Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 103 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Mẫn Nhu ở

trong phòng bệnh đợi một lát. Dì Mai lén lút rời khỏi phòng, ngoại trừ

phòng bệnh cũng không có người nào trên hành lang, cô hít lấy luồng

không khí lạnh, trong lòng đủ cảm xúc.



Kỷ Mạch Hằng làm vậy là sao?, Anh ta muốn cô cảm động, sau đó để lại chút dấu vết

khiến cô không thể xóa nhòa, hay chỉ muốn bù đắp, muốn cô tha thứ cho

sai lầm của anh ta.



Không biết

từ khi nào. Những thứ quý giá với cô trong 3 năm đã trở nên mờ hồ, sâu

trong kí ức chỉ có khoảng thời gian giữa cô và Lục Thiếu Phàm là rõ

ràng.



Cô yêu Lục

Thiếu Phàm, dù tính yêu đó không đơn thuần chỉ là yêu, đặc biệt sau

nhiều nổ lực bỏ ra như vậy, cô không cần Kỷ Mạch Hằng báo đáp, mong đợi

càng nhiều, cuối cùng anh ta sẽ càng tuyệt vọng mà thôi.



Nói là yêu

Kỷ Mạch Hằng, bây giờ nhớ lại mới nhận ra, muốn tím kiếm chút kí ức sót

lại nó đã không còn chỗ trong suy nghĩ tình cảm của cô. Lúc cô còn trẻ,

Kỷ Mạch Hằng xuất hiện, cứu vớt cô khỏi thế giới mệt mỏi này.



Cô yêu rất nhiều, yêu đến mức điên cuồng.



Nếu không

phải Lục Thiếu Phàm xuất hiện, Kỷ Mạch Hằng dù hối hận cô cũng không

quay lại. Tình yêu của cô khi nhìn thấy anh ta và Mẫn Tiệp nằm trên cùng một giường đã chết đi, làm sao có thể tha thứ, có thể tha thứ cho kẻ

phạm sai lầm tình nguyện.



“Kỷ tiên sinh ở phòng 405 vừa xuất viện đấy, người đâu mà đẹp trai, sau này không còn gặp được nữa rồi”



Chân Mẫn Nhu khựng lại, tiếng bàn luận của y tá trực rơi vào lỗ tai cô.



“Kỷ

tiên sinh cũng lạ thật, vừa nãy anh ta đứng ngay góc hành lang, không

biết đang suy nghĩ gì. Sau đó, anh ta nói muốn xuất viện, lấy nhiều máu

như vậy cũng không biết có để lại di chứng không.



Mẫn Nhu bây

giờ đang đứng ngay góc hành lang, đôi mắt hướng thẳng về một hướng, là

vị trí lúc nãy khi y tá đọc cho cô phòng bệnh của Kỷ Mạch Hằng, lúc đó

Kỷ Mạch Hằng đứng đây nhìn cô sao?



“Phải rồi, nghe nói Lục phu nhân không biết anh ta cho máu, hình như người

trong gia đình không cho cô ấy biết, mà sao lần trước tôi thấy Lục tiên

sinh tới tận phòng bệnh Kỷ Tiên sinh cảm ơn”



..



Ngày đó, khi cô tỉnh dậy nhìn thấy vết thương trên khóe miệng Lục Thiếu Phàm, tay

vịn hành lang của Mẫn Nhu cứng đờ, cả cơ thể tựa vào vách tường, những

thanh âm phiền nhiễu khiến cô cảm thấy mệt mỏi, lặng yên xoay người

hoảng hốt quay về phòng.



Kỷ Mạch Hằng là người lạnh lùng, không giỏi ăn nói. Anh ta vì không yêu cô, nên vô

tình làm tổn thương cô sâu sắc; bây giờ vì yêu mà lưu luyến, cô và anh

ta có lẽ không hợp. vĩnh viễn không thể gặp nhau tại một thời gian thích hợp.



Nhìn bầu

trời bao la ngoài cửa sổ, Mẫn Nhu hít sâu, khôi phục cảm xúc của bản

thân, cô đã lui ra khỏi thế giới của Kỷ Mạch Hằng, không nghĩ có ngày

anh ta lại xông vào thế giới của cô.



Cô cho là

sau một thời gian có thể bình thản đối diện. Bây giờ, cô đối với người

đàn ông đó chỉ có mệt mỏi, trừ lần đó ra, cô cũng không biết nên làm sao đối diện với anh ta.



Cô ôm lấy

ngực, ho khan vài tiếng. Mẫn Nhu cử động hai chân, vừa định xoay người

thì trên vai cảm thấy nặng nề, cô cúi đầu đập vào mắt là bàn tay trắng,

cảm giác quen thuộc khiến cô nương theo lực của anh, co đầu vào vai anh.



“Cơ thể đã yếu như vậy sao còn đi lung tung thế này”



Giọng Lục

Thiếu Phàm êm ái, không thể che giấu sự quan tâm, cẩn thận giúp cô mặc

áo khoác, anh giữ hai bàn tay nhỏ của cô vào lòng bàn tay ấm áp của anh.



Cô hưởng thụ sự ấm áp từ Lục Thiếu Phàm, lặng lẽ nhìn vẻ lo lắng trên gương mặt anh, ánh mắt trở nên nhu hòa, giọng nói êm ái hạ thấp:



“Trong phòng mãi cũng chán, em muốn ra ngoài dạo một chút, chúng ta về thôi”



“Được rồi”



Quay về

phòng, dì Mai đã ở sẵn bên trong, thấy Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm cùng

trở về gương mặt rất vui mừng. Thế nhưng khi bà vào mắt Mẫn Nhu thì liền dời đi sang chỗ khác, dường như đanh né tránh gì đó



Mẫn Nhu biết vừa rồi dì Mai ra ngoài là để mật báo cho Lục Thiếu Phàm, nếu không Lục Thiếu Phàm cũng không tới trùng hợp như vậy.



NHìn cách

làm của dì Mai và sự che chở của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu cũng không thể

giận hay trách cứ, dù Lục Thiếu Phàm giấu chuyện Kỷ Mạch Hằng thì đã

sao, nếu Lục Thiếu Phàm không vì quan tâm cô thì liệu có sợ hãi sự tồn

tại của Kỷ Mạch Hằng như vậy không?



Lục Thiếu

Phàm và cô là vợ chồng, nếu anh đã cảm ơn Kỷ Mạch Hằng, cô cũng không

thể không biết nặng nhẹ. Nếu cô đi nói cảm ơn, thì dây dựa của cô và Kỷ

Mạch Hằng càng sâu, dù là Lục Thiếu Phàm cam nguyện cô cũng không để

chuyện đó xảy ra.



Như bây giờ, cuộc sống yên bình chỉ anh và cô, không có người thứ ba, chẳng phải rất tốt sao?



Chiếc xe màu đen chạy như bay, ngồi bên ghế lái là Kỷ Nguyệt Hân, cô quay đầu nhìn

lại, nhìn người anh trai đang hướng mắt ra khỏi cửa sổ, gương mặt anh

tỏa ra sự lạnh lùng nhưng lại khiến cô chua xót, hốc mắt ửng đỏ, vội

vàng thôi không nhìn nữa.



Sớm biết có hôm nay thì lúc trước đừng làm, không ai có thể đứng một chỗ đợi anh cả đời, đã bỏ qua thì chính là bỏ qua.



