Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 102 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Tại trại an

dưỡng Kỳ Lân Sơn, những chiếc xe cảnh sát từ từ ngừng lại, đứng ở cửa là cục trưởng bộ công an đang khác sáo trao đổi cùng với vị thị trưởng đã

cung cấp tin tức, ông dùng thái độ chân thành nhất bày tỏ lòng biết ơn



“Thị trưởng, Lần này phải cám ơn anh rồi, quả thật là giúp chúng tôi giải quyết được một vấn đề nan giải, tôi xin thay mặt toàn bộ công an sở ngành cảm ơn

anh”



Cục trưởng

Lưu nắm chặt tay Lục Thiếu Phàm, mặt nghiêng 45 độ cảm kích vị thị

trưởng đã tích cực phối hợp với cảnh sát, nắm tay rất lâu sau không

buông.



Khi chuẩn bị sang năm mới, ông cũng làm phiền vị thị trưởng trẻ tuổi này nhắc nhở

ông quét một song bạc ngầm, tiếp đó đột kích những nơi tệ nạn, cũng vì

vậy mà ông thăng chức nhanh chóng. Lần này, Lục Thiếu Phàm lại giúp ông

giải quyết một vụ án cướp của đang khiến ông đau đầu, Lưu cục trưởng sớm đã cung phụng như vị phúc tinh có ích cho con đường của ông.



“Cục trưởng Lưu khách khí rồi, thân là thị trưởng thành phố A cũng nên hợp

tác với cảnh sát, vừa là tấm gương tốt vừa là vì sự an toàn của thành

phố A xây dựng một tương lai mới, đây là nghĩa vụ khi nhậm chức thị

trưởng”



Lục Thiếu

Phàm khiêm tốn mỉm cười, ánh mắt lễ độ nhìn lướt qua các lãnh đạo khác,

lời nói ôn hòa cũng chứng tỏ mình đã làm hết trách nhiệm của một người

thị trưởng.



Ánh mắt Lục

Thiếu Phàm quét qua đám người liên can cũng đang gật đầu ngầm khen ngợi. Dù họ nghi ngờ một người với thân phận thị trưởng mà lại vô duyên vô cớ lên lầu sáu nhưng đều không dám nói ra mặt sợ phá vỡ mối quan hệ đồng

lieu.



Cổng viện an dưỡng từ từ mở ra cũng thu hút sự chú ý của mọi người đang nói chuyện

với nhau, ba người đàn ông mặc cảnh phục đi ra, một người bên trái một

người bên phải giữ lấy Mẫn Tiệp, một người khác chạy đến chỗ gác cổng

giải thích.



Hai tay bị

còng lại, Mẫn Tiệp đang suy sụp tinh thần vừa nhìn thấy Lục Thiếu Phàm

thì kích động, liên tục giãy giụa, mặc kệ người cảnh sát quát lớn cô ta

lại như phát điên gào thét hướng về phía các vị lãnh đạo.



“Lục Thiếu Phàm, mày là tên ngụy quân tử, lật lỏng, tại sao lại gọi cảnh sát bắt tao”



Cách nói

chuyện điên cuồng của Mẫn Tiệp làm cho khung cảnh duyên dáng cũng phải

ngưng trọng, trước ánh mắt hoài nghi của mọi người, Lục Thiếu Phàm vẫn

giữ vẻ mặt hờ hững, đôi mắt không hề tỏ ra chột dạ, buông tay cục trưởng Lưu đi tới bên Mẫn Tiệp.



Nhìn Lục

Thiếu Phàm không ngừng tới gần, Mẫn Tiệp như bị nghẹn lại không còn giận mắng, môi mấp máy, nhìn vẻ nghiêm túc của Lục Thiếu Phàm cô ta tính lui lại thì bị cảnh sát cản, không để cô ta né tránh.



