Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 100 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Cộc cộc..”



“Vào đi”



Cửa phòng làm việc thị trưởng bị đẩy vào, thư kí một đồ công sở cung kính hướng về Lục Thiếu Phàm đang xử lí công vụ:



“Thị trưởng, xe đi đến trại an dưỡng Kỳ Lân Sơn đã chuẩn bị xong, các lãnh đạo khác cũng đều chuẩn bị xuất phát”



Lục Thiếu

Phàm dừng bút, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt hờ hững nghe thư kí Triệu báo

cáo lịch làm việc buổi chiều. Thư kí Triệu đem văn kiện để lên mặt Lục

Thiếu Phàm, anh mở văn kiện nhanh chóng nhìn sơ qua, giải thích nói:



“Công chức bị tình nghi tham gia vào vụ cướp đã bị sa thải, hồ sơ đã được gửi về cục để xử lý, còn người sẽ được giao cho cơ quan công an”



“Tôi cũng đã nói chuyện với thư kí Lưu cục trưởng, biểu đạt rõ ý kiến của

thị trưởng, tôi nghĩ, Lưu cục trưởng chiều nay sẽ cho thị trưởng câu trả lời thuyết phục”



Lục Thiếu

Phàm nhướng mày, gương mặt anh tuấn không hờn không giận, hài lòng khép

tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn vẻ cẩn trọng của thư kí Triệu, cảm ơn nói:



“Vất vả cho cô rồi”



Thư Kí

Triệu vẻ mặt nghiêm trọng, khiêm tốn chắp hai tay không vì được cấp trên khen mà tự mãn. Khi Lục Thiếu Phàm đứng dậy cầm lấy áo khoác trên giá

áo thì bổ sung hỏi:



“Còn người đàn ông tên Will đó…”



Lục Thiếu

Phàm quay người lại, hai tay dang rộng, mặc áo khoác vào người, gương

mặt băng lãnh, ngón tay thành thạo cài nút áo, đôi giày da đen bóng

thong thả đi về phía cửa phòng đang khép chặt.



“Tiếp tục tìm”



“Vâng”



Thư kí Triệu sắp xếp lại công văn bỏ vào bao rồi theo sát Lục Thiếu Phàm, khi đi

ngang qua chỗ nước sôi thì nghe âm thanh xì xào bàn tán phát ra.



“Tên Tiểu Trương đó cũng thật dũng cảm, lại dám sai người lục lọi phòng thị

trưởng, mà cũng phải nói, tên tiểu tử đó làm sao vào được văn phòng thị

trưởng, nhiều người nhìn như vậy mà dễ dàng cho hắn lọt vào được như

ý?”



“Nhìn xem, sao mà chuyện đó xảy ra được? Lần này coi như hắn ta xui rồi,

chẳng những bị cách chức điều tra, trên hồ sơ còn ghi lại tội chứng của

hắn, sau này khi ta hối cải ra khỏi tù, dù muốn cũng không thể tìm nổi

một công việc”



“Vậy là quá

xứng đáng rồi, Lục thi trưởng của chúng ta anh tuấn tao nhã, đối xử với

mọi người rất ôn hòa. Đám người ở dưới, ai mà không biết, nếu không có

năng lực thật sự làm sao ngồi được vào ghế thị trưởng, chưa kể lòng dạ

độc ác, Lục thị tuyệt đối cũng không phải con cừu non đâu”



Thư kí Triệu nhìn cửa thang máy, nhìn người cùng mình hợp tác mấy năm qua, từ ban

đầu xa lạ đến giờ lại thành kính sợ. Gương mặt nở nụ cười ôn hòa, đám

đồng nghiệp đứng đợi thang máy cũng nói chuyện với Lục Thiếu Phàm, sau

đó đi vào khu lấy nước.



“Thay vì rảnh rỗi tới mức ngồi bàn tán chuyện thì nên tập trung làm việc đi,

đầu năm nay công việc không dễ kiếm đâu, ai cũng không biết, một giây

kế tiếp có người nào vô tình bị lừa không”
Lục Thiếu

Phàm nhìn Mẫn Tiệp hạ thấp mình cầu xin, điên cuống giãy giụa, đáp lại

ánh mắt mong chờ Lục Thiếu Phàm khẽ không vui nhíu mày, vì ghét mà nụ

cười cũng biến mất, chỉ còn sự lạnh lẽo.



