Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 13 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Mẫn Nhu thu

dọn xong phòng bếp quay trở lại phòng ngủ, căn phòng rộng mở, ánh sáng

chiếu vào, nhìn quần áo rơi đầy đất, chiếc giường hỗn loạn, sau khi Lục

Thiếu Phàm đi vất vả lắm cô mới bình tâm lại bây giờ lại cuộn sóng.



Gò má đỏ

bừng, hình ảnh điên cuồng của tối qua mạnh mẽ xông lên, Mẫn Nhu đi nhanh tới bên giường, sửa sang lại chăn nệm, lúc vén chăn lên, trên chiếc

giường trắng, màu đỏ của máu đập mạnh vào mắt.



Tay như bị

gãy khẽ chậm lại, nhìn đóa huyết liên nở rộ yêu mị kia, Mẫn Nhu thẫn

thờ ngồi lên giường, ngón tay xoa nhẹ vết máu đã khô, trong lòng vừa cảm thấy ngọt ngào lại chua xót.



Trái tim và

cơ thể của một người con gái không thể tách ra, một khi đã trao thân cho một người đàn ông, trái tim cũng sẽ đưa ra, như vậy cô và Lục Thiếu

Phàm là sao? Có phải lúc cô trao bản thân mình cho Lục Thiếu Phàm, trái

tim cô có phải cũng trao ra.



Ánh mắt Mẫn

Nhu nhìn những sợi tóc trên chiếc gối, tối qua trong lúc mơ màng cô đã

túm lấy tóc Lục Thiếu Phàm giật lung tung, trái tim trong ngực đột nhiên đập nhanh, hai gò má đỏ nhưng phun máu, không thể không thừa nhận, cơ

thể giữa anh và cô rất phù hợp.



Tiếng chuông di động phá vỡ sự an bình, Mẫn Nhu thôi không suy nghĩ, đem chăn để tạm sang bên, đứng dậy chạy ra khỏi phòng ngủ.



“Nhu, cậu mau lên mạng xem báo giải trí đưa tin hôm nay, xác nhận cô gái trong hình không phải là cậu”



Một cuộc

điện thoại từ Chân Ni lại khiến cho vẻ mặt ngượng ngùng của Mẫn Nhu

trong chớp mắt liền biến sắc, cảm giác bất an lan tràn, cúp điện thoại

nhanh chóng đi vào thư phòng, bật máy tính lên, lúc nhìn thấy ảnh chụp

trên màn hình cực lớn và bản tin báo thì cô không khỏi hít sâu.



“Mẫn Nhu đi dạo phố cùng với bạn trai, đối phương có lẽ là con cháu quan chức”



Dù hình ảnh

hơi mờ nhưng cô vừa nhìn thấy liền biết đó là cô và Lục Thiếu Phàm,

trong tấm ảnh cô đang nhón chân hôn Lục Thiếu Phàm, khung cảnh xung

quanh chính là con đường hai người cùng dạo phố mua hoa hồng tối qua.



Cho dù cô và Lục Thiếu Phàm muốn công khai quan hệ cũng không dùng cách này, bị đám

báo chí chụp được đối với Lục Thiếu Phàm, người phải chịu ảnh hưởng trực tiếp nhất định không ít.



Người Lục

gia vốn không chấp nhận cô, cùng lúc này, nếu công chúng biết người đàn

ông trong tấm ảnh là Lục Thiếu Phàm, lại dính dáng đến một nữ nghễ sĩ,

có thể Lục Thiếu Phàm sẽ bị cơ quan kiểm sát điều tra



Khi đó dù

kết quả tốt hay xấu, danh dự của Lục gia dù không tới mức xuống dốc

không phanh cũng không thể thuận buồm xuôi gió như trước, hậu quả đó

không phải một mình cô gánh là được!



Trong tim

như có hòn đá đè xuống khiến cô khó thở, nhìn chằm chằm bức hình, bàn

tay Mẫn Nhu để trên con chuột như muốn bẻ nát nó, hai mắt tức giận ửng

hồng.



Là họ, nhất định do họ làm.



Theo góc độ

ảnh chụp, người chụp họ nhất định đứng ở phía bên phải, lúc đó hai người họ đi về phía bên phải, cô còn nhớ rất rõ ràng, người dừng lại nhìn cô

và Lục Thiếu Phàm chỉ có thể là Mẫn Tiệp và Kỷ Mạch Hằng.



Ảnh chụp

cũng không tốt, không phải dân chuyên nghiệp sử dụng sử dụng máy. Dù cho có ánh đèn đường nhưng ánh sáng cũng rất mờ, chứng tỏ đối phương dùng

điện thoại di động để chụp, như vậy người chụp bức ảnh không phải là kí

giả hay nhiếp ảnh gia, chỉ là giả vờ mà thôi!



