Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Chương 105 : Phiên ngoại 1
Ngày đăng: 18:10 30/04/20
Cuộc sống bộ đội buồn tẻ của Lục Thiếu Phàm bỗng trở nên sức sống hơn nhờ người vợ yêu, đám bộ đội đặc chủng tinh anh do anh huấn luyện cũng cảm kích sâu sắc người chị dâu tên Mẫn Nhu, cũng thấu hiểu sâu sắc cái gọi là từ cứng chuyển sang mềm.
Ở sân tập huấn leo núi, những bóng người nhanh nhẹn đối diện với vách đá chân nhảy lên, hai tay bám vào những mỏm đá thô nhô ra, quả thật là tư thế vượt nóc băng tường.
Phía dưới trên mặt đất, màu áo ngụy trang tập trung lại một chỗ, chờ huấn luyện viên gọi“Người kế tiếp”, sau đó liền hối hả chạy về phía vách đá dựng đứng, họ giống như những con mãnh hổ cường tráng trong thời kì nguyên thủy, vừa nhanh nhẹn vừa dứt khoát, người bên ngoài tuyệt đối không làm được.
Phía bên cạnh vách đá, bóng người cao to đứng thẳng dưới ánh mặt trời, ngũ quan góc cạnh sáng bừng, người đang dẫn đầu lật qua trượt từ trên cây cột xuống, đầu ngón tay gọn gàng của Lục Thiếu Phàm nhấn xuống đồng hồ bấm giờ.
“Người tiếp theo”
Giọng nói to rõ nghiêm khắc của người này khiến đám binh lính ở dưới lén cười thầm, họ nhớ tối qua vị huấn luyện viên này còn dùng giọng nói như con cừu nhỏ cực kì dịu dàng, được rồi, bọn họ thừa nhận là bọn họ vô sỉ, lén đi nghe lén, nhưng bọn họ không làm trinh sát thì ai làm?
Ánh mắt sắc bén của Lục Thiếu Phàm đảo qua mấy gương mặt ngăm đen đang cười gian, anh khẽ nhíu mày, dưới sống mũi đôi môi cong lên khiến cho người ta dựng cả tóc gáy, đôi giày màu đen chậm rãi bước đi.
“Có chuyện gì vui sao, nói ra cho tôi nghe xem, hã?”
Bị ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thiếu Phàm nhìn chằm chằm đến không còn chỗ để trốn, đám binh lính liền thẳng lưng, mặt tỏ ra nghiêm túc, chỉ có hai tay để bên đùi mới tiết lộ suy nghĩ lúc này của họ, bọn họ giống như tiểu cô nương khó chịu giữ lấy ống quần, lòng thầm kêu rên.
Tối qua bị bắt gặp, vị huấn luyện viên này muốn báo thù riêng, chiều nay không biết có về được không.
Nụ cười trên mặt Lục Thiếu Phàm thu lại, gương mặt căng cứng, ánh mắt lạnh đến thấu xương tựa như lưỡi dao bắn tới đám binh lính tự cầu nhiều phúc. Sau khoảng thời gian huấn luyện nghiêm minh, ai cũng giữ cơ thể băng, gương mặt tỏ ra nghiêm túc luôn hướng về trước, tuy vậy trái tim trong ngực lại đập loạn, đây không phải là rung động tình yêu mà là dự cảm lo sợ.
“Nếu tôi nhớ không lầm, chiều nay mọi người phải mang thêm 20kg trong lúc chạy đúng không?”
Lục Thiếu Phàm cười đến gió xuân ấm áp, nhưng đám thủ hạ lại thấy như mùa đông rét lạnh vào tháng mười hai, thân hình tráng kiện bỗng chốc run lên, ánh mặt trời chiếu sáng rực, mồ hôi từ trên trán rơi xuống cổ áo cũng không dám dùng tay lao.
“Báo cáo huấn luyện viên, anh không được phép lợi dụng việc công trả thù riêng!”
