Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 97 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Mẫn Nhu tựa

vào giường, quay đầu nhìn sắc trời mông lung bên ngoài cửa sổ đợi Lục

Thiếu Phàm quay lại. Tay trái lần lượt xoa nhẹ bàn tay phải lạnh lẽo

tái nhợt.



Cửa phòng bị đẩy vào, Mẫn Nhu nghe tiếng động liền nhìn lại. Lục Thiếu Phàm chầm

chậm bước tới, gương mặt tuấn tú nho nhã chỉ được vệ sinh sơ xài, vẻ sa

sút biến mất nhưng ánh mắt vẫn ẩn chứa mệt mỏi. Anh nhìn đôi mắt tò mò

của Mẫn Nhu, hơi kéo khóe miệng, đi tới bên cạnh giường.



“Vừa rồi có bệnh nhân không cẩn thận bị vấp ngã, y tá đã dìu về phòng rồi”



Mẫn Nhu

không hề nghi ngờ lời nói của Lục Thiếu Phàm. KHi anh ngồi xuống bên

giường, cô liền thẳng lưng dậy, né bàn tay phải đang bị thương ra, dùng

tay trái cầm lấy chiếc thìa trên đầu tủ, sau đó tính cầm luôn cả bát

cháo. Lúc này, cô mới nhận ra cầm hai thứ có vẻ khó khăn, hơn nữa còn

mém chút làm rơi ly nước.



“Đừng nhúc nhích, để anh giúp em”



Lục Thiếu

Phàm nhìn Mẫn Nhu cử động khó khăn như vậy, đôi mắt xót xa nhìn qua bàn

tay phải không chút sức lực để ngửa trên giường, nhưng động tác không hề ngừng lại giống như để cô không phát hiện ra sự chú ý của anh. Đón lấy

chiếc thìa từ tay cô, anh bắt đầu múc một thìa bỏ vào chén cháo.



Nhìn chén cháo đầy ắp trong tay Lục Thiếu Phàm, cô thấy anh tính đút cho cô, liền dùng tay đẩy cái chén, giải thích nói: “Anh vẫn chưa ăn gì cả, mau ăn cho hết chén cháo đi”



Lục Thiếu

Phàm nhìn Mẫn Nhu bật cười khúc khích, anh thở dài, dùng tay quấy chén

cháo đã nguội, khóe môi cong lên, đột nhiên ngẩng đầu, nhướng mày thản

nhiên nói: “Hai chúng ta cùng ăn đi”



Mẫn Nhu nhìn bộ dạng cò kè mặc cả của Lục Thiếu Phàm, nụ cười trên môi càng nở rộ.

Cô ăn nãy giờ cũng đã rất no nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Lục Thiếu

Phàm, cô vẫn gật đầu đồng ý cùng anh ăn cháo.



Cháo nóng

rót vào cổ họng, Mẫn Nhu không thể ngăn nổi nụ cười trên môi, hạnh phúc

giống như cháo ấm đổ vào cơ thể, làm bừng sang những góc tối trong tâm

hồn sâu thẳm của cô.



Lục Thiếu Phàm như bị Mẫn Nhu dắt mũi dẫn đi, mà sự chăm sóc dịu dàng của Lục Thiếu Phàm chỉ có cô mới được nhìn thấy.



Ban đêm,
tĩnh được nữ, thấy vẻ lo lắng đau lòng lại do dự không tiến lên an ủi

Chân Ni của Thẩm Tấn Hàm. Cô dùng tay lau nước mắt cho Chân Ni, rồi nhẹ

giọng trấn an: “Đừng khóc mà, hiện tại mìnã không sao rồi?”



Mẫn Nhu cũng không dám nói mình khỏe hẳn, giờ nói thế Chân Ni liền ngưng khóc, bực

tức đập mạnh tay xuống giường, nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: “Nhu, cậu đừng lo, loại chị em như vậy thà không có còn hơn, lần này nếu có

ai dám đứng ra che chở cho cô ta, mình sẽ bảo lão gia tử làm chỗ chống

lưng cho cậu.



Chân Ni còn

muốn tiếp tục phát biểu những lời nói đầy nghĩa khí thì bị đánh vào ót,

lấy tay che nơi bị đánh, Chân Ni vội vàng quay đầu, trừng mắt nhìn vẻ

mặt Thẩm Tấn Hàm như đang giáo huấn trẻ con.



“Sao anh đánh em, em nói gì sai sao. Cô ta đột nhiên biến mất nhất định có

người giúp đỡ, nếu không cảnh sát nhiều như thế sao không bắt được cô

ta? Chẳng lẽ cô ta biết độn thổ sao?”



Trên gương mặt Thẩm Tấn Hàm rất nghiêm túc, dù đánh Chân Ni anh ta cũng đau lòng nhưng không hề binh vực, mà lắng giọng nói: “Có một số việc chỉ cần biết là được không cần nói ra, lỡ bị người khác

nghe thấy người ta sẽ hiểu sai nghĩa, biết đâucòn lợi dụng nó gây bất

lợi”



Mẫn Nhu đồng ý với cách nói Thẩm Tấn Hàm, quan hệ hai nhà Lục- Thẩm vẫn khiến người

khác đoán không ra. Chuyện Lục Tranh Vanh và ông Thẩm đánh nhau ai cũng

biết, hai người ở quân khu thường xuyên bất hòa cũng lan truyền khắp

nơi, chỉ sợ chẳng qua hai người đang giả vờ tạo đạn khói.



Nếu vì

chuyện Mẫn Tiệp mà hai nhà liên thủ, sợ rằng gây ra không ít đàm tiếu,

họ lợi dụng chuyện này gây khó dễ cho Thẩm gia và Lục gia, tới lúc đó

việc xử phạt Mẫn Tiệp cũng không có ưu thế, loại việc lấy quyền thế ép

người này chắc chắn bị xã hội lên án, đến lúc đó sẽ có một số người đứng về phía Mẫn Tiệp.



Chân Ni mỗi

lần quan tâm ai lại loạn lên, bị Thẩm Tấn Hàm dạỵ bảo cũng ngay lập tức

thức thời, sua lưng đổ mồ hôi lạnh. Cô không trách Thẩm Tấn Hàm ngược

lại còn cảm kích, sau đắc ý nhướng mày trên mặt viết, “Nhìn vẻ mặt như

khỉ của anh mà cũng hiểu được những đạo lý thâm sâu đó sao?”



Mẫn Nhu cũng biết được một số việc từ Thẩm Tấn Hàm và Chân Ni. Thứ nhất sau khi cô

nhập việc, những kẻ bắt cóc cô đã bị bắt, thứ hai người đứng sau lưng

quả nhiên là kẻ hận cô nhất Mẫn Tiệp, thứ ba, Mẫn Tiệp mất tích, cảnh

sát ban bố lệnh truy nã mà vẫn không tìm được