Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 101 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


“Tấn Yên, tôi cần bản chuấn đoán bệnh của anh”



Người thanh

niên đang coi báo nghe vậy liền nhíu mày, ngước mắt nhìn vẻ trầm ngâm

của Lục Thiếu Phàm, ngừng lại vài giây, nửa nheo nheo mắt lường biếng

ngả lưng vào sau ghế



“Thị trưởng Lục à, tôi vẫn muốn là Đảng Viên tuân thủ đúng luật pháp a”



Thẩm Tấn Yên cười dài gấp tờ báo lại bỏ ngăn kéo, mười ngón tay duỗi ra để trên mặt

bàn, các ngón tay đụng vào nhau theo nhịp, trước yêu cầu của Lục Thiếu

Phàm không hề trả lời.



Lục Thiếu

Phàm biết rõ động tác này có ý nghĩa gì, thần sắc nghiêm nghị liền trở

nên lạnh lùng, mỉm cười, nhìn người thanh niên đang suy nghĩ đến yêu cầu của mình, khoan thai nói:



“Viết giấy chuẩn đoán bệnh phù hợp với tình hình thực tế của bệnh nhân, yêu

cầu này không quá khó đối với một bác sĩ chuyên khoa tâm thần đầy uy tín như cậu”



Cách nói

chuyện chắc chắn của Lục Thiếu Phàm chỉ khiến Thẩm Tấn Uyên mỉm cười,

không còn vẻ khiêm tốn mà tiếp nhận lời khen của Lục Thiếu Phàm, gương

mặt từ đầu tới cuối không hề có ý cười.



Lục Thiếu

Phàm không giận, khóe miệng cong lên, ánh mắt đảo quanh nhìn thiệp mừng

để bên bàn thì nhướng mày. Anh cũng tỏ ra như Thẩm Tấn Uyên, tựa lưng

vào ghế, ngón tay gõ lên bàn, đôi mắt cười cười đón nhận ánh mắt giảo

hoạt của Thẩm Tấn Uyên.



“Tấn Hàm oán trách nói, hôn lễ quà của anh trai vẫn chưa thỏa mãn, gần đây

đang rất phiền não, tính đem chuyện này nói cho chị dâu”



“Chuyện vừa nãy nói với Lục thị trưởng chẳng qua là đùa thôi, không phải chỉ là giấy chuẩn đoán thôi sao, nhanh thôi mà!! Đợi một lát”



Nghe nhắc

tới người vợ quỷ dạ xoa của mình, Thẩm Tấn Uyên đột nhiên thẳng cả xương sống, cả người ngồi thẳng lên, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ,

vẫn là nụ cười tủm tỉm, nhưng có chút lấy lòng nhiều hơn là mưu mô!!

TRong lòng thầm kêu khổ, ai kêu vợ anh ta lại quản nghiêm như vậy.



Thẩm Tấn Uyên lấy tờ giấy để ở bên cạnh, cầm lấy bút ghi!! Bắt đầu múa bút thành văn, nhịn không được lảm nhảm:



“EM trai thiếu nợ thì tìm anh trai giúp, bây giờ có chuyện nhỏ này…”



Kéo dài

những từ cuối, Thẩm Tấn Uyên thở dài, lấy thêm một tờ giấy, tờ giấy

trong tay vẫn không đưa cho Lục Thiếu Phàm, tiếng di động vang lên cắt

ngang cuộc giao dịch không công bằng này.



“xin lỗi, tôi ra ngoài nhận điện thoại”



Lục Thiếu

Phàm nhìn di động trong tay liền đứng dậy đi ra ngoài, liếc mắt nhìn

Thẩm Tấn Uyên vẫn đang xé mấy tờ giấy ra viết, trong lòng thì thầm oán

Lục Thiếu Phàm là lão hồ ly không cầm được giấy chuẩn đoán chắc chắn sẽ

không ra về.



Khi cửa

phòng khép lại, Lục Thiếu Phàm cũng bắt được thoại, nghe bên kia báo

cáo, long may nhíu lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn dãy hành lang vắng vẻ,
giường, khóe miệng mỉm cười, bình tĩnh nhìn cô ta từ từ ổn định lại.



