Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Chương 104 :
Ngày đăng: 18:10 30/04/20
Những ngày
mùa thu, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, gương mặt lạnh lùng đầy vẻ
cô đơn phơi bày đến không có chỗ trốn, ngẩn người đứng lặng dưới ánh mặt trời. Di động không ngừng reo lên, anh lại như quên mọi động tác, ánh
mắt vẫn dõi theo Mẫn Nhu.
“Thiếu Tổng, tới lúc phải lên máy bay rồi”
Phía sau
người trợ lý hồng hộc chạy theo Kỷ Mạch Hằng, sắc mặt có chút gấp gáp,
nhìn thấy Kỷ Mạch Hằng đứng bất động trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội
tắt điện thoại, không quên giục nói.
Có trời mới
biết, khi anh ta làm xong thủ tục, quay đầu lại thì chẳng thấy Thiếu
Tổng đâu. TRong lòng vừa lo vừa bất an, còn mấy phút nữa là mấy bay cất
cánh, anh ta cũng không muốn thiếu tổng bỏ lỡ cuộc hội nghị thương mai
quan trọng này, nên cuối cùng kẻ xui xẻo vẫn là anh ta/
Kỷ Mạch Hằng nghe trợ lý gọi mình, ánh mắt lóe lên khôi phục sự lạnh lẽo, đôi mắt từ xa dời lại quay người đi về phía thang máy.
Trợ lý khó
hiểu phóng mắt về phía Kỷ Mạch Hằng nhìn, chỉ nhìn thấy khách du lịch đi qua lại không hề thấy có gì khác thường. Anh ta nhíu mày, xoay người
đuổi theo Kỷ Mạch Hằng, sau đó báo cáo công việc đã sắp xếp.
“Thiếu Tổng, tôi đã đặt sẵn khách sạn bên New York, cuộc họp diễn ra ở..”
Kỷ Mạch Hằng chỉ nhẹ nhàng đáp, không hề nói nhiều lời, một mình chìm đắm trong thế
giới của anh, làm cho anh trong lúc nhất thời không thấy có bóng người
đang chạy tới.
“Thiếu tổng, cẩn thận!”
Hai người va chạm mạnh, điện thoại di động rơi xuống phát ra âm thanh giòn tan, dù
trợ ý đã nhắc nhở nhưng người cũng ngã xuống đất.
“Thiếu tổng, anh không sao chứ”
Kỷ Mạch Hằng không để ý đến câu hỏi trợ lý, tay phải chạm nhẹ vào vai trái, mày nhăn lại tạo thành những nếp uốn, chứng thật anh bị đụng không nhẹ.
Môi nhếch
nhẹ, sắc mặt lúc nãy không thay đổi gì mấy, anh cũng không chửi ầm lên
cũng không đưa mắt nhìn cô gái đang té trên đất, chỉ cúi đầu nhặt di
động lên đi theo trợ lý vào thang máy.
Cô gái bị va chạm từ từ đứng dậy khỏi nền đá cẩm thạch trơn bóng, dùng sức vỗ đầu
mình cho tỉnh táo lại, tay chống lên mặt đất thì đụng vào vật gì đó rất
lạnh lẽo.
Mái tóc dài
rũ xuống, mày nhướng lên, cúi đầu, nhìn chiếc di động giống hết cái di
động Kỷ Mạch Hằng vừa nhặt lên, đôi môi anh đào cầm di động lên quan
sát.
“May quá không bị vỡ, cảm ơn ông trời, amen”
Phủi bụi
trên người, cô đem di động nhét sau vào túi, nghe tiếng gọi gương mặt
đang mỉm cười bỗng hốt hoảng, quay đầu nhìn thấy bảo vệ đang từ xa đi
lại, chân dùng sức bỏ chạy.
“Xin hành khách tắt điện thoại di động, cảm ơn”
Kỷ Mạch Hằng thắt dây an toàn, nghe tiếng tiếp viên hàng không vang lên, anh tắt
điện thoại đi như mọi ngày không hề cảm thấy lạ. Nhưng khi anh móc di
động ra lần nữa, phấn phím tắt máy thì màn hình nền khiến đôi mắt anh co lại, sau đó ánh mắt trở nên lạnh tựa băng.
Kỷ Mạch Hằng nhìn chăm chăm màn hình, trong đầu nhanh chóng tập họp lại các kí ức,
nhớ tới gương mặt cổ quái lúc nãy, lông mày nhíu lại, môi mở ra, giọng
nói không biết là vui hay buồn.
“Jayson, mau nghĩ cách báo cho bên Newyork máy điện thoại tôi bị trộm..”
Trên bầu
trời xanh thẳm, chuyến bay quốc tế tới Newyork chậm rãi lọt qua đám mây, phía dưới đường bay cũng chỉ có vài chiếc phi cơ, một chiếc máy bay từ
từ cất cánh bay ngược hướng với chiếc vừa nãy, rồi biến mất cuối chân
trời..
Ở Tây Tạng Lhasa, trung tâm huấn luyện bộ đội đặc chủng, mặt trời ngã về tây bao phủ cảnh sắc nơi đó.