Mẫn Tiệp vì

vẻ mặt đột nhiên trở nên khó coi của Lục Thiếu Phàm mà lo âu càng tăng,

ra sức giãy giụa, kịch liệt kéo cắn xé đám bệnh nhân quấy lấy cô, ngón

tay quơ quào trong không trung dính vào tia máu, kèm theo tiếng la khóc

của Mẫn Tiệp làm đám bệnh nhân vì đau mà giận hét lên.



Đám bệnh

nhân đang chơi đùa vui vẻ với Mẫn Tiệp liền hóa điên, gương mặt trở nên

dữ tợn lửa giận dâng cao, từ những hành động chơi đùa rất trẻ con lại

trở nên vô cùng tàn nhẫn, Mẫn Tiệp còn tưởng mình đã may mắn thoát khỏi

không ngờ bị kéo mạnh về sau, đôi dép văng ra hai bên, da đầu bị kéo đau kêu lên thất thanh, trong không gian hỗn loạn bắt đầu phát sinh cuộc ẩu đả không líu trí.



Tiếng la

khóc hấp dẫn sự chú ý của ý tá. Cửa phòng mở ra, mấy người đàn ông mặc

đồ trắng chạy vào, ra sức đẩy ngã đám bệnh nhân, sau đó dịu dàng trấn

an.



Lúc này, Lục Thiếu Phàm vẫn đứng bên ngoài không hề di chuyển, ánh mắt thanh tĩnh

nhìn bên trong tàn sát nhau, lúc cửa mở anh còn nghe tiếng rên khóc khản cả giọng của Mẫn Tiệp, một tiếng kêu tên Lục Thiếu Phàm mang theo nỗi

tuyệt vọng.



Bên trong

trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nhân viên ôn tồn an ủi, còn có đám

bệnh nhân đang cười ngây ngô, Mẫn Tiệp bị đnáh quỳ rạp trên đất thừa dịp nhân viên không chú ý liền bỏ đi, hai chân trần trụi chạy về phía cửa.



Khi cô ta

chưa chạm vào được nắm cửa liền bị nhân viên y tá kéo lại, ngăn không

cho cô ta trốn thoát, Mẫn Tiệp nắm chặt thanh chắn cửa sổ, dung tay gõ

lên cửa thủy tinh, khản giọng cầu xin Lục Thiếu Phàm đang đứng cách mình một lớp kính.



Nước mắt như sợi dây chân trâu bị đứt thi nhau rớt xuống, Lục Thiếu Phàm không hề có chút thương hại. Trên đời, người con gái đáng giá để anh phải thương

hương tiếc ngọc chỉ có một, người con gái đó thiếu chút nữa chết trong

tay người phụ nữ kia, nhớ cảnh Mẫn Nhu đầy máu nằm hấp hối trên giường

bệnh, ánh mắt Lục Thiếu Phàm nhìn Mẫn Tiệp càng lạnh lẽo.



Anh sẽ không để cô ta chết, chết cũng như

giải thoát, anh tuyệt đối không cho phép người phụ nữ đã làm tổn thương

người con gái anh yêu được giải thoát dễ dàng vậy đâu.



Chỉ có cuộc sống như vầy mới thích hợp với cô ta.



“Lục thị trưởng không nghĩ anh một mình chạy tới đây, không thể đón tiếp từ xa thật ngại quá”



Lời nói xin

lỗi thiếu thành ý vang lên, Lục Thiếu Phàm quay đầu thấy một người thanh niên mặc áo bác sĩ như u linh xuất hiện bên cạnh, cười híp mắt.



Người thanh

niên hai tay đút trong túi áo, vẻ mặt thưởng thức nhìn người phụ nữ

hoảng sợ lệ rơi đầy mắt, rồi đưa mắt nhìn Lục Thiếu Phàm, nâng tay ra

hiệu cho y tá bên trong, tiêm thuốc an thần cho Mẫn Tiệp.



Mẫn Tiệp

đang giương nah múa vuốt lúc bị tiêm vào liền trở nên im lặng, môi mấp

máy vẻ mặt hốt hoảng, bộ dang ngu ngơ không khác những bệnh nhân khác.



Lục Thiếu

Phàm thu lại hàn khí xung quanh, hờ hững nhìn người phụ nữ bị đám y tá

mang đi, xoay người đi về phía phòng làm việc của bác sĩ đang sáng đèn,

đi song song bên cạnh là người thanh niên đang cười híp mắt.