Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 98 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


“Nhu cậu yên tâm đi dù có phải đào sâu ba thước đất mình cũng không để cô ta bỏ trốn nữa”



Chân Ni nắm chặt tay Mẫn Nhu, khi nhận ra bàn tay phải Mẫn Nhu cứng đơ gương mặt liền lo lắng quay đầu hướng về Thẩm Tấn Hàm, tìm kiếm một lời giải

thích.



Dù Thẩm Tấn Hàm không phải bác sĩ ngoại khoa chuyên về tay nhưng khoác áo

bác sĩ vào thì lời nói cũng có sức thuyết phục hơn so với người khác,

thậm chí Mẫn Nhu còn hi vọng Thẩm Tấn Hàm trả lời Chân Ni sẽ cho cô kết

quả an tâm.



Mắt Thẩm Tấn Hàm lướt qua Chân Ni, nhìn miếng băng trắng quấn trên tay Mẫn

Tiệp, ánh mắt cũng mờ mịt như những vị bác sĩ hôm qua, an ủi mỉm cười

nói: “Vết thương của chị dâu chạm vào thần kinh nơi cổ tay, bây

giờ chỉ mới vừa phẫu thuật xong cho nên sẽ không cảm thấy được gì, sau

này sẽ bình phục lại thôi”



Mẫn Nhu đón nhận ánh mắt cổ vũ của Thẩm Tấn Hàm, giống như giữa mây mù

nhìn trời xanh, môi cong lên xoa xoa tay Chân Ni, nói cảm ơn Thẩm Tấn

Hàm: “Cảm ơn cậu, Tấn Hàm”



“Nhu, cậu sao lại cám ơn anh ấy chứ, anh ấy chẳng làm được gì cả, phải rồi, cậu còn thấy không khỏe chỗ nào nữa không?”



Mẫn Nhu có vẻ không kịp phản ứng khi Chân Ni đổi đề tài, lông mày nhíu lại, cười lắc đầu, ngoại trừ cổ tay vẫn còn đau âm ỉ thì cơ thể cô vẫn hoạt

động bình thường.



Chân NI thấy gương mặt tái nhợt của Mẫn Nhu đã hồng hào hơn cũng an tâm thở nhẹ, tay xoa xoa ngực miệng lẩm bẩm: “Không sao là tốt rồi, nếu không sẽ tìm hắn ta tính sổ”



“Chân Ni cậu đang nói gì vậy?”



Mẫn Nhu nghe không rõ Chân Ni đang lẩm bẩm chuyện gì, muốn bảo Chân Ni nói

lại lần nữa thì Thẩm Tấn Hàm lại đi tới, kéo Chân Ni đứng dậy, nắm lấy

bả vai cô ấy, thay CHân Ni đáp: “Cô ấy cứ như bà già suốt ngày

cứ lẩm bẩm mấy chuyện vớ vẩn, chị dâu, chị nghỉ ngơi đi, Ni Ni còn phải

qua khoa phụ sản kiếm tra, bọn em xin phép đi trước”



Thẩm Tấn Hàm cười tủm tỉm, giành nói với Chân Ni, phảng phất như không thấy

ánh mắt nghi ngờ của Mẫn Nhu, sau đó dịu dàng cúi đầu giữ lấy gò má Chân Ni nói: “Ni Ni, những chuyện vớ vẩn thì không cần nhắc tới,

nhắc tới chỉ khiến chị dâu them khó chịu, thời gian không còn sớm nữa,

bác sĩ Trương chắc cũng chờ nãy giờ, chúng ta đi thôi”



Mẫn Nhu đưa mắt nhìn Thẩm Tấn Hàm kéo Chân Ni đang tính nói lại thôi ra

khỏi phòng bệnh. Cô cảm giác có điều gì đó bất thường, cũng tò mò chuyện Chân Ni tính nói mà bị Thẩm Tấn Hàm ngăn lại là gì.



Từ lúc cô bị thương đến khi hôn mê đã 5 ngày, quãng thời gian đó có chuyện gì xảy ra cô cũng không biết, hơn nữa xem ra cũng không phải chuyện

tốt.