“Theo cảnh

sát tiết lộ, chủ mưu vụ án là người khác. Hôm nay vào buổi chiều, Thiên

kim Mẫn thị là kẻ tình nghi số một đã về uy án, trong vòng một giờ cảnh

sát nhận được tin tình báo của quần chúng, đưa người bị tình nghi về

đồn, bản tin sẽ tiếp tục cập nhật thông tin vụ án vào kì sau”



Trên màn

hình, người đàn ông bị cảnh sát kéo ra khỏi xa, Mẫn Nhu liếc sơ qua liền biết đó là Will, người tình của Mẫn Tiệp, cả người anh ta có vẻ rất suy sụp, hai mắt hõm sâu, râu ria mọc đầy, ánh mắt tối tăm, thần chí không

còn minh mẫn.



Lục Thiếu

Phàm lạnh lẽo nhìn hình ảnh Will chật vật trên màn hình, anh nhếch

miệng, cúi đầu, đối với cô rất yêu chiều, nằm trên giường, ôm cô chậm

rãi nói:



“Mẫn Tiệp đã khai chủ nhân đứng sau vụ án là Will, còn tờ giấy chuyển nhượng cổ phần nằm trong phòng Mẫn Tiệp có lẽ cũng do Will cố tình để đó hãm

hại cô ta”



Mẫn Nhu cũng không ngu ngốc, được Lục Thiếu Phàm chỉ điểm liền có thể đoán ra được

toàn bộ câu chuyện. Will dùng chiêu mượn đao giết người quả thật rất

hay, anh ta lợi dụng Mẫn Tiệp, có lẽ vì yêu quá sâu đậm nên bây giờ hận

đến mức muốn đưa cô ta vào chỗ chết?



Cô còn nhớ

lần đầu khi thấy Will, trong mắt anh ta chỉ yêu mình Mẫn Tiệp, yêu đến

sâu đậm, như muốn khiến mọi người bao phủ trong biển tình. Vì bị Mẫn

Tiệp làm cho tổn thương mà trở nên độc ác.



Mẫn Tiệp là

người tham hư vinh, lúc nào cũng có đàn ông quyền thế vây quanh, cô ta

chưa từng nghĩ có một ngày bị ai đó vứt bỏ lại còn đẩy bản thân vào ngục tù.



Vụ án này

cảnh sát gặp thuận lợi một cách kì lạ, nghi phạm cực lực phối hợp cảnh

sát. Will bị bắt sau ba ngày liền giao cho bên tòa án, không bao lâu,

phiên tòa được mở liên quan tới hai bên chính trị lẫn kinh doanh.



Mẫn Nhu lấy

thân phận người bị hại ra tòa, Lục Thiếu Phàm vẫn theo cô. Lúc đó, Mẫn

Nhu cũng nhận ra, Mẫn Tiệp ngồi ở chỗ bị cáo mà mắt cứ nhìn về phía cô,

đôi mắt mong chờ cầu khẩn rất rõ ràng.



Chẳng lẽ Mẫn Tiệp còn hi vọng cô bỏ qua cho cô ta sao?



Mẫn Nhu cảm

thấy rất nghi ngờ, cô đưa mắt nhìn sang Will đang tỏ vẻ bất cần, cuối

cùng là gương mặt lúc trắng lúc xanh của Mẫn Tiệp. Dù là ai cũng đều

phải trả giá cho hành động ngu ngốc cua bản thân, Mẫn Tiệp cũng không

ngoại lệ.



Đám lưu manh đều nhất trí cho rằng Will là chủ mưu, Mẫn Tiệp chính là người đảm nhận việc liên lạc. NHưng khi Mẫn Tiệp gọi điện xong, Will lại gọi cho bọn

chúng nói muốn làm cho Mẫn Nhu chết, sau đó sẽ đưa chúng một khoản tiền

lớn xuất ngoại, nhưng bọn chúng đều do dự, chỉ có tên Tứ Điều đồng ý.



Will vẫn

chưa tìm ra được luật sự, nhìn ánh mắt hận thù của Mẫn Tiệp dành cho

mình, anh ta nở nụ cười. Nghe Mẫn Tiệp tố cáo anh ta là người xúi cô ta

ép Mẫn Nhu kí giấy chuyển nhượng, anh ta đùa giỡn với móng tay, còn cười đùa nói:



“Cô là người bị bệnh tâm thần, lời cô nói ai tin?”



Thái độ tự

tin của Will khiến Mẫn Tiệp tức muốn hộc máu, ngón tay run rẩy chỉ vào

Will, muốn mắng chửi nhưng bị cản lại, chỉ có thể dùng ánh mắt giết

người đem Will thái ra thành từng mảnh.



Bên tòa án,

một người thanh niên mặc tây trang thẳng thớm đưa cho kiểm sát trưởng

một giấy chứng từ nhờ chuyển giao cho tòa án, Will cũng vì lời làm chứng của anh ta mà thay đổi nét mặt, Mẫn Tiệp giễu cợt nhìn Will.



Mẫn Nhu cảm

thấy người bác sĩ chứng minh Mẫn Tiệp bị bệnh phân liệt nhân cách dường

như hơi quen mắt, trông rất giống ai đó, khi bên kiểm sát trưởng đọc

tên, Thẩm Tấn Uyên, trong đầu cô liền sáng tỏ.



Nghiêng đầu

nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Thiếu Phàm, anh chỉ mỉm cười giống như vị

quân sư đã tính trước mọi thứ, trước khi khai chiến đã chuẩn bị tất cả, đánh địch đến mức trở tay không kịp.



Mẫn Nhu giật mình quay đầu nhìn Mẫn Tiệp. Mẫn Tiệp lâu lâu vẫn nhìn sang đây, nhưng

lần này, Mẫn Nhu cẩn thận chú ý mới phát hiện, Mẫn Tiệp không nhìn cô mà là nhìn Lục Thiếu Phàm bên cạnh, về phần tại sao cô ta nhìn Lục Thiếu

Phàm, đáp án sẽ công bố ngay.



Kiểm sát

trưởng yêu cầu tòa án đặc xá cho Mẫn Tiệp, lý do Mẫn Tiệp bị chứng phân

liệt nhân cách, là người yếu ớt trong xã hội, lần này vụ án chỉ do một

phần nhân cách của cô ta gây ra, những nhân cách khác đều vô tội, vì vậy nếu xử tử thì sẽ không công bằng.



Kiểm sát

trưởng liệt kê hàng loạt các vụ án bên Mỹ, có rất nhiều kẻ giết người bị mắc bệnh phân liệt nhân cách, nhưng tòa án bên đó đều chỉ phán quyết

phần nhân cách phạm tội, miễn trừ trách nhiệm hình sự.



Khi tất cả

mọi người cho rằng Mẫn Tiệp sẽ vô tội được thả ra thì kiểm sát trưởng

lại đột nhiên nói, thái độ thành khẩn nghiêm túc, miễn trừ trách nhiệm

hình sự của Mẫn Tiệp, đồng thời để tránh cô ta gây hại cho xã hội về sau đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần để chữa trị.



Mẫn Tiệp

hoảng hốt nghe tòa tuyên án, không thể phản ứng kịp trước kết quả. Khi

bị cảnh sát kéo đi, cô ta tỉnh ngộ mình bị Lục Thiếu Phàm lừa, gương mặt hung tợn, liều lĩnh kêu gào.



Khi bồi thẩm đoàn nghe Mẫn Tiệp tố cáo Lục Thiếu Phàm và cùng người khác thông đồng

bắt cóc cô ta, giam cô ta vào viện tâm thần để hành họ, cả phiên tòa như nổ banh.