Những con
đường uốn lượn trong núi đá, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy một đoàn bộ đội đặc chủng đang di chuyển trên những con đường, sự mờ ảo đơn điệu của vùng núi càng làm nổi bật họ.
dùng giọng nói thích thú trả lời Lục Thiếu Phàm
“Ngoan lắm, Bắp rất hoạt bát, Đậu Đậu cả ngày quay lấy nó, Tiểu Đóa thì lúc
nào cũng im lặng trầm tĩnh, càng nhìn càng thấy phúc hắc xảo trá”
Gió đêm thổi qua mặt, Lục Thiếu Phàm nghe Mẫn Nhu thì thầm nói, trong lúc lơ đảng
anh quên mất mình đang ở đâu, nhớ tới đứa con gái đáng yêu và vợ mình,
anh bật cười to.
Lục Thiếu
Phàm mãi chìm trong niềm hạnh phúc gia đình, tất cả mọi thính lực nhảy
bén đều biến mất, không chú ý cách đó không xa sau cây đại thụ, có mấy
tên như như ăn trộm nấp ra nấp vào.
“Lục ma quỷ cười kìa, thấy không, điều này khiến tôi liên tưởng tới một câu…”
“Liên tưởng tới cái gì?”
Mấy người
đều tò mò quay lại nhìn tên binh lính mặc xám mày tro có vài phần thành
thục, ánh mắt sùng bái nhìn Lục Thiếu Phàm dưới ánh trăng,
“Người nếu cười, hoa xuân sẽ nở”
“Stop”
Ra là sau
khi chỉ huy kết thúc, không ai tìm thấy huấn luyện viên đâu nên phái mấy binh sĩ ra ngoài tìm, kết quả phát hiện một hiện tượng lạ, Huấn luyện
viên Lục lại cười dịu dàng như thế, cười đến vạn vật đều hồi sinh, hoa
thi nhau đua nở.
Lục Thiếu
Phàm nghe ồn ào liền quay lại, thấy đám binh sĩ đang tính co giò chạy,
nụ cười anh tuấn thu lại, thay vào đó là nụ cười mỉm đầy thâm ý, đôi mắt lóe sáng chỉ vì bên đầu kia Mẫn Nhu muốn cúp điện thoại.
“Thiếu Phàm, anh đang bận sai? Vậy cứ thế đi, nghỉ ngơi cho tốt, tạm biệt anh”
Không đợi
anh mở miệng giữ lại, trong điện thoại chỉ còn tiếng tút tút khiến anh
rất ảo não, lòng bực bội nhìn đám đang núp núp trốn trốn môi cong lên,
nhét điện thoại vào túi quần, bình thản nói:
“Sao không xếp hàng, trễ thế này còn chạy ra đây, mau ra đây, hôm nay tôi
cũng muốn biết năng lực chiến đấu của bộ đội đặc chủng tới đâu.
Mấy người
thầm than không hay rồi, quay lại nhìn nhau dù trong đêm không nhìn thấy nhau cũng đều có chung suy nghĩ, quay đầu chạy mau/
Mấy kẻ kiên
cường nhất mặt cũng nhăn lại, xem ra đã bị nắm thóp sáng mai chắc chắn
sẽ tăng thêm sức nặng vật đeo trên lưng chạy dọc tới mấy cây số, với
chút hiểu biết về thân thủ của Lục Thiếu Phàm, mạng nhỏ của họ chẳng thể sánh bằng, không bằng được ăn cả ngã về không
Lục Thiếu Phàm nhìn mấy người kia chạy thoát đi, không đuổi theo, nghĩ Mẫn Nhu đã ngủ, anh liền tắt điện thoại.
Thầm thở dài, anh tính đi về kí túc xa, nhưng trực giác khiến anh dừng chân, không hề quay đầu, mà nói to:
“Còn không ra!! Muốn chiều mai đánh đối kháng, tôi đích thân ra sân huấn luyện sao!”
Lục Thiếu
Phàm trước kia ở bộ đội đánh đối kháng liền duy trì thành tích siêu
việt, có thể đánh ngang tay với anh không được mấy người, đánh với Lục
Thiếu Phàm không khác gì đào hố chôn mình, nhất là lúc anh đang giận dữ, ra tay không hề biết nặng nhẹ
Trên mặt
đất, bóng anh trải dài, cách đó không xa, một bóng người mảnh khảnh tới
gần, chầm chậm bước tới, không hề có chút sợ hãi.
Lục Thiếu
Phàm ngẩn ra đây là binh sĩ do mình huấn luyện sao? Đi gì lại nhẹ nhàng
như con gái thế kia, anh nhíu mày chưa kịp xoay người lại thì nghe giọng nói thanh thoát.
“Đánh bị thương rồi phải bồi thường tiền thuốc đó huấn luyện viên Lục?”
Cả người Lục Thiếu Phàm cứng đờ, giọng nói quen thuộc như vậy sớm đã ăn sâu vào máu
anh. Đôi mắt mất đi sự kinh ngạc, anh mừng rỡ, mỉm cười, nghiêng người.
Bốn mắt nhìn nhau, bóng người trong đêm hòa tan vào nhau…
HẾT