Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 17 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Mẫn Nhu chọn chiếc áo cánh dơi làm bằng kaki cùng chiếc quần jean bó sát, bên ngoài

là chiếc áo khoác màu xanh, khi cô mang giày cao gót vào đứng trước

gương, nhìn người gái trong gương đến thất thần.



Gương mặt

như họa, đôi mắt sáng lấp lánh như sao không ngừng chuyển động, da thịt

trắng nõn chỉ chút chạm nhỏ sẽ bị sướt, ngũ quan xinh xắn mang theo sự

quyến rũ của phụ nữ, cánh môi đỏ thắm, nụ cười như có như không.



Đây là cô sao



Mẫn Nhu kéo

khóe môi, người con gái trong gương cũng làm tương tự, hướng về phía cô

dịu dàng nở nụ cười thẹn thùng cùng hai lúm đồng tiền, trong mắt ngập

đầy hạnh phúc.



Ngón tay nhỏ chạm vào lớp kính đối diện lạnh như băng, cảm giác lạnh lẽo khiến cô

hiểu ra rằng hạnh phúc bây giờ mới là thật, quay đầu bỏ đi mới nhận ra, những đau khổ Kỷ Mạch Hằng mang tới đã trở nên xa vời ngay cả cô vươn

tay ra cũng không cách nào chạm vào.



Trong đầu

hiện lên gương mặt lạnh lùng hoàn mỹ, Mẫn Nhu nhàn nhạt khẽ cong khóe

miệng, hình ảnh từng khắc sâu trong lòng lại bị thời gian xóa mờ, dần

dần ở trong lòng cô chỉ còn lại cái bóng mơ hồ.



Thì ra là

trong lúc vô tình, Lục Thiếu Phàm đã tiến vào trí óc cô, công thành đoạt đất, chỉ vì anh mà lo lắng, chứ không phải vì một người đàn ông nào

khác, chìm đắm trong bể khổ.



“Em thay xong chưa?”



Cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, Mẫn Nhu ngây người, quay đầu lại nhìn vẻ mặt ôn nhã đầy ý cười của Lục Thiếu Phàm đứng ngay cửa.



Vẫn là gương mặt tuấn tú phi phàm của trước đây, lông mi dài đen như mực, sống mũi

cao thẳng, đôi môi mỏng, đôi mắt đen lười biếng mở một nửa, lại giống

như đang đang khắc sâu vào tâm trí cô, dù lau thế nào cũng không thể xóa đi ấn kí của anh.



Độ cong của

môi không ngừng mở rộng, Mẫn Nhu xoay người, từng bước đi về phía anh,

bàn tay nhỏ trắng trẻo tự nhiên quàng qua bàn tay Lục Thiếu Phàm, hành

lông mi dày run lên như cánh bướm, nhìn anh cô dịu dàng nói: “Đi thôi”



“Đợi đã”



Mẫn Nhu dừng lại, nhìn trong tay Lục Thiếu Phàm cầm chiếc nón len màu trắng, khó

hiểu nghiêng đầu, phía trên đầu liền bị một cái gì đó ấm áp bao lấy.



“Bà xã, như thế này sẽ đẹp hơn”



Anh cúi dầu, dùng ánh mắt dịu dàng như tơ bao lấy cô từng vòng một, khóe môi nở nụ

cười hài lòng với tác phẩm xuất sắc của mình tạo ra.



Khi hai

người nắm tay nhau đi xuống lầu, ba người trên bàn cơm đều chú ý, Mẫn

Nhu không tránh khỏi lo lắng hai má đỏ lên, xem ra hai người họ tới trễ.



Bà Lục khẽ nhướng mày, khóe mép cong lên, không nhìn đôi bích nhân lâu, cầm ly sữa trong tay đưa sang cho Đậu Đậu



Lục Tranh

Vanh mặc quân trang thẳm thớm, ăn bữa sáng, trên gương mặt ngăm đen vẫn

nghiêm túc không hề có nụ cười, thấy hai vợ chồng cùng nhau xuống, chỉ ừ một tiếng, sau đó cũng không để tâm nhiều.



“Gia gia, mẹ, chào buổi sáng!”



Lục Thiếu

Phàm dẫn Mẫn Nhu thong thả đến phòng ăn, sau dó chào hỏi bà Lục và Lục

Tranh Vanh, Mẫn Nhu cũng không cam chịu rớt lại phía sau, điềm đạm nói:



“Gia gia, mẹ, buổi sáng tốt lành”



Ánh mắt bà Lục đảo qua gương mặt tươi cười của hai người, từ đầu cho đến đôi tay đang nắm chặt nhau, nhẹ nhàng gật đầu: “Mau ngồi xuống ăn sáng đi”



Chờ hai người ngồi xuống, trên bàn ăn vang lên âm thánh oán than của Đậu Đậu: “Bà nội, tối qua cha nói Đậu Đậu đái dầm nên không để cho Đậu Đậu và mẹ ngủ chung”
Âm Thanh non nớt vang dội trong phòng

học, thu hút sự chú ý của những đứa trẻ khác, Đậu Đậu như tìm được vật

quý kéo Mẫn Nhu đến trước mặt cô, cười híp mắt: “Cô Dương, đây là mẹ của Đậu Đậu”



Mẫn Nhu hướng về cô giáo Dương gật đầu: “Cô giáo Dương, xin chào, tôi là mẹ của Đậu Đậu”



Khoảng cách gần lại, cô Dương nhìn rõ Mẫn Nhu trong mắt lóe lên tia hâm mộ, nhưng tia nghi ngờ trong lòng cũng

dâng lên, Mẫn Nhu hiểu đó là gì, không nói thêm nữa ngồi xổm xuống, ôm

Đậu Đậu dịu dàng nói: “Đậu Đậu, mẹ về trước, lúc tan học mẹ sẽ đón Đậu Đậu có được không?”