Lục Thiếu

Phàm bị tố cáo gương mặt không biến sắc, bình tĩnh ngồi yên, trước những ánh mắt nghi kị không hề né tránh. Anh đỡ Mẫn Nhu đứng dậy, không để ý

Mẫn Tiệp than khóc, trước sự chú ý của mấy trăm người liền rời khỏi tòa

án.



Will bị kết

án chung thân, nhưng anh ta vẫn như không có việc gì còn ngồi đó nhìn

Mẫn Tiệp phát điên gào khóc, cười hết sức vui vẻ, trước khi bị cảnh sát

đưa đi không quên tới bên Mẫn Tiệp ngồi xổm xuống nói những lời độc địa

vào tai cô ta:



“Tôi đã nói sẽ khiến cô cả đời không phải lo ăn lo mặc, bây giờ tôi làm được rồi”



Mẫn Tiệp

kinh ngạc nhưng lập tức liền điên cuồng gào khóc, ra sức giãy giụa thoát khỏi còng tay, máu đỏ dính ra cả chiếc còng bạc, cô ta như ác quỷ dữ

tợn khiến mọi người sợ hãi.



Dưới sự che

chở của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu rời khỏi tòa án, tuy vậy những lời nói

lúc nãy của Mẫn Tiệp vẫn canh cánh trong lòng. Cô không muốn Lục Thiếu

Phàm bị dính líu vào những chuyện này, nhưng không phải tất cả đều như

mong muốn, cô tin Lục Thiếu Phàm, không có nghĩa mọi người ai cũng tin

Lục Thiếu Phàm.



Hai người đi xuống bãi đậu xe, khi đi ngang qua cánh cửa cuốn thì thấy đám đông tụ

tập bên ngoài đường, xe cứu thương và xe cảnh sát dừng hai bên, một vài

người cảnh sát đang cố duy trì trật tự/



Khi hai

người ra khỏi tòa án, Mẫn Nhu nhìn qua cửa kính xe có thể thấy vũng máu

lớn trên lối đi bộ, máu loang lổ kế bên còn có đôi giày cao gót có màu

vải kaki, một chiếc Toyota dừng lại ngay trước vũng máu, người đàn ông

trung niên đang trả lời câu hỏi của cảnh sát.



Khi xe đi

ngang qua xe cấp cứu, Mẫn Nhu nhìn thấy nhân viên cứu hộ đang dùng băng

ca đặt người bị thương lên, miếng vải trắng bị máu che lấp, dù không mở

cửa sổ nhưng Mẫn Nhu vẫn ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, khiến cô thật

sự rất buồn nôn.



“Em khó chịu sao? Hay uống chút nước ấm”



Lục Thiếu Phàm vừa lái xe, vừa lấy bình giữ ấm từ tủ đồ ra, vì lo cho sức khỏe Mẫn Nhu nên trên xe lúc nào cũng có sẵn nước ấm.



Mẫn Nhu cầm

lấy bình nước, nhấp vài hớp, đầu óc không cách nào xua đi cảnh máu tanh

lúc nãy, mắt nhấp nháy tựa vào ghế, trong thế giới tối đen một luồng

sáng lóe lên, khiến cô hoảng sợ ngồi thẳng dậy, gương mặt hoảng sợ không yên.



Giày cao gót kaki lúc nãy hình như cô đã thấy ở đâu rồi, nhưng là ở đâu?



Lục Thiếu

Phàm ân cần hỏi han, Mẫn Nhu lại không nghe thấy, đầu óc lo mãi suy

nghĩ, lục lọi trí nhớ. Chiếc xe đột nhiên thắng lại ở ngã tư, Mẫn Nhu

trợn tròn mắt, những hình ảnh quen thuộc lướt qua, nó nằm trong tủ giày ở Mẫn gia, có một lần cô đã cầm lên nhìn qua, nó là của Hồng Lam.



Lục Thiếu Phàm vội kêu cô, Mẫn Nhu ngơ ngác quay đầu, nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm, lòng vẫn sợ hãi thì thầm nói:



“Thiếu Phàm, người phụ nữ bị đụng xe trước cửa tòa án hình như là Hồng Lam, em nhận ra đôi giày của bà ta”



Lục Thiếu Phàm trầm ngâm trong chốc lát, anh trấn an xoa dịu gương mặt nhợt nhạt của Mẫn Nhu, đạp ga, quay về bệnh viện.



Mẫn Nhu chưa bao giờ sợ hãi bệnh viện như vậy, mùi thuốc khử trùng quanh quẩn trong

mũi không đi, hành lang thoáng đãng vang vọng tiếng bước chân, gió sau

lưng thổi đến lạnh cả người, Mẫn Nhu run lên thì Lục Thiếu Phàm đã kéo

cô qua, để cô an tâm dựa vào lòng anh.



Vụ án khép

lại, Mẫn Nhu cũng nhận được điện thoại từ bác sĩ ngoại khoa chuyên gia

về tay ở bệnh viện Bắc KInh – Tích Đàm bảo cô sang đó trị liệu.



Lục Thiếu

Phàm xin nghỉ hai ngày cùng cô sang Bắc Kinh, vì chú Út và chú Ba của

Thiếu Phàm đều sang Bắc Kinh nhậm chức. Mẫn Nhu xem ra cũng đã có người

chăm sóc nên cũng không phái thêm người đi cùng, trước ngày lên đường,

những suy đoán của Mẫn Nhu đã được chứng thật.



Vụ tai nạn

xe hôm đó quả nhiên là Hồng Lam, bà ta nghe nói hôm đó Mẫn Tiệp bị xét

xử, cho nên đã xin bên trại giam ngắn hạn cho ra ngoài một ngày, không

nghĩ tới do bà ta quá lo lắng cho Mẫn Tiệp dẫn đến vội vàng khi qua

đường, né không kịp chiếc xe đang đi tới.



Sau khi được đưa tới bệnh viện cấp cứu cuối cùng cũng giữ được mạng, nhưng do bị

thương quá nghiêm trọng dẫn đến bị tê liệt, sống mà như vậy không biết

nên vui hay buồn



Xe lên đường tới Bắc Kinh, Mẫn Nhu xoa nhẹ cổ tay đã tháo băng, nơi đó còn có vết

dao màu hồng nổi lên so với làn da trắng, từ những chuyện trả qua gần

đây, Mẫn Nhu cảm thấy mình đã trưởng thành ra nhiều.



Bàn tay thon dài khẽ che lên tay cô. Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu Phàm đang âm thầm khích

lệ cô, ánh mắt tối tăm bỗng lóe sáng, cô uốn môi, mắt chuyển động, chưa

kịp nhìn về phía Lục Thiếu Phàm thì khung cảnh bên ngoài cuốn lấy cô.



Ven đường,

một cô gái tóc ngắn mặc quân trang bị một người đàn ông ngăn lại, Mẫn

Nhu từng gặp Cù Ý Thần, cô gái kia không ai khác trừ Mục Lâm Thu?



Cù Ý Thần

tay cầm bó hoa hồng đỏ, bước theo sau Mục Lâm Thu. Gương mặt anh tuấn

không hề thất vọng, Mục Lâm Thu chợt dừng lại không biết nói gì với anh

mà Cù Ý Thần tiện tay vứt bó hoa đi. Nhưng chỉ ba giây sao, anh ta lại

nhặt hoa lên, sau đó quay đầu tìm Mục Lâm Thu, Mục Lâm cũng không bỏ đi, mà đứng tại chỗ chờ anh ta.



“Như vậy rất tốt đúng không?”



Âm thanh ướt át vang lên bên tai, hơi thở của Mẫn Nhu phảng phất một mùi hương từ ai đó, cô cười ngọt ngào, dịu dàng đáp.



