Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 16 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


“Thiếu Phàm, theo ông vào thư phòng đánh cờ”



Lục Tranh Vanh sửa lại nếp gấp trên bộ quân trang, mãi đến khi hài lòng mới nhìn về phía Lục Thiếu Phàm, nghiêm túc hạ lệnh.



Mẫn Nhu nhớ

hai người còn phải về, giờ này đã không còn sớm, nếu lại chơi cờ nữa thì không ổn lắm, Lục Thiếu Phàm lặng lẽ xắn ống tay áo, mỉm cười đáp ứng.



“Được, gia gia vào sắp bàn cờ trước, cháu sẽ lập tức sang đó ngay”



Ánh mắt minh mẫn của Lục Tranh Vanh nhìn thấy vẻ không tự nhiên của Mẫn Nhu liền quay sang bà Lục nói: “Chi Quyên, con kêu Dì Mai dọn dẹp phòng Thiếu Phàm, tối nay hai vợ chồng son đừng về”



Mẫn Nhu trong chớp mắt sững sờ, ông ấy nói như thế có nghĩa là hoàn toàn chấp nhận cô sao? Điều này thật bất ngờ.



“Gia gia, tiểu Nhu vẫn chưa chính thức vào cửa, nếu để người ngoài thấy sẽ không hay đâu?”



Mẫn Nhu xác

định mình không nghe lầm, gương mặt anh tuấn của Lục Thiếu Phàm có chút

do dự thoáng qua chút tính toán, nhưng Lục Tranh Vanh vẫn giữ thái độ lễ độ giống như khi vừa mới gặp cô, chẳng lẽ là ảo giác.



Lục Tranh Vanh hừ lạnh, vẻ uy phong của một quân nhân đều lộ ra, nghiêm túc nói: “Ngày mai thông báo cho cả đại viện, Lục gia muốn cưới vợ, xem ai còn dám huyên thuyên”



Lông mày Lục Thiếu Phàm nhướng lên, trên mặt là nụ cười thoải mái, ôm lấy Mẫn Nhu.

Trước vẻ mặt mâu thuẫn phức tạp của cô anh xem như không lấy, nhìn về

phía Lục lão gia uy nghiêm do dự đáp: “Nếu gia gia đã nói vậy, cung kính không bằng tuân lệnh, tối nay sẽ không về”



Bà Lục vẫn giữ tháy độ im lặng, Lục Tranh Vanh là nhất gia chi thủ, nếu ông cũng tán thành, dĩ nhiên bà cũng không thể phản đối.



“Vậy cháu đưa tiểu Nhu về phòng trước, sau đó sẽ sang thư phòng”



Lục Thiếu

Phàm nói xong dẫn cô đi về phía cầu thang, lúc xoay người đi, trên gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười đắc thắng, nhìn anh, lòng của Mẫn Nhu cũng cảm

thấy nhẹ nhõm.



Phòng của Lục Thiếu Phàm ở tận bên trong cùng tầng hai, khi cửa phòng mở ra, Lục Thiếu Phàm theo trí nhớ mở đèn.



Ánh đèn ngủ

âm ái bao phủ khắp phòng, Mẫn Nhu nhìn xung quanh, bên trong là chiếc

giường Châu Âu rất to, chiếc ra màu hồng nhạt trải ra trên giường, ở

dưới là màu trắng, tạo cảm giác thư thái.



Đi vào

trong, một mùi thơm xộc vài mũi, là mùi của gỗ, Mẫn Nhu cúi đầu, đập vào mắt là sàn nhà Ngọc Đàn hương thượng hạng, là loại gỗ tinh khiết tự

nhiên nhất, tạo nên một luồng áng trắng.



Giấy dán

tường màu trắng điểm xuyết bằng những vệt hồng nhỏ, đèn treo trên tường

tỏa ra ánh mắt mềm mại, chiếc rèm cửa hoa văn màu vàng càng làm tăng sự

lãng mạn, kết hợp với cách bố trí hài hòa của phòng ngủ lại càng hỗ trợ

thêm, gió đêm thổi qua, rèm cửa đung đưa tạo thành những đường cong ưu

mỹ.



“Em có thích không?”



Bên tai là

giọng đàn ông réo rắt, Mẫn Nhu nghiêng đầu liền nhìn thấy áo sơ mi của

Lục Thiếu Phàm, bàn tay to của anh từ sau vòng lấy eo nhỏ của cô, dịu

dàng ôm cô vào lòng, Mẫn Nhu tựa người vào lồng ngực gầy gò của anh, cảm thụ sự ấm áp của cơ thể, sự yên bình thanh thản ngọt ngào.