“Dạ”



Đậu Đậu ôm lấy cổ Mẫn Nhu, cười khanh khách, hai môi mũm mĩm hôn mạnh lên má Mẫn Nhu.



“Đậu Đậu, Leng keng đang đợi con đó, mau đi đi”



Cô giáo Dương thúc giục để cho Đậu Đậu buông Mẫn Nhu ra, cẩn thận đi về phía một người bạn nhỏ mũm mĩm



Mẫn Nhu yêu thương nhìn Đậu Đậu, đứng dậy bỏ đi, nhưng cô giáo Dương lại gọi lại, do dự không biết mở miệng thế

nào, chỉ nhìn cô chằm chằm.



“Cô Dương, có chuyện gì sao?”



Mẫn Nhu cười một tiếng, lịch sự hỏi, gương mặt cô Dương thoáng đỏ cẩn trọng nhìn cô, ngượng ngập nói: “Tôi chỉ thấy mẹ của Đậu Đậu rất giống một nữ diễn viên, có thể nói là giống như đúc.”



Trước sự suy đoán của cô Dương Mẫn Nhu bật cười, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ kinh ngạc: “Cô Dương cũng thấy vậy sao? Tôi cũng cảm thấy mình và người tên Mẫn Nhu gì đó quả thật giống nhau, mấy hôm trước chồng tôi còn tưởng tôi được lên

tivi”



Cô Dương lúng túng kéo miệng, không đến

gần Mẫn Nhu nữa, Mẫn Nhu mừng rỡ cảm thấy nhẹ nhõm, sau khi tạm biệt Đậu Đậu thì ra khỏi nhà trẻ.



Buổi sáng tám giờ làm giờ cao điểm, bất

luận là lòng đường hay vỉa hè đều hối hả, từng chiếc xe đi qua như nước, người đến người đi.



Mẫn Nhu đeo túi lên, mang mắt kính vào, chiếc giày cao gót thong thả bước đi, một mình đi giữa đường phố náo nhiệt.



“Bên kia điện thoại vẫn là giọng nói lạnh lùng của anh. Em không dám mở miệng, vẫn cẩn trọng dù không phải không biết kết cục”



Giai điệu quen thuộc vang lên, Mẫn Nhu

dừng chân ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc đang phát hình của bộ phim “Xa nhau” cùng với nhạc nền quen thuộc, nhớ tới lời bà Lục nói tối qua, Mẫn Nhu

cho tay vào túi nắm chặt lấy điện thoại.



“Chân Ni mình có việc muốn cùng cậu thương lượng”



Mẫn Nhu gọi Chân Ni khiến Chân Ni sửng sốt, dù sao cô cảm thấy Chân Ni cũng có quyền biết quyết định của cô.



“Nhu, mấy ngày qua cậu và Lục

Thiếu Phàm thuận lợi không? Bên công ty có rất nhiều hoạt động đề xuất

cậu tham gia, cậu mau chọn lấy một cái”



Giọng nói đầy hưng phấn tha thiết của

Chân Ni khiến Mẫn Nhu không thể mở miệng nói quyết định của mình, ba năm qua Chân Ni đều quan tâm chăm sóc cô, bây giờ chính miệng nói bản thân

muốn rút khỏi làng giải trí chẳng khác nào khiến Chân Ni mất việc



“Chân Ni…”



Trù trừ mở miệng, bên tai Mẫn Nhu vang

lên tiếng còi xe chói tai, theo bản năng quay đầu lại, ánh đèn sáng lóa

đập vào mắt, tầm nhìn mơ hồ, tín hiệu báo nguy hiểm không ngừng tới gần.



Cơ thể như bị đóng đinh tại chỗ, bên

trong là giọng nói lo lắng của Chân Ni nhưng cô lại không nghe thấy, chỉ biết trơ mắt nhìn chiếc xe lao thẳng về phía mình, tiếng còi xe cảnh

sát như một tiếng sét nổ tung khiến cho cát bụi bay tứ tung còn cô chìm

đắm trong thế giới mờ mịt.



Thắt lưng cảm giác nặng nề, một lực đạo

mãnh mẽ khiến cô thoát khỏi đường, xoay tròn đầu đập xuống đường, không

nhịn được kêu đau một tiếng.



Những chiếc xe vội vàng chạy qua sát cô,

hai mắt Mẫn Nhu bắt đầu rõ ràng lại, hít thở một mùi nước hoa thoang

thoảng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.