“Đúng vậy, như vậy mới là tốt nhất”



“Chỗ bị thương nơi cổ tay, phẫu thuật lần trước rất thành công, nếu đợt trị

liệu này đạt kết quả tốt thì sau này cổ tay có thể hoạt động bình

thường”



Bác sĩ nhìn

điện cơ đồ, kiểm tra kĩ lưỡng cổ tay Mẫn Nhu lần nữa, nhìn Mẫn Nhu và

Lục Thiếu Phàm đang hồi hộp mới tự đưa ra kết luận:



“Nhưng những việc nặng sợ là không thể làm được, làm những công việc dùng đến

tay thường xuyên cũng nên cẩn thận, cố gắng đừng để tay vận động quá

nhiều tránh để lại di chứng”



Mẫn Nhu khẽ giật mình, sau đó cúi đầu cảm ơn bác sĩ, lúc bác sĩ dặn dò, bàn tay trên vai cô lại dùng lực.



Bác sĩ chuẩn đoán bệnh của cô có chỗ tốt chỗ sống, lúc ra khỏi phòng làm việc, Lục

Thiếu Phàm vẫn nắm chặt tay cô, dù là đi làm thủ tục nằm viện hay vào

phòng bệnh cũng không buông.



Lục Thiếu

Phàm thật sự rất quan tâm cô, thậm chí còn để ý mức độ hồi phục của tay

hơn cả cô. Khi Lục Thiếu Phàm tính đi lấy nước, Mẫn Nhu từ sau ôm lấy

anh, cô không muốn né tránh hiện thực này, cũng không muốn anh trốn

tránh.



“Em rất ổn, dù có bỏ vẽ tranh, em cũng có rất nhiều chuyện để làm, ví dụ như trở thành chủ nhân mới của Mẫn thị”



Mẫn Nhu tựa

vào lưng Lục Thiếu Phàm, môi nở nụ cười bình an, đôi mắt mỉm cười chứng

tỏ cô có thể thích nghi mọi hoàn cảnh, không có áp lực. Lời nói vui lại

đổi lấy tiếng thở dài của Lục Thiếu Phàm, anh xoay người, tay ôm lấy

thắt lưng cô, tay để trên đỉnh đầu cô.



“Một con bướm xinh đẹp thích bay nhảy tự do, bây giờ bị bẻ gãy đi đôi cánh thì sẽ đau khổ đến mức nào.



Mẫn Nhu rũ mắt xuống, khóe mắt cảm động hạnh phúc lóe lên ánh sáng ấm áp, cô bồi hồi nói:



“Cũng sẽ có ngày bướm mất đi đôi cánh, hiện tại trong mắt anh em là con bướm

xinh đẹp nhất là được, điều này cũng chứng tỏ chỉ có để bản thân mạnh mẽ hơn mới có thể bảo vệ người mình yêu, cho nên con bướm đó cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn”



Mẫn Nhu

buông Lục Thiếu Phàm ra, nhón chân, hôn lên môi anh, ánh mắt thản nhiên

không né tránh, cô nhìn sâu vào mắt anh, nhấp nháy mắt:



“Đừng quên, em dù sao cũng có tài làm kinh doanh, bây giờ quản lý tập đoàn cũ cũng không khó”



“Đồ ngốc.,”



Lục Thiếu Phàm, anh nói em ngốc, nhưng khi gặp được Mẫn Nhu anh còn lại bao nhiêu lí trí?



Buổi chiều

sau khi sắp xếp xong cho Mẫn Nhu, Lục Cảnh Vân và Lục Cảnh Hoằng tới

thăm, mang theo một cô bảo mẫu trẻ đến chăm sóc Mẫn Nhu.



“Thiếu Phàm, cháu theo chú ra đây một lát”



Lục Cảnh

Hoằng đứng dậy gọi Lục Thiếu Phàm ra, Mẫn Nhu cũng đoán lần này chú Út

chắc muốn dạy dỗ Lục Thiếu Phàm, Lục Cảnh Vân làm trưởng bối, không ra

ngoài mà vẫn còng Mẫn Nhu tiếp chuyện.



Mặc dù chỉ

gặp vài lần, nhưng trưởng bối Lục gia đối với Mẫn Nhu cũng không xa

cách, dù gần đây vì chuyện Mẫn Tiệp làm Lục Thiếu Phàm dính vào không ít rắc rối nhưng trưởng bối lục gia không hề la mắng.



Nhìn Lục

Cảnh Vân ngồi đối diện, Mẫn Nhu không kiềm được nghĩ tới Cơ Tố Thanh,

tuổi già mất con, điều này khiến Mẫn Nhu cảm thấy xót xa, đối với chú Ba có vẻ điềm tĩnh nhưng không hề xa cách này càng cung kính.



“Chú có nghe chị dâu nói, Thiếu Phàm bị tên tội phạm trong vụ cướp tố cáo bắt cóc, có chuyện này thật không?”



Lục Cảnh Vân nhìn cô cháu dâu, liếc mắt nhìn cửa phòng khép lại hai người mới dám

thảo luận vấn đề của Lục Thiếu Phàm. Nhưng Mẫn Nhu không tránh khỏi căng thẳng, nghe Lục Cảnh Vân nói vậy cô sợ mình đã bỏ qua điều gì đó.



Lúc ở trên

tòa án, Mẫn Tiệp oán than lên án Lục Thiếu Phàm bắc cóc cô ta, đem cô ta vào bệnh viện tâm thần tiến hành tra tấn, đây chẳng phải vì vợ mà báo

thù. Mẫn Nhu nhớ tới nó lại cảm thấy vừa nhức đầu vừa giận, quan trọng

nhất bên bồi thẩm đoàn lại yêu cầu cảnh sát điều tra kĩ, cho Mẫn Tiệp

một câu trả lời hợp lý.



“Nhưng cháu tin tưởng Thiếu Phàm”



Dù Lục Thiếu Phàm làm cô cũng sẽ tin anh vô điều kiện, vì anh là Lục Thiếu Phàm của cô.



Lấy được câu trả lời của Mẫn Nhu, Lục Cảnh Vân cũng không giận Mẫn Nhu làm liên lụy

Lục Thiếu Phàm, ông cầm tách trà lên mỉm cười, thổi lá trà trên mặt

nước, nói:



“Tin tưởng là tốt, chú Ba cũng không muốn nói nhiều. Cháu chỉ cần an tâm

dưỡng thai, sinh ra những đứa trẻ mập mạo là được. Những chuyện còn lại

để đám đàn ông trong nhà giải quyết, nếu chỉ có chút chuyện mà đã khiến

nó bị đánh bại thì nó không thích hợp làm chính trị, ở nhà làm nông là

được”



Mẫn Nhu chợt hiểu, xem ra Lục Cảnh Vân đã bị bà Lục hoặc Lục Thiếu Phàm nhờ cậy tới

trấn an, hi vọng cô đừng suy nghĩ lung tung, dù sao cô đang mang thai,

sợ rằng tâm trạng không ổn định.



Người Lục

gia tin tưởng cô và Lục Thiếu Phàm, xem ra lực lượng ngang nhau, từ

giọng nói của Lục Cảnh Vân, xem ra ông không lo lắng ngược lại còn muốn

đứng ngoài xem, cũng không tính ra tay giúp Lục Thiếu Phàm.



Mẫn Nhu mỉm cười, tâm trạng khẩn trương cũng vì Lục Cảnh Vân mà dịu đi vài phần, cô cầm cốc nước ấm, nhìn Lục Cảnh Vân cảm ơn:



“Cảm ơn chú Ba”



Lầu cuối


Lục Thiếu Phàm làm sữa bột xem như thuận buồm xuôi gió, cho bao nhiêu nước vào sữa anh cũng có thể thuần thục nói.



Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu Phàm chăm chú thử độ nóng của nước, dáng vẻ tỉ mỉ này cô đã

từng nhìn thấy khi anh làm việc. Hôm nay, anh lại dùng thái độ đó chăm

sóc con mình, môi nở nụ cười ngọt ngào.



Tin Mẫn Nhu

sinh con đã lan truyền khắp nơi, nhưng vì Lục Thiếu Phàm kiên trì nên

phòng bệnh vẫn duy trì sự yên bình, không ai tới thăm. Ban đêm, Lục

Tranh Vanh tới chưa vào cửa đã nghe tiếng.



“Mau vào đi, hai đứa nhỏ thật sự rất dễ thương, giống như từ một khuôn đúc ra vậy”



Cửa phòng bị đẩy vào, cô nghe thấy giọng nói tự đắc của Lục Tranh Vanh, gương mặt

nghiêm nghị làn da ngăm đen nở nụ cười khoa trương, theo sau là ông Thẩm và vợ chồng Diệp Vân Thao.



“Gia gia, Thẩm gia gia, cậu mợ”



Lục Thiếu

Phàm đi lấy nước, trong phòng bệnh chỉ có Mẫn Nhu và dì Mai. Dì Mai thì

đang trong nhà vệ sinh thay tã, thấy có người đến Mẫn Nhu vội vã để quả

táo đang ăn dỡ xuống, lễ phép chào hỏi, tính kêu Dì Mai tiếp đãi thì bà

Diệp ngăn lại:



“Tiểu Nhu, sao lại khách sáo như vậy, con nghỉ ngơi đi, cậu mợ cũng nhàn rỗi

không có việc gì nên đến xem hai đứa nhỏ, đúng rồi hai đứa đâu?”



“Ở đâu?”



Mẫn Nhu cười chỉ tay vào nôi bên cạnh giường, Lục Tranh Vanh rống to như vậy không

nghĩ tới hai đứa trẻ vẫn ngủ không hề sợ sét đánh, không khóc không

nháo, Lục Tranh Vanh đi tới bên chiếc giường nhỏ, tay ôm lấy đứa trẻ thứ hai đang say ngủ



“Nhìn đứa thứ hai này, dáng vẻ thật có tinh thần, lông mày này mắt này rất có thần khí, sau này lớn linh sẽ là vị tướng quân tài năng.



Gương mặt

Lục Tranh Vanh không hề có dấu hiệu tức giận, ông đắc ý bế đứa trẻ sang

cho Thẩm gia gia và Diệp Vân Thao xem mặt, không hề để ý mắt hai người

đó đang giật giật, ngay cả Mẫn Nhu cũng cảm thấy ngượng, đứa trẻ là con

mình mở mắt còn không thần, có tinh thần hay không vừa nhìn là biết.



Lục Tranh

Vanh cười to đem đứa thứ hai sang cho bà Diệp, rồi lấy lại đứa thứ nhất

từ tay bà, chỉ vào gương mặt nhỏ nhắn cười nở hoa của nó, ông cười rất

vui vẻ, kiêu ngạo đứng thẳng lưng.



“Bộ dạng rất giống ta, sau này chắc chắn là quân nhất chi hoa.



Xem ra ý tứ lão gia tử là muốn cho hai đứa chắt của mình trong tương lai sẽ mặc quân trang?



Quân nhất

chi hoa hay không vẫn chưa chắc, nhưng nửa câu đầu Lục Tranh Vanh chẳng

qua phóng đại, thế mà Mẫn Nhu lại quan sát gương mặt đen hung thần ác

sát của ông, nhìn qua đứa trẻ trắng trẻo, trong lòng thầm than, khuê nữ

của cô sau này trở thành phiên bản nữ của Lục Tranh Vanh thì làm sao?



Lục Tranh

Vanh đang cao hứng không để ý tới nét mặt xấu hổ của người khác. Dù sao

trong mắt ông, đứa trẻ Lục gia thì nên giống ông, từ khi sinh được đầu

tiên trong đầu ông luôn quán triệt suy nghĩ đó, vì vậy chỉ cần người

ngoài nhắc tới con cháu Lục gia, Lục Tranh Vanh sẽ”khiêm tốn” nói:



“Đứa bé này dáng dấp không tệ, giống ta”



Đối phương

trầm mặc 5 giây, sau đó mỉm cười tán dương cháu gia gia có tài thế nào,

nhưng tuyệt nhiên không đề cập đến diện mạo vì Lục lão tham mưu trưởng

vẫn tiên con cháu Lục gia là phiên bản của ông, cho nên cũng không cảm

thấy có gì không ổn.



Trong phòng

bệnh ngoại trừ Thẩm lão, những người còn lại đều là vãn bối, nên giữ

thái độ tôn kính trưởng bối, tự nhiên không phủ quyết thuyết pháp của

Lục Tranh Vanh.



Dĩ nhiên có

người nghe Lục Tranh Vanh nói thế tự kỉ biến thành khích lệ, bình tĩnh

không nổi nữa, vì dụ như, ông Thẩm đưa mắt nhìn hai đứa trẻ, sau đó

nhướng đuôi mắt nhìn Lục Tranh Vanh, cười hiền lành với Mẫn Nhu.



“Tiểu Nhu a, đứa nhỏ thật đáng yêu, sáng nay Lục lão đầu ở trong quân ngũ

khoe với mọi người hai đứa trẻ do cháu dâu mới sinh giống ông ấy như

đúc, lúc đó ông cảm thấy rất lo, nhưng giờ nhìn tận mắt rồi, cảm thấy

thật yên lòng!”



Mẫn Nhu cố nén cười, Diệp Vân Thao vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng đáy mắt cũng đầy ý cười, bà Diệp cười xì một tiếng.



Chỉ có Lục lão tham mưu vẫn tự mãn chưa rõ mọi chuyện, nghe ông Thẩm nói xong liền gầm gừ, vỗ nhẹ đứa chắt: “Tất nhiên, là chắt của ta….”



Đột Nhiên Lục Tranh Vanh phản ứng lại giận đến bốc hỏa, ông Thẩm này rõ ràng đang xiên xỏ mình.



Vừa định phát huy tiếng gầm sư tử của mình, ông Thẩm “hư một tiếng chỉ đứa nhỏ đang ngủ trong lòng, giáo huấn nói:



“Im lặng một chút, đứa trẻ đang ngủ, đừng có dùng cách ông đối phó với cấp dưới áp dụng lên đứa nhỏ, coi chừng dọa chết nó”



Lục Tranh

Vanh ngậm bồ hòn làm ngọc, nhưng không cách nào nuốt vào bụng, ai bảo

đứa trẻ là chắt của ông ông ấm ức giao đứa trẻ cho Diệp Vạn Thao rồi kéo ông Thẩm ra ngoài, miệng hung dữ nói:



“Còn tưởng rằng lão thật lòng đến thăm đứa nhỏ, không nghĩ tới ông lại mưu mô như vậy”



Bên trong

phòng bệnh yên tĩnh lại, mắt thấy Lục Tranh Vanh lui ra ngoài, Mẫn Nhu

mới bật cười, bà DIệp cũng cười lắc đầu, ôm đứa thứ hai đang ngáp dài,,

xem vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Vân Thao đang cố gắng trêu đứa lớn, bà

chỉ tay vào đứa thứ hai nói:



“Tiểu Nhu, đứa nhỏ này thật ngoan, về sau chăm sóc nó sẽ dễ dàng”



Tiểu Nhu

ngại ngùng ho một tiếng, trong lòng nghĩ đứa thứ hai không hề ngoan. Đứa trẻ này lúc nào cũng ăn, Lục Thiếu Phàm pha sữa bột cũng không kịp với

tốc độ ăn của nó, kết quả ban công phơi đầy tã.