“Nếu cô cảm thấy tôi làm theo lẽ công bằng chính là ngụy quân tử, thì tôi

không có gì để nói, tôi nghĩ, toàn xã hội này đều muốn tên tội phạm bị

sa lưới pháp luật, tiếp nhận sự chế tài của pháp luật”



Mẫn Tiệp bị

lời nói của Lục Thiếu Phàm làm cho hoảng hốt, gương mặt ngẩn ra, ánh mắt không có gì ngoại sự hỗn động, như hiểu được gì đó cô ta liền ngậm

miệng thôi không huyên náo, ngoan ngoãn leo lên xe cảnh sát, trước lúc

cửa xe khép lại, cô ta còn quay sang nhìn Lục Thiếu Phàm.



Cô ta không

thể mười phần tin Lục Thiếu Phàm sẽ giúp mình thoát tội, nhưng cũng

không thể không tin. Sự thật đó khiến cô ta rất chán nản, không cùng Lục Thiếu Phàm giáo dịch thì những lời cô nói sợ rằng tòa án và cảnh sát sẽ không tin, ai bảo tên Will này làm việc quá cẩn trọng?



Nhớ tới

Will, Mẫn Tiệp hận không thể đánh hắn, tên đàn ông đó xem cô như kẻ bảo

gì làm nấy, dám lợi dụng cô bày ra vụ án cướp bóc này. Vốn dĩ hắn ta đã

thương lượng chỉ cần ép được Mẫn Nhu kí tên, giao ra cổ phần Mẫn thị,

sau đó bảo đám lưu manh biến đi một thời gian, dù Mẫn Nhu báo cảnh sát

cũng không tìm thấy chứng cớ, giấy chuyển nhượng cũng không thể chứng

minh thật giả.



Nhưng cô vạn lần cũng không ngờ Will lừa gạt mình, ra lệnh đám lưu minh giết Mẫn Nhu sau đó giá họa cho cô. Một hòn đá bắn hạ hai con chim, vừa khử được Mẫn Nhu vừa khiến cho cô ngồi trong tù, Mẫn thị không có người nối nghiệp

thì hắn sẽ thừa dịp nhà cháy hôi cửa, đoạt lấy Mẫn thị.



Nếu không

phải cô kịp thời phát hiện, sợ cảnh sát tìm được nên trốn đi. Sợ rằng

lúc nãy đã vào trại giam, quay đầu nhìn viện an dưỡng nhỏ dần, Mẫn Tiệp

run bần bật, nếu như cô biết mình bị bắt tới đây, cô tuyệt đối sẽ không

bỏ trốn.


mồ hôi rỉ xuống bậc thang, hơi thở dồn dập, lúc này anh quên mất trong

khách sạn còn có thang máy thay cho cầu thang bộ.



Theo cầu

thang, anh nhìn thấy Kỷ Mạch Hằng từ trên cao bước xuống, anh dừng lại

nhìn người con gái đang được Kỷ Mạch Hằng ôm trong lòng, hình ảnh quen

thuộc đập thẳng vào mắt, máu đỏ ướt cả áo khoác trắng của cô, từng giọt

máu rơi xuống đất tí tách.



Máu toàn thân như đóng băng, tiếng bước chân hỗn độn vang lên bên tai, thân thể chấn động, anh vội chặn Kỷ Mạch Hằng lại.



“Đưa cô ấy cho tôi”



Anh cố kiềm

chế cảm xúc, không để mình run lên. NHưng trái tim anh lại đập điên

cuồng, nếu đưa cho anh một tấm gương, anh nhất định sẽ thấy hai mắt mình đỏ ngàu, vẻ mặt lo lắng, hành động mất kiềm chế.



Có lẽ, anh

không cần gương, chỉ cần nhìn Kỷ Mạch Hằng thì có thể nghĩ ra bộ dạng

mình lúc này. Gương mặt lạnh lùng kia cũng bất an lo lắng đau đớn không

thua gì anh, bàn tay ôm Mẫn Nhu đang run lên chứng tỏ Kỷ Mạch Hằng cũng

hoảng hốt.



Kỷ Mạch Hằng như không nghe thấy mệnh lệnh của anh, anh ta như chiếc xe tăng xông

vào phòng tuyến, hành động như điên ngăn cản anh.



