Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Chương 14 :
Ngày đăng: 18:09 30/04/20
Bên trong
văn phòng thị trưởng, Mẫn Nhu nhàn nhã ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, một tay để trên đùi chống lên cằm, hai mắt xinh đẹp mở to, vẻ mặt hưởng thụ nhìn người đàn ông đối diện đang mải mê làm việc.
Ngón tay
thon dài gõ liên hồi lên bàn phím, giữa hai mắt bắt gặp vẻ nghiêm túc,
ngũ quan nho nhã từng đường nét góc cạnh, mái tóc đen bóng, làn da trắng trơn bóng, theo mắt nhìn xuống là vùng xương quai xanh rất đẹp, không
ngờ được Lục Thiếu Phàm khi làm việc lại hấp dẫn đến thế…
Lục Thiếu
Phàm từ khi ngồi vào ghế chẳng hề nhìn lấy cô một lần, cứ chăm chú nhìn
vào màn hình máy tính, thái độ làm việc cẩn thận tỉ mỉ khiến cho trong
lòng Mẫn Nhu cảm thấy ngọt ngào.
Một người
đàn ông ưu tú như thế lại là của cô, chỉ cần nhớ tới tên mình ghi trên
hộ khẩu của anh thì một cảm giác tự hào lại lan tràn trên mặt, hoặc có
thể ngay cả chính cô cũng không phát hiện, khi nhìn Lục Thiếu Phàm miệng cô đã kéo đến tận mang tai.
Cảm giác đói bụng lại tăng thêm, Mẫn Nhu sờ sờ bụng, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay,
mười một giờ năm mươi lăm rồi, Lục Thiếu Phàm sao vẫn chưa làm xong?
Đôi mắt nhìn ra bên ngoài, bên ngoài chỗ làm không còn bóng người, cả tầng lầu trở nên trống trải và yên tĩnh.
“Lục Thiếu Phàm, khi nào anh xong việc a?”
Giọng nói
nũng nịu khiếm cho mười ngón tay để trên bàn phím của Lục Thiếu Phàm
khựng lại, đôi mắt thâm thúy rời khỏi màn hình, khẽ nghiêng đầu liền
nhìn thấy gương mặt tươi cười nhăn nó của Mẫn Nhu, bàn tay xoa xoa bụng.
“Em đói bụng sao?”
Lục Thiếu
Phàm tựa lưng ra sau ghế, cả cơ thể dựa hẳn vào ghế xoay, mười ngón tay đặt lên ghế tựa như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, hai mắt híp lại sâu xa khó lường liếc nhìn Mẫn Nhu.
Giọng nói
gợi cảm này khiến cho trái tim Mẫn Nhu đập mạnh, cô chỉ nhìn thoáng qua
Lục Thiếu Phàm rồi dời đi, anh quá hấp dẫn nếu cô cẩn thận sẽ rớt vào
đó, chỉ sợ khi đó lại làm trò cười cho thiên hạ.
“A,
gần mười hai giờ rồi, làm việc cũng ít thôi, em lo lắng cho dạ dày của
anh, nếu tiếp tục như vậy lỡ bị đau dạ dày sẽ không tốt”
Lục Thiếu
Phàm nghe cô dịu giọng thì thầm nói, đuôi lông mày nhướng lên, cằm dưới
nâng nhẹ, khóe môi hơi cong lên, đôi mắt đen chăm chú nghe giọng nói
nhó xíu của Mẫn Nhu.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì…”- Mẫn Nhu lúng túng mở miệng, cảm giác bị nhìn thấu khiến cô bối rối vươn ngón tay giữa chỉ ra cửa. “Chúng ta đi ăn trưa được không?”
Lục Thiếu
Phàm đột nhiên xoay ghế đứng dậy, nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Mẫn Nhu,
trên môi lại nở nụ cười vui ghế, đẩy ghế lui ra sau đi về phía chỗ treo
áo khoác.
Mẫn Nhu thấy anh chuẩn bị đi cũng vội vàng đứng dậy, trong lúc vô tình liếc nhìn màn hình, lông mày nhíu lại tưởng bản thân nhìn lầm. Thừa dịp Lục Thiếu
Phàm không chú ý, cô lén nghiêng mình muốn nhìn xem, tuy rằng biết xem
nội dung công việc của người khác là không tốt nhưng vừa rồi khi nhìn
thấy lại kích thích sự tò mò trong cô.
Trên màn
hình tinh thể lỏng, không có số liệu hoặc báo cáo công tác, cũng không
có văn kiện như cô đoán, chỉ có trò chơi chiến thuật võng du –“ Chiến
địa chi vương”
“A, quên đóng, Nhu, giúp anh tắt đi”
Mẫn Nhu
nghiêng đầu nhìn Lục Thiếu Phàm mặc âu phục, gương mặt nho nhã tươi cười vô hại, hai mắt trong suốt đen láy cứ nhìn cô như đang nói một chuyện
rất đỗi bình thường.