Nhưng người

không biết nội tình cũng cảm thấy đó là do đứa lớn gây ra, kết quả khi

tới ngày thứ hai, đứa lớn làm bia đỡ đạn cho đứa út cũng mê hoặc được

mọi người.



Lục Thiếu

Phàm lấy nước về thấy vợ chồng Diệp Vân Thao ở đây, liền nhiệt tình

chiêu đãi, chỉ hai tiếng cậu mợ đã khiến bà Diệp cười híp mắt. Diệp Vân

Thao tới đây không chỉ đơn giản thăm Mẫn Nhu, không lâu sau liền gọi Lục Thiếu Phàm ra ngoài để bà Diệp chăm sóc Mẫn Nhu.



Bà Diệp đã

từng sinh con nên chuyện giáo dục trẻ con rất có kinh nghiệm, Mẫn Nhu

cũng nhân cơ hội thỉnh giáo, khi Lục Thiếu Phàm quay về thì phòng bệnh

vang lên tiếng cười của phụ nữ.



Ban đêm lúc hai đứa bé ngủ say, Lục Thiếu Phàm rửa mặt xong xuôi, không nằm lên giường ngay mà ngồi kế bên Mẫn

Nhu, hai tay ôm cô vào lòng. Mẫn Nhu thấy Lục Thiếu Phàm dường như có

lời muốn nói, liền chủ động hỏi dò.



“Anh có chuyện gì muốn với em sao?”



Lục Thiếu Phàm thả lỏng vòng tay, ngồi

sáng đối diện, tay giữ lấy cằm nhỏ của cô, cẩn trọng nhìn vào đôi mắt

ngơ ngác của Mẫn Nhu, gương mặt hiện vẻ khẩn trương.



“Anh đã xin đi bộ đội một năm”



Gương mặt Mẫn Nhu cứng đờ, niềm vui sinh

được hai đứa trẻ trong chốc lát rơi vào vực sâu, cô đảo mắt nhìn hai đứa trẻ trong nôi, lòng chua xót không sao trả lời Lục Thiếu Phàm.



Lục Thiếu Phàm bị miễn đi chức thị

trưởng, nguyên nhân là do áp lực dư luận. CÔ hầm nghĩ, với nặng lực Lục

Thiếu Phàm, dù kém cỏi nhất cũng lấy được chức cục trưởng, hoặc rời khỏi thành phố A, tiếp nhận chức vị khác.



Ngàn tính vạn tính không nghĩ tới phải đi bộ đội.



Cô vẫn kính nể những người cán bộ đã từ

bỏ cuộc sống thoải mái ở phía đông xả thân đi xây dựng phía tây. Nhưng

nếu để cho chồng mình đi đến lạnh cóng đó trong lòng Mẫn Nhu rất buồn,

tuy không nói nhưng thể hiện ra trên mặt.



Nếu như không dính chuyện Mẫn Tiệp, Lục

Thiếu Phàm bây giờ vẫn ngồi ở chức vị cao, nhớ lại mấy tháng trước hai

người dính như keo sơn, Mẫn Nhu ôm chặt Lục Thiếu Phàm, không ngờ, niềm

hạnh phúc này lại là tặng vật cuối cùng trước khi chia cắt.



Lục Thiếu Phàm vỗ lưng cô, dịu dàng nói:



“Khi anh từng trong bộ đội đặc

chủng, bao nhiêu gian khổ cũng đã nếm chịu, lần này đi Tây Tạng cũng

không tính là gì, một năm trôi qua rất mau, không lâu đâu”



Mẫn Nhu không quên tin bà Diệp khi nãy

nói cho cô biết, cậu cô mấy ngày nãy sẽ lên tòa thị chính nhậm chức, lần này kết quả chính trị ở thành phố A không khác dự đoán mấy, Diệp Vân

Thao ngư ông đắc lợi, lấy được vị trí cuối cùng.



Tựa vào vai Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhẹ thở dài.



“Khi nào anh đi”



“Ba ngày nữa”



Sau khi Lục Thiếu Phàm bị miễn chức liền

xin được đi bộ đội, giấy phê chuẩn đã sớm được gửi xuống nhưng để tránh

Mẫn Nhu lo lắng, anh vẫn giữ im lặng, ngay cả bà Lục và Lục Tranh Vanh

cũng không biết.



Vì vậy, mấy ngày sau khi Lục Thiếu Phàm

nói với mọi người ở Lục gia anh liền bước lên máy bay. Bà Lục hai mắt

ửng đỏ, không có nửa tiếng dị nghị, chỉ dặn dò Lục Thiếu Phàm ăn uống

khỏe mạnh, Lục Tranh Vanh cười vui vẻ, vỗ vai Lục Thiếu Phàm, trong lòng tự hào và rất vui.



Đậu Đậu vẫn chưa biết cha mình sẽ đi,

hai mắt ngây ra ngồi bên Mẫn Nhu, hai đùi rung rung, tay cầm bỏng ngô,

tay khác nhét một nhúm to vào miệng, miệng nói không rõ:



“Mẹ, chuyện đi bộ đội là thế nào?”



Mẫn Nhu trừng mắt liếc Lục Thiếu Phàm,

nhưng người này chỉ cười xòa, tối hôm qua biết Lục Thiếu Phàm chuẩn bị

đi Tây Tạng, Mẫn Nhu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tức giận muốn cắn Lục Thiếu Phàm.



Nếu không vì đang ở cữ, cô nhất định chạy đi hỏi xem đi bộ đội có được mang người nhà theo không. Cô có thể tự

trả tiền, tuyệt đối không làm tốn kém tiền của quốc gia, theo chồng nhập ngũ, cô chính là muốn đi theo hầu chồng.



Cúi đầu nhìn hai đứa trẻ ngủ bên cạnh,

tất cả ý tưởng đều tắt ngấm, với tình trạng bây giờ cô không thể đi theo Lục Thiếu Phàm a!”



Vì Mẫn Nhu giận nên không khí trong phòng có vẻ lạnh lẽo. Trưởng bối lục gia lo lắng nhất là Mẫn Nhu, con vẫn

chưa đầy tháng, vợ chồng đã xa cách hai nơi, hơn nữa Lục Thiếu Phàm lại

đi đến nơi bần hàn như vậy, Mẫn Nhu đau lòng là chuyện khó tránh.



“Đúng rồi, hai đứa trẻ vẫn chưa được đặt tên”



Bà Lục tỉnh ngộ phá vỡ sự im lặng, Lục

Tranh Vanh liền phụ họa, Lục Thiếu Phàm thì ngồi xuống bên Mẫn Nhu,

không để ý cô trừng mắt, ôm lấy con gái thân thiết nói:



“Tiểu bảo bối, con nói xem muốn mẹ con gọi con là gì?”



Mẫn Nhu không hề quan tâm Lục Thiếu Phàm

đang cố lấy lòng. Lục Thiếu Phàm càng làm tới, dịch tới sát bên cô, cố

tình cùng Đậu Đậu nói chuyện, ý đồ lúc này của Lục Thiếu Phàm là muốn

nhìn thấy cảm giác trong mắt cô, dù hiệu quả rất nhỏ.