Rốt cuộc có kẻ không sợ chết bước ra khỏi hàng nói, hít thở thật sâu, nổi giận với vị huấn luyện viên, mặt tỏ ra bất mãn. Lục Thiếu Phàm khẽ mỉm cười, mắt mở to, từng mũi dao sắc bén như muốn đem nghi vấn của đám binh lính biến thành tro tàn.
“Tối qua, người chạy cuối cùng là cậu phải không?”
Theo lẽ cây ngay chẳng sợ chết đứng, nhưng ai ai cũng run rẩy, nuốt nước miếng, bàn tay Lục Thiếu Phàm vỗ lên vai anh ta, lực mạnh đến mức khiến anh ta lảo đảo, nhìn mắt Lục Thiếu Phàm nheo nheo đầy nguy hiểm, anh ta dõng dạc nói:
“Báo cáo huấn luyện viên, tôi là người chạy thứ hai từ dưới đếm lên”
“Phốc xì…”
“Hai con bươm bướm”
Trương Minh nghe Lục Thiếu Phàm không đau không ngứa đáp lại thiếu chút nữa là sặc, thêm tí nữa là đã đấm vào mặt Lục Thiếu Phàm trút đi cơn phẫn nộ.
Tưởng tượng cảnh trên sân khấu, hai đại nam tử cao to bốn mắt nhìn nhau, thâm tình ca hát, cùng hát “Em và anh quấn quýt nhẹ nhàng bay bên nhau”, Trương Minh chợt cảm thấy lạnh lẽo, toàn thân nổi cả da gà.
Liếc mắt thầy hàng lối phía sau lộn xộn, mặt Trương Minh đanh lại, tóm tắt nói:
“Huấn luyện viên Lục, vừa rồi quên nói cho cậu biết, đây là mệnh lệnh, không phải là chuyện có thể thương lượng, cậu nhất định phải vô điều kiện chấp hành”
“Đội trưởng Trương, lợi dụng việc công trả thù riêng sẽ bị mọi người coi thường”
Người này tựa hồ quên mất bản thân mình lúc nãy cũng vừa lợi dụng việc công trả thù riêng, vẻ mặt chất vấn nhìn Trương Minh, không đánh thái cực quyền, trực tiếp phân rõ trắng đen khiến Trương Minh đang mơ liền đập mạnh vào tường. Cuối cùng vẫn dùng uy tín của trung tướng lạnh lùng quát.
“Lục Thiếu Phàm, cậu là một người lính, là người lính chân chính, nhất định phải phục tùng mệnh lệnh”
Cách không xa hàng ngũ bắt đầu rục rịch, gan to lên khi nghe chỉ huy lớn giọng, nhịn không được duỗi cổ nhìn sang, khi nhìn thấy Lục huấn luyện viên đang bị Trương Minh giáo huấn nước miếng văng khắp nơi, nhất thời kích động không cách nào thôi nhìn.
“Sao mấy lời này nghe quen tai thế nhỉ?”
Bộ đội đặc chủng nổ lực nhớ lại lời từ miệng Trương Minh giống như đã nghe qua từ đâu, nhưng lại không nghĩ ra, anh ta bị tên bộ đội bên cạnh nhấn đầu xuống, sẳng giọng nói:
“Tên ngốc này, vừa rồi huấn luyện viên Lục cũng nói thế giáo huấn chúng ta đó thôi”
“Câu này tôi đã nhấn mạnh tới lần thứ hai, cậu có nghe hay không”
Nghe Trương Minh nói câu nói thứ hai đám bộ đội đặc chủng mặt đầy vệt đen, sau đó nghe thấy giọng nói yếu ớt từ Lục Thiếu Phàm xem như cũng xoa dịu tâm hồn mỏng manh của họ.
“Nghe rõ!”
“Lớn tiếng chút, nghe hay không”
“Nghe rõ”
Tất cả binh lính đều ngơ ngác nhìn nhau, ngửa mặt lên trời, lệ rơi đầy mặt, ác nhân tự có ác nhân trị, ngón tay của Trương đại nhân thật là có uy lực!