Ánh mắt đảo

qua những vật dụng trong phòng, tất cả như sáng rực lên, phía trước cửa

sổ là ghế thái phi dường như để dành cho nữ giới, sopha màu xanh nhạt

bọc bằng vải bố để ở gốc, trong phòng ngủ tràn ngập sự nữ tính.



Nhìn căn

phòng ấm áp lãng mãn, trái tim Mẫn Nhu như có dòng nước ấm hạnh phúc đổ

vào, trong chớp mắt như hiểu ra gì đó, hai tay cô đặt lên mu bàn tay Lục Thiếu Phàm, đầu tựa sát vào vai anh, giọng nói dịu dàng có chút khàn

khàn:



“Thích”



Phía trên là tiếng cười trầm thấp của anh, bàn tay ôm lấy cô rất chặt, Mẫn Nhu nhắm

mắt, im lặng tựa vào người anh, bên môi là nụ cười hạnh phúc.



Dưới ánh dèn ấm áp, bóng hai người đổ xuống vách tường, như một một bức tranh miêu tả hạnh phúc được sản xuất dây chuyền.



“Đốc đốc”



Tiếng gõ cửa vang lên, Mẫn Nhu ngẩn người, quay đầu thấy bà Lục đứng trước cửa.



“Mẹ”



Mẫn Nhu cung kính gọi, cơ thể cũng rời khỏi lồng ngực Lục Thiếu Phàm, đứng bên cạnh

anh khiêm tốn nhìn người quý phụ sang trọng đứng ở cửa.



“Gia gia đang giục con đó, đi đi, Tiểu Nhu ở đây có mẹ lo là được”



“Tiểu Nhu?”



Ánh mắt Mẫn

Nhu kinh ngạc nhìn bà Lục, Bà Lục chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn

Lục Thiếu Phàm, giống như một người mẹ đang nói chuyện cùng con trai và

con dâu mình.



“Vậy con phải làm phiền mẹ rồi!”



Lục Thiếu

Phàm đối với thái độ của bà Lục không hề ngạc nhiên lắm, môi cong lên,

đôi mắt dịu dàng nhìn Mẫn Nhu, vuốt nhẹ mái tóc xoăn của cô rồi rời khỏi phòng.



Khi Lục Thiếu Phàm rời đi, không khí bên trong phòng trở nên cứng ngắc, Mẫn Nhu lễ phép cười, nhìn về phía bà Lục kêu: “Mẹ, mẹ vào ngồi đi”



Bà Lục

nhướng mày, biểu hiện thờ ơ lạnh nhạt giống như Lục Thiếu Phàm, không hề có vẻ làm khó, nghe Mẫn Nhu mời cũng không còn từ chối, bước vào phòng, đôi mắt quan sát bày trí bên trong cuối cùng dừng lại ở Mẫn Nhu.




Anh không

kiềm chế dục vọng nữa, đợi đến khi cô hoàn toàn thích ứng thì anh liền

tăng tốc độ, gia tặng lực, bắt đầu ở trong cơ thể cô ra vào, cảm giác

điên cuồng khiến anh hôn lên môi cô, hàm răng trắng khẽ cắn chiếc lưỡi

thơm tho của cô, tinh tế mút lấy.



“Ừ…”



Âm thanh đè

nén đứt quãng bên trong phòng đầy cảnh xuân vang lên, đôi mắt nửa mở nửa đóng, đầu ngón tay không bị giữ lại chỉ biết nắm chặt gối, chịu đựng sự va chạm từ anh.



Trên vách

tường đồng hồ treo gõ chuông báo nửa đêm, công việc bên trong phòng vẫn

chưa hạ hỏa, tiếng phụ nữ mềm mại, âm thanh thô ráp của đàn ông, cùng

tiếng chuông hòa vào nhau, tấu lên một giai điệu.



Kích tình

qua đi, cả người Mẫn Nhu bị mất hết sức lực, cả người mềm nhũn nằm trong lòng Lục Thiếu Phàm, nhẹ nhàng co người, sợi tóc đen dính vào hai bên

trán, cảm giác mệt mỏi khiến cho mi mắt cô nặng trĩu.



Cánh tay gầy gò của anh giữ chặt vòng eo cô, cơ thể nóng bỏng dính sát vào nhau,

giữa hàng lông mày tuấn tú là cảm giác thỏa mãn sau khi kích tình.



“Cô bé quàng khăn đỏ từ khi nào lại yêu sói chứ?”



Tiếng nói

khàn khàn của cô như nói mớ quẩn quanh trong đầu phát ra, cô mệt mỏi

nhắm mắt mặc anh ôm lấy, nặng nề tiến vào mộng đẹp.



