cô ửng hồng:



“Dĩ nhiên là được nhưng em phải trả giá rất lớn, bà xã à, giống như tối qua, anh không phải rất nghe lời em sao, hử?”



“Lục Thiếu Phàm, anh đúng là đồ lưu mạnh!”



Cô xấu hổ đưa chân, thế nhưng anh lại đột ngột thả cô ra, môi cong lên cười xấu xa khép cửa phòng tắm lại.



Đến khi Lục

Thiếu Phàm từ phòng tắm bước ra Mẫn Nhu đã không còn trong phòng, ánh

mắt nhìn áo sơ mi và đồ tây đã chuẩn bị sẵn để trên giường, khóe môi Lục Thiếu Phàm cong lên sung sướng.



“Không còn sớm nữa, anh mau ăn sáng đi.



Mặc áo sơ mi vào, đóng nút trên cổ tay áo, một cái đầu ló qua cửa, tay chống lên

khung cửa, Mẫn Nhu một tay cầm thìa, nhớ tới nụ hôn của Lục Thiếu Phàm

và cái thìa, hành vi xấu xa đó là do cô mà ra



Mẫn Nhu thấy hai mắt mờ ám của Lục Thiếu Phàm, hai má vội đỏ lên, ho một tiếng không dám nhìn thẳng anh chỉ xoay người chạy về phòng bếp.



Trên bàn cơm chỉ có cháo và rau xào rất đơn giản, không có những thức ăn tây hoa mĩ

lại khiến cho anh hạnh phúc khóe miệng mỉm cười, bởi vì tất cả đều do vợ đích thân làm.



“Ăn nhiều một chút, nếu không không có sức làm việc”



Nhìn chén

cơm rau trộn không ngừng nhiều thâm, Lục Thiếu Phàm bất đắc dĩ cười, đôi mắt đen thâm thúy nhìn Mẫn Nhu, người kia vừa đón lấy ánh Lục Thiếu

Phàm liền vội vàng hạ thấp đầu giống như con dâu nhỏ thẹn thùng.



Gương mặt

tươi sáng nhỏ nhắn mất đi tính trẻ con, sau một đêm lại mang theo vẻ

quyến rũ thành thục của nữ nhân, cô giống như đóa hoa chớm nở trong đêm, còn cô từ này về sau chỉ thuộc về mình anh.



Nghĩ tới đó, tâm trạng Lục Thiếu Phàm trở nên vui vẻ ăn tất cả rau, dù nó rất mặn

nhưng trái tim như được phủ mật ngọt, hạnh phúc và ngọt ngào.



“Tối nay, chúng ta sẽ về Lục gia”



Khi tiễn Lục Thiếu Phàm ra cửa, anh đột nhiên cầm tay cô, cẩn trọng nhìn, nghiêm túc nói.