Sự va chạm

mạnh khiến anh lảo đảo vịn lại cầu thang, nhưng không hề nhường đường,

ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người, cúi đầu nhìn người con gái đang

hôn mê bất tỉnh. Chớp mắt, mọi lý trí đều mất đi, anh vung tay đánh Kỷ

Mạch Hằng, Kỷ Mạch Hằng cũng đang thất thần nên anh dễ dàng cướp đi Mẫn

Nhu từ tay Kỷ Mạch Hằng.



Liều mạng

đánh Kỷ Mạch Hằng, anh vội vàng chạy đi, con người ưu tú nho nhã bây giờ đều biến mất, anh chỉ muốn người đang nằm trong lòng anh mở mắt ra.



“Mau đi lấy xe, nhanh lên”



Trước cửa

khách sạn, anh cáu kỉnh chạy tới quản lý đại sảnh hét lên, gương anh mặt anh tuấn bao phủ sự lo lắng thấp thỏm, tiếng xe thắng gấp cắt đứt mọi

tìm kiếm của anh! Cửa xe màu đen hạ xuống, là gương mặt lạnh của Kỷ Mạch Hằng.



“Lên xe”



Giọng Kỷ

Mạch Hằng bình tĩnh đến kì lạ. Khi Kỷ Mạch Hằng vừa đẩy cửa xe ra, anh

không kịp nghĩ ngợi liền ngồi vào, ôm chặt lấy Mẫn Nhu đang tái dần, bàn tay giữ lấy miệng vết thương nơi cổ tay, ngăn không để máu chảy ra



“Tiểu Nhu. Tiểu Nhu, đừng ngủ, Tiểu NHu…”



Anh hốt

hoảng gọi tên Mẫn Nhu, cánh tay siết chặt lấy bả vai gầy của cô, máu đỏ

ướt cả lòng bàn tay dọc theo cánh tay đổ xuống quần áo, bên tai là tiếng thở yếu ớt của cô, nó khiến anh sợ đến nổi điên.



Anh cúi đầu, hôn lên đôi môi khô nứt của cô, vội vàng làm hô hấp nhận tâm. Anh không quan tâm tới cảm xúc của Kỷ Mạch Hằng, đôi mắt chỉ biết nhìn Mẫn Nhu,

xe chạy thẳng một mạch tới trước cửa bệnh viện thì dừng lại.



Cửa phòng

giải phẫu đóng lại, ngăn cách anh với cô, hai chân quỵ xuống, dù anh cố

gắng thế nào chân cũng không thể đi, hai tay đều loang lổ vết máu đã

khô, lòng bàn tay ướt lạnh.



Bỗng nhiên

một âm thanh mãnh liệt truyền tới, trong lúc anh đang ngẩng ngơ thì một

quả đấm mạnh chạm vào mắt, đi cùng với tiếng vang chính là giọng nói

chất vấn.



“Lục Thiếu Phàm, đây chính là cách anh bảo vệ cô ấy sao? Nếu không thể bảo vệ được tại sao anh lại cứ cố chấp độc chiếm cô ấy?”



Bị một quyền đánh vào mặt, anh không kịp chuẩn bị, thân hình lảo đảo, lý trí cũng từ từ quay về. Đôi mắt sắc lạnh của anh nheo lại tức giận nhìn Kỷ Mạch

Hằng, nơi khóe miệng vẫn còn rỉ máu, anh mạnh mẽ đáp trả Kỷ Mạch Hằng

một đấm



“Thị trưởng Lục, tới nơi rồi”



Lục Thiếu

Phàm thu hồi suy nghĩ, anh đưa mắt nhìn đồng hồ, nhìn những nhân viên từ tòa thị chính đi ra, môi mím lại, không đợi lái xe giúp anh mở cửa liền bước xuống, sau đó đi về phía bãi đổ xe.



“Mọi chuyện còn lại phiền thư kí Triệu giải quyết, tôi tới bệnh viện trước”