Tiếng đập

cửa rộn ràng xâm nhập vào giấc ngủ của cô, Mẫn Nhu giật mình, hai mắt

nặng trĩu, bên tai là tiếng đập cửa liên hồi, muốn ngồi dậy thì nhận ra

bản thân vẫn bị bàn tay ai đó ôm chặt.



Quay dầu

liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn ngủ say, khóe môi cong lên mỉm cười,

có lẽ vì động tác ngồi dậy của cô khóe môi hạ xuống, bất mãn chau mày,

chậm rãi mở mắt.



“Em dậy rồi sao?”



Nhìn thấy

Mẫn Nhu đã ngủ dậy sớm hơn mình, đôi mắt sáng ngời không chớp mắt nhìn

mình, Lục Thiếu Phàm thả cô ra, ngáp dài một cái, ngồi dậy, chiếc chăn

trượt xuống để lộ lồng ngực hoàn mỹ.



Vừa lòng

nhìn Mẫn Nhu xấu hổ dời mắt đi, khóe môi Lục Thiếu Phàm cong lên, cúi

đầu lại vô lại ôm lấy cô, hôn lên môi cô, nhìn cô xấu hô ý cười trong

mắt càng đậm.



“Đừng làm loạn nữa, có người gõ cửa a!”



Mẫn Nhu khó

thở đầy Lục Thiếu Phàm ra, lấy số quần áo bị cởi ra mặc vào người, trong lòng không khỏi thầm oán Lục Thiếu Phàm, bề ngoài tao nhã nhưng thật ra là con sói xám!.



Tiếng thì thầm trong mộng vào tối qua lại vang lên bên tai, bên khóe môi Mẫn Nhu liền nở nụ cười ngọt ngào.



Sau khi Lục

Thiếu Phàm vào phòng tắm, Mẫn Nhu mặc áo khoác vào vội vàng mở cửa, ở

trước cửa không phải ai khác mà là đứa nhỏ tối qua bị ôm đi, chiếc miệng nhỏ so với miệng ấm trà còn cao hơn.



“Đậu Đậu, con sao vậy?



Mẫn Nhu ngồi xổm xuống, đem Đậu Đậu đang hờn dỗi ôm vào lòng, dịu dàng hỏi: “Ai khiến Đậu Đậu không vui vậy?”



Cơ thể tròn xoa của Đậu Đậu tựa vào Mẫn Nhu, dáng vẻ ủy khuất, kêu lên: “Vì sao sáng dậy Đậu Đậu không được ở chung với cha mẹ?”



Mẫn Nhu nghẹn lời, đối mặt với oán trách của Đậu Đậu cô không biết nên giải thích ra sao, huống hồ lý do kia sao có thể nói ra?



“Tối qua, Đậu Đậu đái dầm, sợ ba mẹ giận nên tự mình chạy về phòng đó thôi!”



Ở cửa phòng

giọng đàn ông thanh nhuận cất lên, nhìn người đàn ông trong bộ tây trang thẳm thớm, đang sửa sang lại nút áo, nói dối mà mà mặt không đổi sắc

tim không đập.



“A”



Ngược lại

Đậu Đậu trong lòng Mẫn Nhu kinh hãi hét lên, đôi bàn tay mũm mĩm che nơi đáy quần, gương mặt bụ bẫm đỏ bừng, đôi mắt đen lay chuyển, nhảy khỏi

lòng Mẫn Nhu, di chuyển chân, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.



“Lục Thiếu Phàm, nói dối trẻ con là rất vô sỉ”



Mẫn Nhu nhếch môi nói, đứng dậy bất mãn lên án bị công tử tao nhã phúc hắc này.



Lông mi dài

Lục Thiếu Phàm nhướng lên, kéo Mẫn Nhu vào phòng, đôi môi mỏng áp vào

vành tai cô, hơi thở ấm áp phả vào trong, cảm giác ngứa ngáy khiến cho

cổ họng cô khó chịu.



“Chẳng lẽ anh phải nói với Đậu Đậu, tối qua ba mẹ làm chuyện xấu, cho nên… ân?”



“Lục Thiếu Phàm, anh vô lại”



Cô đánh anh, ngược lại bị anh kéo lại, cả người ngã vào lòng anh, nhìn gương mặt anh không ngừng áp sát cô, trái tim Mẫn Nhu đập mạnh, theo bản năng nhắm

mắt lại nhưng rất lâu sau không hề nó nụ hôn như dự định.



Vừa mở mắt đã thấy nụ cười đùa giỡn của anh: “Bà xã, nhanh thay quần áo đi, gia gia và mẹ đang chờ ăn bữa sáng”



“Anh”! Mẫn Nhu giận dỗi dặm chân, nín thở vào phòng tắm, chỉ có người đứng ở cười thì vẫn cười.