“Đậu Đậu rất thích bỏng ngô đúng không”



Đậu Đậu gật đầu, hai mắt đen chuyển động, thấy cha cố lấy lòng mẹ, nó vui sướng khi người khác gặp họa, cởi giầy, không để ý bà Lục ngăn cản, hai bàn tay cầm lấy bỏng ngô, vuốt mông

ngựa nói:



“Mẹ cùng Đậu Đậu ăn bỏng ngô nha, ăn rồi mẹ sẽ thêm xinh đẹp, ở nhà trẻ bạn bè và cả cô giáo đều nói mẹ Đậu Đậu là nữ thần”



Mẫn Nhu nhìn Đậu Đậu rung đùi đắc ý, cảm

xúc đang chìm lắng bỗng tăng lên, xoa Đậu Đậu, cong môi, nhưng có người

cố tình muốn che chân vào.



“Đồ ăn đó không tốt cho sức khỏe đừng ăn, ăn nhiều sẽ không tốt cho cơ thể”



Đậu Đậu hừ hừ giận, hai mắt to nhìn Lục

Thiếu Phàm ăn giấm, tiếp tục cố gắng chiếm đoạt suy nghĩ của mẹ, mục

tiêu vĩ đại của nó là làm cho cha biến mất.



“Mẹ. Đậu Đậu đút mẹ ăn”



Đậu Đậu nịnh hót, hai tay bụ bẫm nắm bỏng ngô đưa lên miệng Mẫn Nhu, Mẫn Nhu tính há miệng thì giữa Đậu Đậu và cô liền xuất hiện một cái tả lót cản trở hai người.



Đậu Đậu trừng mắt đến muốn nổ tung, người cha lại ung dung bĩnh tĩnh, mặt nở nụ cười ấm áp tựa gió xuân, bế đứa

con gái lên trước mặt Mẫn Nhu, rồi mình cũng kề sát lại hỏi:



“Bà xã, em xem con đòi xem này, nó khóc đấy”



Hai mẹ con đồng loạt nghiêng đầu nhìn Lục Thiếu Phàm đang cười tủm tỉm, cúi đầu mắt thấy đứa trẻ ngủ say làm gì

muốn khóc. Mẫn Nhu vốn đã giận nay liền quay đầu đi không để ý tới, Đậu

Đậu bị phá hỏng kế hoạch nhất quyết không từ bỏ, chỉ Lục Thiếu Phàm cao

giọng nói.



“Cô giáo nói với con ba là người đàn ông không phong độ”



Lục Thiếu Phàm lảo đảo một cái, thiếu

chút nữa đụng vào thành giường, gương mặt tuấn tủ đỏ bừng, thẹn quá hóa

giận trừng mắt nhìn Đậu Đậu, Đậu Đậu sợ quá rụt tay lại, ủy khuất tựa

vào người Mẫn Nhu, rụt rè nói:



“Mẹ. cha thật hung dữ, Đậu Đậu sợ lắm”



Cha con tranh giành người yêu tuy thấy

nhưng không thể trách, nhưng xét thấy tâm trạng Mẫn Nhu u ám, cho nên sự đồng tình dành cho Lục Thiếu Phàm trong lòng cô cũng sụp đổ, cô cao

thấp đánh giá Lục Thiếu Phàm đang xấu hổ, cuối đầu kết luận một câu:

“Quả nhiên là người đàn ông không phong độ”



Lục Thiếu Phàm sâu sắc nhắc nhở bản thân

rằng, nếu không đoạt lại chủ quyền, Mẫn Nhu sớm muộn cũng trở thành

thuộc địa của ai đó đang trốn trong lòng Mẫn Nhu. Anh nháy mắt với Đậu

Đậu, khóe miệng cười lạnh, cha ngươi đã từng ăn muối nhiều hơn cả tiểu

tử nhà ngươi, muốn đấu à, cũng không nhìn xem thủy tổ là ai”



“Mẹ, tiểu Nhu vừa sinh xong, Đậu Đậu ngồi vậy làm sẽ cô ấy bị thương, mẹ mau ôm Đậu Đậu xuống đi.



Khi Đậu Đậu cất tiếng kháng nghị thì đã

bị bà Lục cứng rắn ôm xuống, bà Lục hiển nhiên hiểu suy tính của con

trai, nghĩ con mình đã sắp đi nên liền phối hợp.



Mẫn Nhu ngồi trên giường xê dịch rồi lại

xê dịch, ánh mắt không hề nhìn lấy Lục Thiếu Phàm, nghĩ đến chuyện anh

đi Tây Tạng, Mẫn Nhu liền giận, dù là vì cô cũng không nên hi sinh bản

thân như vậy.



“Bà xã, em mau đặt tên đi, con gái em đang chờ này”



Lục Thiếu Phàm nghiêm túc thúc giục không hề có lấy cảm giác áy náy. Khi ánh mắt Mẫn Nhu nghiêng sang thấy Lục

Thiếu Phàm đang đưa hai ngón trỏ, cố gắng làm cho đứa con gái mở mắt ra

thì thái độ cương ngạnh của cô lại mềm xuống, chỉ vào Đậu Đậu đang ăn

bỏng ngô nói:



“Kêu là bỏng ngô đi”



Lục Thiếu Phàm kinh ngạc, không nghĩ Mẫn

Nhu lại đặt cái tên như thế, nhìn đứa con gái mình bảo bối mình đã chịu

mở mắt ra, anh thầm nghĩ bảo Mẫn Nhu đặt tên là đúng hay sai.



Lục Tranh Vanh nghe Mẫn Nhu đặt tên cũng

rất hưng phấn, ánh mắt nhìn sang bên đứa thứ hai không ai thèm quan tâm, liền quở trách Thiếu Phàm, sau đó ôm lấy đứa thứ hai vắt óc suy nghĩ

tên.



“Sao vậy, không hay sao?”



Mẫn Nhu mỉm cười nhìn sắc mặt cổ quái của Lục Thiếu Phàm, nụ cười mang theo sự hờn dỗi lại mang theo uy hiếp, Lục Thiếu Phàm yêu chìu vuốt tóc cô, cảm thán nói:



“Hay, bà xã đặt dĩ nhiên hay”



Mẫn Nhu cười rạng rỡ, trong lòng tự suy

nghĩ, hay sao? Em nghe lại thấy không ổn lắm, anh đâu có thấy hay, quả

là tên đàn ông nói dối.



Nhưng mỗi khi cô nhìn vào đôi mắt tình

cảm của Lục Thiếu Phàm, tất cả mọi hỏa khí đều dập tắt, dáng vẻ mèo

hoang lại mất đi trở nên dịu dàng. Lục Thiếu Phàm tựa vào cô không hề

đẩy ra, dù sắc mặt không có biểu hiện gì khác lạ, nhưng nếp nhăn xuất

hiện khi cô cười đã tiết lộ tâm trạng của cô.



Bên này hai vợ chồng đã giảng hòa, bên kia Lục Tranh Vanh đang ôm đứa thứ hai cũng hào hứng tuyên bố.



“Ta quyết định, sau này đứa lớn gọi là Bắp, đứa thứ hai kêu Hoa, hợp lại là hoa bắp”



Sau đó, tiếng khóc ai áon từ phòng bệnh vang ra, hai đứa trẻ như biết được cái tên phong nhã của mình mà kháng nghị.