Mẫn Nhu nhíu nhíu mày, không muốn để bản thân suy nghĩ thêm liền nhắm mắt
nheo nheo mắt nhìn người phụ nữ đang bị vây giữa hai cảnh vệ, người xông vào ra sức thoát khỏi cảnh vệ, chạy tới bên giường bệnh.



Mẫn Nhu nhận ra Hồng Lam đầu tóc bù xù đang chống cự với cảnh vệ, đột nhiên hướng mình chạy tới, chuông báo nguy hiểm reo lên, tay trái giữ chặt

giường, dì Mai vọt sang chắn trước mặt Mẫn Nhu và Hồng Lam.



“Các người còn làm gì vậy, mau kéo bà tar a ngoài, có phải để Thiếu Phu nhân xảy ra chuyện rồi thì các người mới vui sao”



Dì Mai cảnh giác nhìn vẻ hấp tấp nóng nảy của Hồng Lam, sau đó cáu kỉnh

quát đám cảnh vệ. Hai người cảnh vệ đã bị hành động điên cuồng của Hồng

Lam làm cho toát mồ hôi lạnh, khi họ tính chạm vào bà ta thì bà ta liền

quỳ xuống trước giường bệnh.



Tiếng đầu gối đập xuống đất vang lên giữa phòng bệnh thật chói tai, Mẫn Nhu

nhìn vẻ tiều tụy nhợt nhạt gương mặt đau khổ của Hồng Lam không thể

sinh ra chút đồng cảm.



Ba người vì hành động đột ngột của Hồng Lam mà không biết làm sao, Hồng

Lam nhân cơ hội dịch đầu gối đi về trước, hai cánh tay gầy gò đầy vết

thương vịn lấy thành giường, khẩn cầu nói: “Tiểu NHu, con đại

nhân đại lượng bỏ qua cho Tiểu Tiệp lần này, mẹ hứa với con sau này nó

sẽ không dám làm chuyện gì hại đến con nữa”



Mặt Mẫn Nhu đanh lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hồng Lam đã không còn sự tao

nhã như trước, môi hé mở, nhìn cảnh vệ nói cũng như trả lời Hồng Lam: “Nếu hai người không thể đảm bảo tôi được nghỉ ngơi vậy ngày mai cũng đừng tới đây nữa”



“Thiếu phu nhân, xin lỗi cô, chúng tôi sẽ đưa bà ta đi ngay”



Hồng Lam nhận thấy hai người nắm lấy lưng bà ta kéo đi, vội vàng ôm lấy cột

giường, dù tay đau cỡ nào cũng không chịu buông, dì Mai tiến tới đẩy tay bà ta ra bà ta cũng không buông. Hồng Lam hai mắt ửng đỏ không ngừng

cầu xin, Mẫn Nhu chỉ thờ ơ lạnh nhạt đáp lại.



“Tiểu Nhu, mẹ van con, lần này Tiểu Tiệp bị người ta xúi bậy nên mới làm ra chuyện như vậy, nó không thật sự muốn hại con đâu”



“Không muốn hại tôi”



Mẫn Nhu cười lạnh đưa bàn tay phải đã mất đi cảm giác lên không trung, ánh mắt sắn bén bắn về Hồng Lam: “Vậy tôi phải chết đi, lạnh như băng nằm dưới 2 tấc đất thì chị ta mới thật sự hại tôi sao?”



Hồng Lam ngẩn người, gương mặt tái đi, biểu hiện ngây ngốc, lực tay không hề giảm, hai cảnh vệ phai mất sức chín trâu hai hổ mới kéo được bà ta ra

khỏi cột giường, mặc kệ bà ta chống cự liền kéo ra ngoài.



“Chuyện gì xảy ra vậy, không phải tôi bảo hai người trông coi cẩn thận rồi sao?”



Giọng đàn ông nghiêm nghị quát lên khiến cho khung cảnh ồn ào liền trở nên im lặng, sự im lặng này mang theo chút cay nghiệt. Mẫn Nhu nhìn sang thấy

Lục Thiếu Phàm vừa tan sở tới, gương mặt anh tuấn trầm xuống trước sự

xuất hiện của Hồng Lam.