Mẫn Nhu nhất thời rối loạn, hai mắt nhắm lại hít sâu một lần, trong lòng có gắng
khiến cho nội tâm đang nổi sóng bình tĩnh lại, dùng giọng nói bình thản
hết mức hỏi: “Mấy giờ anh xong việc?”
Lục Thiếu Phàm liếc nhìn đồng hồ treo tường, khẽ cong môi: “Mười một giờ rưỡi”
Khóe miệng Mẫn Nhu kéo ra, thì ra cô vừa tới đây thì Lục Thiếu Phàm đã xong việc.
“Vậy sao anh không nói cho em biết anh đã xong việc”
Giọng nói
cắn răng nghiến lợi cất lên bên trong căn phòng yên tĩnh, Lục Thiếu Phàm cài chiếc nút cuối cùng xong liền ngước mắt, cười tủm tỉm đôi mắt đen
nhìn gương mặt đang tối đen hơn phân nửa của Mẫn Nhu, xóa đi vẻ tươi
cười đắc ý chế nhạo:
“Em không có hỏi”
“Lục!! Thiếu !! Phàm!!”
Mẫn Nhu kéo
túi xách, nổi giận đùng đùng xoay người, bỏ mặc người đàn ông đang cười
đắc ý đến nỗi gió xuân dạt dào, giày nhấc lên đi tới cửa.
Cả người
chợt bị kéo nghiêng về sau, cô thở nhẹ một tiếng, cả cơ thể mềm mại nhỏ
nhắn ngã vào lồng ngực lạnh lẽo nhưng trong sạch, mùi hương bạc hà quẩn
quanh cơ thể, Mẫn Nhu xấu hổ giãy giụa, thì mới nhận ra hai tay bị anh
giữ lấy.
“Lục Thiếu Phàm, nếu anh không buông em ra, em sẽ kiện anh tội quấy rối đó!”
Lời uy hiếp
Mẫn Nhu giả
vờ sửa lại tóc, cố gắng che dấu vẻ bối rối ngượng ngùng nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy Đậu Đậu chầm chậm chạy tới Lục Thiếu Phàm,
hai cánh tay như củ cải quặc lại, còn có con vật yêu mà lần trướ cô nhìn thấy, con chuộc lông vàng, cũng giống như Đậu Đậu, hai mắt sáng lên
nhìn Lục Thiếu Phàm.
“Ba ba! Ôm con!”
Cơ thể tròn
vo không ngừng cọ vào chân Lục Thiếu Phàm, đôi mắt đen lấp láy phủ một
màn sương ủy khuất, hai cánh môi mũm mĩm chum chím, vì động tác của Đậu
Đậu mà con vật ôm trong tay cũng bắt đầu kêu lên.
Mẫn Nhu nhìn Đậu Đậu đáng yêu như tiểu tiên đồng, trong đôi mắt lóe lên sự cưng chìu và xót xa, bản thân đang ngồi xa nhích lại gần Lục Thiếu Phàm.
Lục Thiếu
Phàm liếc mắt nhắm nhìn Mẫn Nhu yêu thích dáng vẻ của Đậu Đậu, cánh môi cong lên rất khó nhận ra, khẽ cúi người, ôm lấy đứa trẻ đang nhảy cẫng
lên vào lòng, dịu dàng hòi: “Đậu Đậu có nhớ cha không?”
Đậu Đậu bị Lục Thiếu Phàm hôn lên mặt cười khanh khách, gương mặt bầu bĩnh khả ái chỉ cần nhéo nhẹ có thể chảy ra nước.
“Nhớ a!”
“Vậy Đậu Đậu có nhớ mẹ không?”
Lục Thiếu
Phàm vì muốn Lục gia sớm chấp nhận cô nên tất cả mọi thủ đoạn tồi tệ nào cũng dùng, ngay cả đứa trẻ bốn tuổi cũng không tha!
Đậu Đậu bị
hỏi như thế, sợ hãi nhìn Mẫn Nhu, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhắn lại,
hai tay bụ bẫm vặn vẹo vào nhau, bất mãn nói to: “Bà nội không cho con kêu cô xinh đẹp là mẹ, bà nội nói, cô là mẹ của người khác, không phải mẹ của Đậu Đậu”
Nghe Đậu Đậu hồn nhiên nói, Mẫn Nhu cảm thấy ngực khó chịu, tựa như qua Đậu Đậu cô
có thể thấy mình năm đó, chẳng qua cô may mắn hơn Đậu Đậu, ít nhất có mẹ chăm sóc bầu bạn trong bốn năm.
Yêu thường
nhìn gương mặt nhỏ nhắn hồn nhiên của Đậu Đậu , Mẫn Nhu nhanh nhảu ngồi
xuống bên Lục Thiếu Phàm, gương mặt tỏa nắng, dịu dàng mỉm cười, bàn tay giữ lấy đôi tay bụ bẫm của Đậu Đậu .
“Cô muốn làm mẹ của Đậu Đậu , Đậu Đậu chịu không?”