Nhớ tới nụ

cười chế giễu của Mẫn Tiệp, gương mặt lạnh lùng cực hạn của Kỷ Mạch

Hằng, ánh mắt Mẫn Nhu cũng trở nên lạnh băng. Họ làm vậy để trả thù cô

sao?



Trả thù cô hại chết con hai người? Họ muốn để cô và Lục Thiếu Phàm thân bại danh liệt mới thấy hài lòng?



Chẳng lẽ

hạnh phúc của cô lại chướng mắt đến thế? Rời khỏi kỷ Mạch Hằng, ở cùng

Lục Thiếu Phàm, chẳng lẽ họ cũng không thể tha thứ sao?



Nước mắt dần dần tụ lại, nhìn bức ảnh trong ánh mắt Mẫn Nhu vừa giận vừa tủi thân,

bàn tay nhỏ bé lạnh như băng vì giận mà run rẩy, vội vàng lau đi nước

mắt, cầm điện thoại để bên cạnh bàn gọi cho Chân Ni.



“Chân Ni, là mình, tấm hình kìa là mình và Lục Thiếu Phàm, cậu mau nghĩ xem

có cách nào khiến bài báo này lắng xuống hết mức không?”



“Được, mình sẽ cố hết sức, cậu cũng nên cẩn thận.”



Giọng nói Chân Ni rõ ràng bất an, ân cần dặn dò khiến trái tim Mẫn Nhu ấm áp.



“Cám ơn cậu, Chân Ni”



Mẫn Nhu tắt

máy tính, đứng dậy khỏi ghế, hai mắt đen bất bình, trong lòng đau xót

phẫn nộ, cô chưa bao giờ lại oán hận Kỷ Mạch Hằng như thế. Thật buồn

cười, một người đàn ông như thế, cô còn yêu suốt bốn năm, để rồi trả giá bằng ba năm.



Ánh mắt

chuyển động, chú ý đến tấm ảnh chụp để trên bàn, bộ đồ tây màu trắng,

gương mặt anh tuấn nho nhõ, khí chất phong tư trác tuyệt, dưới ánh mặt

trời, khóe miệng Lục Thiếu Phàm khẽ cong, như một luồng sáng của dãi

ngân hà chiếu vào trái tim cô, trong nội tâm khô cạn đen tối bỗng nhuộm
bát quái vừa tung ra sáng nay, vì lý do an toàn nên không thể nói tên

Lục Thiếu Phàm.



“Tiểu thư, nơi này không thể tùy tiện ra vào, nếu không có việc gì xin cô về cho”



Đúng lúc Mẫn Nhu bị bảo vệ mời ra ngoài, thì một người con gái mặc đồ OL thanh lịch

đi qua đại sảnh lớn, Mẫn Nhu chợt nhớ đó là thư kí của Lục Thiếu Phàm,

trong lòng vui mừng, vội vàng kêu:



“Thư kí Triệu’



Triệu Linh

nghe có người gọi mình tò mò quay đầu lại, nhìn ra phía ngoài cửa thì

thấy một cô gái ăn mặc đơn giản bị bảo vệ ngăn lại, mũ và kính râm che

kín cả gương mặt, nghi ngờ cau mày nhưng vẫn bước tới.



“Thư kí Triệu, cô còn nhớ tôi không?”



Mẫn Nhu thừa dịp bảo vệ không chú ý, kéo kính râm xuống sống mũi, đôi mắt sáng nhấp

nháy nhìn Triệu Linh, sau đó lại đẩy lên tránh bị người khác nhận ra.



Triệu Linh

chợt hiểu ra mọi chuyện, gật đầu lịch sự cười với Mẫn Nhu, sau đó tới

chào hỏi bảo vệ mới thành đưa Mẫn Nhu lên lầu mười hai.



“Thị trưởng vẫn chưa xong việc, Mẫn tiểu thư có thể trực tiếp đi lên phòng làm việc để gặp”



“Cám ơn cô”



Nhìn Triệu

Linh cầm đống văn kiện đi xa, Mẫn Nhu từ từ bước tới mở cửa phòng làm

việc của Lục Thiếu Phàm, vẫn là cách sắp xếp như lần trước, nó cũng

giống hệt con người Lục Thiếu Phàm, luôn mang đến cảm giác sạch sẽ thư

thái.



Bên trong

phòng rất yên tĩnh, Mẫn Nhu mở hé cửa, một bóng người cao ráo đứng ở

trước cửa sổ sát đất, chiếc áo sơ mi trắng như tuyết không dính một hạt

bụi, quần tây thẳng thớm, từ góc nhìn của Mẫn Nhu có thể quan sát thấy

một bên gương mặt tuấn tú thanh nhã của Lục Thiếu Phàm.