Mẫn Tiệp suy sụp ngã xuống đất, ánh mắt dại ra nhìn về phía ánh mặt trời ngoài cửa

sổ, trong lòng khát vọng tự do liên tục kêu gào, cô ta chồm dậy, như

muốn thoát đi, cô ta không muốn sống phần đời còn lại ở đây.



“Muốn ra khỏi đây, không phải là không thể”



Lục Thiếu Phàm nói được nửa câu đầu hai mắt Mẫn Tiệp liền sáng rực, ánh mắt khẩn thiết nhìn người đàn ông nắm trong tay quyền sinh sát.



“Nghe người cô đưa cô vào đây nói, cô không thừa nhận vụ cướp đả thương người này do mình gây ra, mà do một người tên Will gây ra, có phải vậy

không?”



Ánh mắt sắc

bén của Lục Thiếu Phàm bắn về phía Mẫn Tiệp đang cau có, tuyệt đối không tha nếu cô ta nói dối, chiếc giày da màu đen khẽ nhúc nhích làm Mẫn

Tiệp hoàng sợ, cô ta lo lắng, một khi cô ta chần chờ Lục Thiếu Phàm sẽ

quay đầu bỏ đi không bao giờ trở lại, mặc kệ cô ta sống chết.



Nhìn Mẫn

Tiệp vội vàng gật đầu, đôi mắt sợ hãi đầy sự thành thật, không có trốn

tránh, Lục Thiếu Phàm thản nhiên mỉm cười mắt lóe lên tia lạnh.



“Cô nói với cảnh sát hắn ta là chủ mưu như vậy cô sẽ được tự do.”



Mẫn Tiệp

không thể tin nổi khi nghe Lục Thiếu Phàm nói vậy, cuộc giao dịch này có gì đó rất lạ nhưng cô ta lại không đoán được là sai ở chỗ nào, hơn nữa

lợi ích đạt được quá lớn, chỉ cần nghĩ tới lúc bản thân có thể rời khỏi

chốn điên dại này, Mẫn Tiệp như đang chết đi bỗng cuồn cuồn máu chảy

tỉnh dậy.



Xảo trá như

Lục Thiếu Phàm sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô sao, tuy rất vui nhưng Mẫn Tiệp vẫn cảm thấy nỗi bất an mơ hồ, chất vấn nhìn Lục Thiếu Phàm muốn lấy

được sự bảo đảm:



“Tôi làm sao biết được anh có gạt tôi không, hơn nữa một người điên nói liệu người khác có tin?”



Lục Thiếu

Phàm nếu muốn để cô ta khai ra Will thì phải chứng tỏ cho cảnh sát và

tòa án biết cô ta không điên, cô ta nói như vậy là muốn Lục Thiếu Phàm

giúp cô ta thoát khỏi cái danh hiệu kẻ điên này, hơn nữa liệu cô ta có

bị kết án không.



Mẫn Tiệp chưa suy nghĩ xong, Lục Thiếu Phàm đã cười lạnh:



“Cô cho rằng mình còn lựa chọn khác sao?”



Khi Lục

Thiếu Phàm đi gần tới cửa sắt, Mẫn Tiệp hốt hoảng né ra, cả người lảo

đạo tựa vào vách tường, lúc anh mở cửa ra còn nói một câu khiến cô ta

tạm thời an tâm:



“Cô chỉ cần chuẩn bị tốt những điều mình sẽ nói, để Will rơi vào lưới pháp luật, những chuyện khác không cần cô lo”



Cánh cửa sắt nặng nề đóng lại, Lục Thiếu Phàm không nhìn về thang máy ở cuối hành

lang, mà lấy di động ra, trong hành lang yên tĩnh vang lên giọng của Lục Thiếu Phàm, tựa như trên mặt hồ yên tĩnh bỗng có viên đá ném xuống

khiến mặt hồ nổi sóng.



“Cục cảnh sát phải không? Tôi ở trại an dưỡng Kỳ Lân Sơn nhìn thấy nghi phạm đang bị truy nã, đúng, là cô ta, không có gì, làm công dân thì nên hợp

tác giúp đỡ cảnh sát…”