Hai mắt Đậu
Đậu tròn xoa, nhìn vào mắt Mẫn Nhu có thể thấy được hình ảnh mình, Mẫn Nhu đưa tay xoa đầu Đậu Đậu , ôn nhu cười nói: “Đậu Đậu đáng yêu thư
thế, cô rất thích, muốn làm mẹ Đậu Đậu có được không?”
Lông mi Đậu
Đậu như lá run lên, rất đáng yêu, mắt nhìn Lục Thiếu Phàm hỏi ý, thấy
Lục Thiếu Phàm cười đồng tình, từ trên ghế sopha nhảy lên nhảy vào lòng
Mẫn Nhu, ôm lấy cổ cô, lớn tiếng la to.
“Đậu Đậu có mẹ rồi, Đậu Đậu có thể cùng mẹ chơi đùa, mẹ, ngày mai cùng Đậu Đậu đến trường được không?”
Mẫn Nhu cẩn trọng ôm lấy cơ thể bé nhỏ, sợ nó vô tình ngã khỏi ghế, dịu dàng đáp: “Được chứ, ngày mai, mẹ đưa Đậu Đậu đi học!”
Khi bên
trong nhà ba người đang cười đùa thì tiếng giày cao gót chạm xuống sàn
vang lên thanh thúy, sau đó là tiếng hỏi thăm của dì Mai:
“Phu nhân, bà đã về!”
Bà Lục mặc đồ công sở, phong cách thanh nhã toát lên sự giỏi giang, nghe tiếng cười đùa, lông mày nhíu lại nhìn vào phòng khác.
Mẫn Nhu thấy ánh mắt bà Lục nhìn sang liền lấy Đậu Đậu đứng lên, lễ phép gọi: “Mẹ, mẹ về rồi ạ”
Dù gương mặt bà Lục không hờn không giận, nhưng cô vẫn kiên cường tươi cười không
quên dùng chân đạp Lục Thiếu Phàm, bảo anh nói chuyện.
Lục Thiếu
Phàm không hề bối rối, bình thản từ trên ghế sopha đứng dậy sát bên Mẫn
Nhu, ôm vai Mẫn Nhu, đem Mẫn Nhu và Đậu Đậu ôm vào lòng, sau đó mới chào bà Lục: “Mẹ!”
Vẻ mặt bà Lục tối thui cứng đờ chỉ thản nhiên gật đâu, không để ý tới hai người đưa túi xách giao cho dì Mai, tự mình lên lầu.
“Ông xã, mẹ anh thật sự không thích em!”
Mẫn Nhu ủ rũ, biểu hiện của Lục Thiếu Phàm cũng nhạt hơn, kéo Mẫn Nhu ngồi xuống ghế, giải thích sơ qua: “Mẹ giận không phải vì em, mà giận vì anh gạt mẹ lén kết hôn”
Mẫn Nhu bất đắc dĩ thở dài, đưa tay ôm lấy Đậu Đậu đang tò mò nhìn hai người, thì thầm nói: “Xét đến cùng không phải là do em sao…”
“Ngốc ạ”
Bàn tay Lục
Thiếu Phàm vuốt nhẹ tóc quăn của cô, trong giọng nói đẩy vẻ cưng chìu
yêu thương, Mẫn Nhu khẽ hích mũi, nhìn đôi mắt anh, ôm ấy Đậu Đậu, tựa
sát vào lòng Lục Thiếu Phàm.
Trên tầng
hai tiếng bước chân chạm vào sàn nhà, Mẫn Nhu có thể thấy cơ thể Lục
Thiếu Phàm hơn khựng lại, Đậu Đậu cũng vươn cổ hướng lên cầu thang, cười híp mắt nhìn Mẫn Nhu, tặc tặc nói: “Mẹ à, gia gia muốn xuống ăn cơm! Gia gia ăn cơm, khanh khách…”
Mẫn Nhu
không thể đơn thuần như Đậu Đậu, cô như ngừng thở, đôi mắt nhìn lên cầu
thang chằm chằm, hai tay nhỏ trở nên lạnh vì sợ, lại bị một bàn tay khô
ráo ấm áp bao lấy.
Mẫn Nhu lại cầm ngược lấy tay Lục Thiếu Phàm, cùng nhau đứng dậy, lưng thẳng, khiêm nhường nhìn về phía cầu thang.
Tiếng đôi
giày da chạm vào bậc thứ nhất của cầu thang, một bóng người mặc đồ xanh
xuất hiện ở đầu cầu thang, tóc hoa râm, gương mặt ngăm đen cứng rắn lưu
lại dấu vết của năm tháng sương gió, mắt sáng như đèn, không ngừng lấp
lánh tia sáng tinh nhuệ, mặc bộ quân trang thẳm thớm, bên ngực trái gắn
đầy huy hiệu, cả người cao to rắn rỏi, lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Đây chính là gia gia của Lục Thiếu Phàm, người nắm quyền Lục gia, Tham mưu trưởng quân đội—Lục Tranh Vanh.