Trải qua một trận tranh đấu, cha của đứa

trẻ cũng thuyết phục được gia gia cố chấp của mình, đem Hoa Hoa phát

triển thành Tiểu Đóa, Đậu Đậu thì núp trong lòng mẹ cười khúc khích,

Tiểu Đóa bị cha dỗ:



“Tiểu Đóa, con thích tên này không? Cha vất vả lắm mới xin được thái công của con đó”



Nhưng đáng buồn thay Tiểu Đóa càng khóc

to, trải qua một thời gian khổ cực, nó cũng nhấc được mí mắt, hai gò má

bụ bẫm càng làm cho cặp mắt nhỏ lại phun ra từng dòng lửa nóng, không

tiếng động rớt nước mắt.



Nhưng cha mẹ đều nhất trí, Tiểu Đóa vì

quá vui mà khóc. Đối với cách giải thích sai lầm này, Tiểu Đóa vừa giận

vừa tức, muốn di chuyển tay kháng nghị, nhưng cơ thể yếu ớt đã bị dây

thừng trói chặt, kết quả phản kháng không hiệu quả.



Mẫn Nhu vừa sinh đứa nhỏ, hôm sau Mẫn Chí Hải đã tới, một gia đình lớn lại tan tành thành từng mảnh nhỏ quả thật

là đả kích lớn, khiến tóc ông một đêm đã bạc trắng, nhìn qua như già đi

mười tuổi.



Mẫn Nhu cũng khách sáo khiến Mẫn Chí Hải

thở dài, không biết nên nói gì, sau khi hít một hơi. Mẫn Chí Hải cũng

nói ra quyết định của mình, ông đưa cho Mẫn Nhu giấy chuyển nhượng 30%

cổ phần Mẫn thị.



“Ba già rồi, trải qua rất nhiều chuyện, Mẫn thị giao lại cho con”



Nhìn bóng dáng lẻ loi của Mẫn Chí Hải,

Mẫn Nhu có chút xót xa. Điều Mẫn Chí Hải muốn bảo vệ là danh vọng và địa vị của Mẫn thị, kết quả rơi vào tay ông lại sa đọa, liệu kết quả như

thế có làm ông hối hận vì quyết định năm xưa?



“Cha, hẹn gặp lại”



Nghe Mẫn Nhu nói thế, Mẫn Chí Hải ngẩn

ra, nhưng không quay đầu mà mở cửa xoay người rời đi, Mẫn Nhu vẫn có thể thấy được đôi mắt ửng đỏ của ông.



Lâu sau, cô nghe nói Mẫn Chí Hải về hưu

sống ở căn biệt thự kế sát gần nơi chôn cất DIệp Thư Khinh. Khi đó cô

mới hiểu, Mẫn Chí Hải ông đang dùng phần đời còn lại bồi thường cho mẹ

cô, cho đến khi ông chết đi.



Phía trước cửa sổ phòng bệnh, một bóng

người mảnh mai đứng im, ngửa đầu nhìn ra xa, máy bay màu trăng bay qua

lọt vào mắt cô, càng bay càng xa, cuối cùng chỉ còn là chấm đen nhỏ, lao vút lên tận trời.



Mẫn Nhu thu hồi ánh mắt, kiềm chế cảm xúc cồn cào trong tim, quay về giường. Hôm nay chính là ba ngày sau, như

Lục Thiếu Phàm nói, anh cùng các cán bộ khác lên đường đến Tây Tạng nhậm chức.



Mẫn Nhu nằm trên giường, mở tivi, tivi

đều đăng tin tức, từng vị lãnh đạo quốc gia lọt vào trong ống kính, ra

đón tiếp các cán bộ đi Tây Tạng, tiến hành an ủi.



“Những cán bộ nhậm chức đi Tây

Tạng sáng sớm nay đã đến Bắc Kinh, theo nguồn tin cho biết, một nhóm

cán bộ đều điều đi nhậm chức hoặc sang khu Đông đảm nhận những vị trí

quan trọng.”



Mẫn Nhu nhếch môi, quay đầu nhìn con gái ngủ say, gương mặt sáng rực một cách khó hiểu.



Ở thành phố A người ta liều sống liều

chết, Lục Thiếu Phàm lại từ bỏ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang,

trốn tránh đi một năm, lui khỏi trốn gió tanh mưa máu. Một người đàn ông thay đổi như chong chóng, sau một năm ẩn dật quay lại vũ đài chính trị, đón chờ anh sẽ là tương lai sáng chói đến mức nào?



Một tháng sau, sân bay thành phố A, một

người con gái xinh đẹp dịu dàng đeo kính to che nửa gương mặt trái xoan, người mặc bộ quần áo đơn giản, áo trắng sơ mi, quần bò màu đen, kéo

theo túi hành lý, xuyên qua dòng người lưu tới, hướng về phía nơi lấy

vé.



“Đây là vé máy bay của cô”



Nhân viên lễ phép đưa vé máy bay, Mẫn Nhu mỉm cười, nhận lấy, liền nghe giọng nói vui mừng của nhân viên:



“Mùa này đi du lịch Tây Tạng cũng không tệ, chúc Mẫn tiểu thư có chuyến đi vui vẻ”



Mẫn Nhu cũng không tự trách mình sẽ sớm

bị nhận ra, dù sao trên chứng minh thư cũng viết tên, hơn nữa lại đeo

kính râm che mặt, không khó đoán ra thân thế của cô.



Cô rời khỏi giới giải trí một năm, rời

khỏi mắt công chúng, nhưng chuyện phu nhân thị trưởng bị cướp lại rất ồn ào, khiến cho một lần nữa trở thành nhân vật đứng đầu của giới truyền

thông giải trí, khó trách người ta vừa liếc mắt đã nhận ra cô.



Mẫn Nhu cũng không kinh ngạc, thân cận

gật đầu, mỉm cười cảm ơn, sau đó đi tới khu vực chuẩn bị khởi hành,

không để ý âm thanh ồn ào sau lưng.



Những người phía sau chắc chắn đang bàn

luận tin về cô, những điều đó cô không quan tâm, cúi đầu nhìn vé máy bay trong tay, mặt cô đượm niềm vui hạnh phúc.



Lục Thiếu Phàm, nếu như em xuất hiện ở đó, anh sẽ mang em đi xem mặt trời mọc chứ?



Cô cúi đầu, nhưng không che đi được niềm

hạnh phúc bên môi, hành lý được đưa vào kiểm tra, ánh mắt lơ đãng nhìn

xung quanh lại thấy bóng người cao to đứng bên cửa sổ thủy tinh. Từ xa,

giống như pho tượng gỗ giữa sóng người, thật rõ ràng nhưng khiến nụ cười của cô cứng lại.



Trong dòng người đông đốc, anh ta đứng

đó, vô số người đi xuyên qua nhưng anh ta không hề di chuyển, phảng phất như chờ cô mỉm cười với anh ta.



Mẫn Nhu nhìn bóng người kế sát cửa sổ, không hề xoay người lại mà kéo hành lý lộc cộc đi vào khu hành khách.



Giữa hai người đã có quá nhiều kí ức, đã

làm tổn thương nhau rất sâu. Trước kia anh ta chỉ nhìn về trước, bây giờ lại là cô, cô sẽ không quay đầu lại, mà sẽ nhìn thẳng về trước.



Dù là cô hay là Kỷ Mạch Hằng tất cả đều

không còn là chính mình. Dù hai người là hai đường chéo cắt nhau, nhưng

cũng chỉ có một điểm, ba năm là giao điểm duy nhất của ba người, bỏ qua

thì sau này sẽ không còn cơ hội.



Thái độ bình thản, bước chân tự nhiên,

Mẫn Nhu thong thả bước đi, mặc cho mình chìm trong dòng người, từ đầu

tới cuối không hề quay lại.