Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 99 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Hồng Lam bị

cảnh vệ kéo đi, bà ta vừa nhìn thấy Lục Thiếu Phàm gương mặt đang lo

lắng bỗng trở nên vui mừng như vớ được cành cây, ra sức đẩy hai cảnh vệ

đang cố gắng kéo bà ta ra khỏi phòng.



“Thị trưởng Lục, xin cậu hãy thả Tiểu Diệp ra, tôi xin cậu”



Dù Hồng Lam

có tham lam quyền thế nhưng bà ta đối với Mẫn Tiệp hết sức lo lắng, vừa

ra khỏi phòng giam có được một ngày để ra ngoài liền chạy tới đây cầu

xin giúp Mẫn Tiệp.



Mẫn Nhu nhìn thấy Hồng Lam té xuống đất không còn chút tự tôn, lúc đó cô cảm thấy,

Mẫn Tiệp kiêu căng vô pháp vô thiên như hôm nay chủ yếu đều do Hồng Lam

quá dung túng cô ta. Khi Hồng Lam quỳ xuống thay Mẫn Tiệp cầu xin cô

cũng không hề cảm động hoặc yếu lòng.



Lục Thiếu

Phàm không hề nhìn Hồng Lam thấp hèn cầu xin, anh đi ngay tới bên giường Mẫn Nhu, giúp cô đắp chăn lên, ôm cô vào lòng, sau đó hỏi thăm tình

hình ngày hôm nay qua dì Mai.



“Dì Mai, lát nữa dì cứ về ở đây, ở đây có tôi được rồi”



“Vâng thưa cậu”



Dì Mai nghe

Lục Thiếu Phàm dặn xong, liền đưa mắt nhìn trộm nụ cười hiền hào trên

mặt Lục Thiếu Phàm, cẩn trọng gật đầu. Sau đó, Dì Mai cũng dọn dẹp mọi

thứ cần mang về nhà, lúc xoay người không quên đưa mắt nhìn cảnh vệ đang lôi kéo Hồng Lam.



“Anh vẫn chưa ăn tối sao? Lát nữa chúng ta cùng nhau ăn được không?”



Mẫn Nhu như

cô gái nhỏ tựa vào ngực Lục Thiếu Phàm, ngẩng đầu lên, đưa cánh tay trái lên giúp Lục Thiếu Phàm chỉnh cổ áp, làm nũng nói.



“Được”



Dáng vẻ Lục

Thiếu Phàm phục tùng, đưa mắt nhìn gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Mẫn

Nhu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng dưới chiếc áo bệnh nhân rộng

thùng thình, môi cong lên, một chữ nói ra thật êm tai, khóe miệng cong

lên cười sung sướng.



Hai người

thân mật với nhau cố tình bỏ lơ Hồng Lam đang phát điên, ngoài kia cảnh

vệ vẫn cùng bà ta dây dưa. Mẫn Nhu rúc đầu vào vai Lục Thiếu Phàm, ánh

mắt đảo về phía cửa thấy Hồng Lam không chịu rời đi, gương mặt vẫn còn

trẻ trải qua nhiều năm chăm sóc kĩ xuất hiện mấy vết rách đỏ, có lẽ là

bị thương trong lúc giằng co.



“Anh đã liên hệ với bệnh viện Tích Đàm ở đó có bác sĩ giỏi về tay, đợi chú Ba và chú Út thu xếp xong, chúng ta sẽ đi Bắc Kinh”



Mỗi lần Lục

Thiếu Phàm nhìn lướt qua cổ tay bị thương của cô, thì mắt lại lóe lên

cảm giác đau đớn, quan tâm quá mức nên mới đau lòng khi thấy cô như

vậy. Bất kể anh đưa ra quyết định gì cô cũng không phản đối, lo lắng

nhìn ánh mắt xót xa của anh.
trong bệnh viện, Mẫn Nhu đã rất chán, liền cùng dì Mai đi dạo ở dưới lầu bệnh viện. Cô hít lấy luồng không khí trong trẻo, lúc quay về phòng

bệnh gặpy tá, vì lời nói của họ mà Mẫn Nhu đang bình tĩnh liền trở nên

rung động.



“Lục phu nhân, cô cũng ở dưới lầu sao, vậy hẳn là gặp Kỷ tiên sinh?”



Mẫn Nhu kinh ngạc trước câu hỏi của vị y tá lạ, mày nhíu lại, ba chữ Kỷ tiên sinh

này kết hợp với vẻ tiều tụy của Kỷ Nguyệt Hân mấy ngày trước, cô cũng

nghĩ tới Kỷ Mạch Hằng, anh ta nằm viện thì liên quan gì cô?



Y tá cũng nhận ra sự ngạc nhiên của Mẫn Nhu, vừa tính mỉm cười nói tiếp thì dì Mai ở cạnh Mẫn Nhu đã nhắc:



“Y tá, thiếu phu nhân nhà tôi cũng mệt rồi, cần về phòng nghỉ ngơi, có cơ hội sẽ nói chuyện tiếp”



Dì Mai vội

vàng cắt ngang, gương mặt còn biến sắc khiến Mẫn Nhu rất dễ nhận thấy,

xem ra dì Mai đang che giấu gì đó, chỉ sợ là cùng một chuyện lúc trước

Thẩm Tấn Hàm không cho Chân Ni kể.



“Xin lỗi, Lục phu nhân, tôi không quấy rầy cô nữa”



“Khoan đã, cô chờ một chút”



Y tá ngại

ngùng cười cười, dì Mai thì biến sắc, cô y tá thức thời chào tạm biệt,

muốn quay về phòng bệnh kiểm tra tiếp tục thì bị Mẫn Nhu gọi lại.



“Thiếu phu nhân”



Dì Mai tính cản Mẫn Nhu nói chuyện với cô y tá, nhưng Mẫn Nhu lại đi trước, tới trước mặt y tá, chân thành hỏi:



“Cô y tá, vị Kỷ tiên sinh mà cô vừa nhắc có liên hệ với tôi sao?”



Y tá khó xử

nhìn Mẫn Nhu rồi lại nhìn dì Mai, trong lòng thầm nghĩ cũng biết miệng

mồm của mình đã gây ra chuyện, xem ra vị Lục phu nhân này căn bản không

biết chuyện, bằng không vị đại thẩm kia cũng đâu trừng mắt nhìn mình.



“Thật ra cũng không có gì, chỉ là lúc cô phẫu thuật, vì số lượng máu ngân

hang máu cung cấp thích hợp với máu của cô còn thiếu 800cc, hơn nữa bác

sĩ nói, lúc phẫu thuật nếu có đủ máu thì tỉ lệ tử vong sẽ giảm xuống

30%, cho nên..”



Cho nên, Kỷ Mạch Hằng làm anh hung cứu mỹ nhân, không sợ chết đưa tay hiến 800cc máu.



Mẫn Nhu

trong đầu tiếp nhận lời cô y tá nói, ống tay áo dưới tay nắm thành

quyền, cô nhớ lại lúc tỉnh dậy có thấy ở miệng Lục Thiếu Phàm có vết

thương. Cô cảm thấy giấc mơ đó kì quái, Mẫn Nhu hít một hơi thật sâu,

lặng lẽ xoay người, không hề để ý tới vẻ lo lắng của cô y tá và dì Mai,

trong lòng trầm ngâm, đi thẳng về phòng bệnh.



Dì Mai trách cứ nhìn cô y tá, vội vàng đuổi theo, không quên giải thích..



“Thiếu phu nhân, chuyện này cũng không thể trách thiếu gia, người đàn ông kia dặn chúng tôi không được nói cho cô nghe…”