Trong lòng sinh ra cảm giác xao động, cảm giác muốn ôm anh, Mẫn Nhu nuốt nước miếng, thì ra cô có sắc tâm với Lục Thiếu Phàm…



Đôi môi đỏ

mọng cong lên hứng khởi, Mẫn Nhu cẩn thận chú ý Lục Thiếu Phàm, vừa rón

rén đẩy cửa vào, thập phần cẩn thận tiếp cận anh.



Bàn tay nhỏ

bé mềm mại chạm vào áo sơ mi của anh, Mẫn Nhu hài lòng nhướng mày, đắc ý vì gian kế của mình. Đột nhiên áo sơ mi trong tay trợt ra, thoát khỏi

bàn tay cô, hai mắt ngước lên kinh ngạc chỉ nhìn thấy nụ cười cùng đôi

mắt đen bỡn cợt của Lục Thiếu Phàm.



Trên vòng eo nhỏ nhắn, một bàn tay to lớn chộp lấy, cả người Mẫn Nhu đứng lại, muốn

cúi đầu nhìn thì chiếc cằm nhọn thon dài lại bị một bàn tay trắng nõn

nâng lên, bên tai, là luồng hơi thở ấm nóng.



“Nhớ anh rồi sao?”



Đôi mắt đen

sáng ngời nhìn gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì bối rối của cô, trên môi

Lục Thiếu Phàm nở nụ cười hài lòng, âu yếm giữ chặt cằm cô, hạ giọng dịu dàng nói: “Anh rất nhớ em, bà xà à!”



Tay Lục

Thiếu Phàm để sẵn bên eo cô ôm cô áp sát anh, tư thế ngọt ngào mà mờ ám

làm cô nhớ lại chuyện tối qua, mặt đỏ như máu, mà miệng vẫn nói cứng: “Em chỉ đi ngang qua, tiện thể xem anh có bỏ bữa không, có…”



Nói dối chưa thành câu, trên môi lại ập tới hương bạc hà quen thuộc, chiếc mũ trên

đầu bị xốc lên, mái tóc đen được búi gọn trong chớp mắt xõa ra sau lưng. Trái tim Mẫn Nhu đập nhanh hơn, muốn mở miệng nói chuyện nhưng thắt

lưng càng bị siết chặt, đôi môi Lục Thiếu Phàm như núi đè lên cô.



Tất cả mọi thứ xảy ra quá đột ngột khiến cô chỉ có thể sững sờ mở to mắt để mặc cho Lục Thiếu Phàm thích làm gì môi cô thì làm.



“Nhắm mắt lại…”



Anh dịu dàng dụ dỗ cô để cô nghe lời nhắm mắt lại, môi đỏ mọng hơi mở nghênh đón nụ hôn của anh.



Nụ hôn dịu

dàng, đầu lưỡi liếm nhẹ, bàn tay Lục Thiếu Phàm không ngừng siết chặt,

bàn tay giữ lấy dưới cằm đã dời sang sau ót, Mẫn Nhu hơi khép mắt, ngại

ngùng đáp lại, đối lấy là sự điên cuồng xâm chiếm.



Mẫn Nhu

không nhịn được nữa hay tay vòng lấy cổ Lục Thiếu Phàm, kiễng mũi chân,

chậm rãi cùng đầu lưỡi của anh quấn vào nhau, hai gò má vì xấu hổ mà bị

màu đỏ bao phủ lại trở nên quyến rũ động lòng người.



“Cộc cộc”



Tiếng gõ cửa vang lên khiến cho Mẫn Nhu đang mê mẩn trong sự dịu dàng của Lục Thiếu

Phàm liền run lên, đột nhiên đẩy Lục Thiếu Phàm cũng đang mê mẩn ra, cô xoay đầu thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của thư kí Triệu đứng ngay cửa.



Mẫn Nhu thẹn thùng hạ thấp đầu, không nhìn sắc mặt Lục Thiếu Phàm, bản thân thong

thả đi tới bên giá sách, rút ra một quyển giả vờ đọc nó.



“Thị trưởng, có văn kiện từ cục xây dựng cần ngài kí tên”



Thư kí Triệu để văn kiện lên bàn, đối với những gì mình vừa thấy coi như không có,

gương mặt trước sau đều nghiêm túc, mãi đến khu bước ra cửa quay đầu

lại, ánh mắt nhìn trộm Mẫn Nhu một lần, rồi nhìn Lục Thiếu Phàm.



“Thị trưởng Lục, vừa rồi Phó Thị Trưởng Triệu có nhờ tôi chuyển cho ngài, thời tiết khô nóng, cẩn thận dễ cháy”