Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 18 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Gương mặt như được gọt giũa, ngũ quan anh tuấn lạnh lùng, mặc đồ tây mèo đen càng làm tôn thêm dáng người cao

lớn. Mẫn Nhu nghênh đón đôi mắt lạnh lùng kia mà không hề suy nghĩ,

nhanh chóng thoát khỏi ngực anh ta như tránh dịch bệnh, động tác nhanh

chóng dứt khoát.



Ba năm ngày ngày khẩn cầu nhận được cái

ôm, bây giờ cô mới nhận ra cảm giác mừng rỡ khôn xiết đã chết đi tất cả

chỉ như nước chảy qua, bình tĩnh nhớ tới lúc trẻ mình ngu ngốc thế nào

chỉ vì thứ tình cảm đơn phương.



Điện thoại vẫn mở, Mẫn Nhu nghe tiếng kêu của Chân Ni lại vang lên nên liền hướng về điện thoại trấn an nói: “Chân Ni, mình không sao, chỉ là bất cẩn đụng phải người khác, cậu ở công ti đi lát nữa mình sẽ tới tìm”



Cúp điện thoại Mẫn Nhu có thể cảm thấy

ánh mắt lãnh đạm mà nghiêm nghị, nếu là trước kia trái tim cô sẽ đập

loạn, bây giờ bình thản bỏ điện thoại vào túi, chú ý nhìn đèn đường, Mẫn Nhu tính bỏ đi.



“Hằng, sao anh lại chạy nhanh như vậy!”



Giọng nói oán trách dịu dàng vang lên

đằng sau, Mẫn Nhu dĩ nhiên nghe ra là ai, nhưng cô cũng không có tâm

trạng quan tâm đến chị gái, lãnh đạm nhìn đèn đỏ ở trước, chờ đèn xanh

bật lên.



“Hằng, sau khi đi kiểm tra các trung tâm mua sắm xong chúng ta đi Vũ Hoa ăn cơm Tây hay đồ ăn Macao?”



Giọng nói nũng nịu chứng tỏ niềm hạnh

phúc ngọt ngào của cô gái, Mẫn Nhu đứng kế bên nhưng ánh mắt xa xăm, nổi bật lên chỉ còn niềm thương cảm cảnh còn người mất.



Nhìn những tòa nhà cao ốc, thì niềm kiêu

ngạo tự hào hai năm qua đã tan thành mây khói, những tòa cao ốc quen

thuộc chỉ khiến cô nhớ lại đêm rét lạnh đó, đau đớn chờ đợi chỉ vì một

dấu ấn màu đỏ.



Khi tất cả đều trở thành mây khói, cô mới nhận ra ba năm ở bên Kỷ Mạch Hằng không hề có chút kỷ niệm ngọt ngào

nào để gợi nhớ, chỉ còn sót lại nỗi chua xót thất vọng



Đèn xanh sáng lên, trên vằn vạch lũ lượt người đi bộ qua lại, Mẫn Nhu tính nhấc chân đi thì Mẫn Tiệp kinh ngạc kêu lên: “Mẫn Nhu? Hằng, cô ta sao lại ở đây? Chẳng lẽ cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định

muốn tiếp cận anh sao? Không biết đầu óc Lục Thiếu Phàm thế nào mà lại

cưới cô ta làm vợ!!”



Vốn tính không để ý, nhưng vừa nghe ba

chữ Lục Thiếu Phàm thì liền sừng biết, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sa

sầm xuống, xoay người khinh bỉ nhìn Mẫn Tiệp, lạnh lùng nói: “Lục Thiếu Phàm lấy tôi không có lấy chị, chuyện của Lục Thiếu Phàm thì có

có vấn đề gì với chị sao, nếu ngầm hiểu, Mẫn Tiệp chị cứ tiếp tục sỉ

nhục thì tôi sẽ tố cáo chị tội phỉ báng”



Trên gương mặt Mẫn Nhu bộc lộ sự nghiêm

túc và kiên quyết, hai lưng thẳng đối mặt với Mẫn Tiệp và Kỷ Mạch Hằng,

không hề chịu thua,



“Phỉ báng? Hừ, hôm nay Hằng tới

đây tuần tra, cô cũng xuất hiện ở đây, đừng nói với tôi, cô cũng tới đây tham gia hoạt động gì đó, không cần coi đầu óc của người khác như kẻ

ngu”



Mẫn Nhu quả thật bội phục sức tưởng tượng của Mẫn Tiệp, dường như bất cứ khi nào lúc nào đều có thể gán ghép cô

và Kỷ Mạch Hằng, thái độ cũng không thay đổi: Mẫn Nhu liều chết theo

đuổi Kỷ Mạch Hằng không buông.



Mẫn Nhu bực bội ánh mắt vừa động, trùng

hợp ánh mắt Kỷ Mạch Hằng và cô nhìn nhau, cảm giác lạnh như băng mang

theo sự chế giễu ngầm khiến cô giận quá mà cười, khóe miệng cười cợt,

chỉ nhìn lướt quay Kỷ Mạch Hằng, cằm dưới nâng lên, nghênh đón ánh mắt

mỉa mai của Mẫn Tiệp.


“Mẹ đã xem qua rồi, ngày 12 tháng sau là ngày lành, các con chuẩn bị một chút, tổ chức hôn lễ vào ngày đó đi”



BÀ Lục vừa chăm sóc Đậu Đậu ăn cơm, vừa

nói với hai người đối diện, dịu dàng hỏi, cuối cùng không quên hỏi ý

kiến Lục Tranh Vanh: “Cha, cha cảm thấy thế nào? Nếu nhanh quá có thể dời lại”



Lục Tranh Vanh gắp thức ăn vào chén, hai mắt trừng lạnh nhìn Lục Thiếu Phàm ăn cơm, hừ nhẹ nói: “Không dời, dời xuống đến lúc đó có thai mà mặc áo cưới còn thành bộ dạng gì nữa”



Bà Lục gật đầu đồng ý, nhìn Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm ra lệnh: “Cứ quyết định vậy đi, chụp ảnh cưới, phát thiệp mừng, thông báo với bạn bè nên làm, thời gian gần tới rồi làm gấp một chút”



Mẫn Nhu suy nghĩ một lát, ngày 12 tháng

sau, còn khoảng nửa tháng, nhớ lại ngày hôm đó Lục lão gia nói sẽ mời

thiếu tướng trong quân khu Mẫn Nhu lại khẩn trương, chỉ hi vọng hôn lễ

sẽ không trở thành một cuộc hội nghị quân sự



Lục Thiếu Phàm đối với sự an bài của bà

Lục không hề dị nghị một câu, trên gương mặt nho nhã nở nụ cười nhạt,

bàn tay với những khớp xương rõ ràng cầm lấy tay Mẫn Nhu, ánh mắt dịu

dàng nhìn Mẫn Nhu: “Bà xã, em thích tổ chức hôn lễ theo kiểu phương tây hay Trung Quốc.?”



Lục Thiếu Phàm ở đâu cũng thể hiện được

tác phong nhanh nhẹn, tựa hồ chỉ muốn cô vui vẻ, anh muốn bất cứ thứ gì

cũng làm cô hài lòng, chỉ cần thế đã khiến người ta trầm luân, Mẫn Nhu

khẽ mỉm cười, nắm lấy tay anh: “Đừng phô trương quá, tùy ý mà làm thôi”



Anh hiểu ý gật đầu giữ chặt tay cô, Mẫn

Nhu trong lòng cũng hiểu, hôn lễ Lục Thiếu Phàm mang đến cho cô tuyệt

đối không thể tùy ý, ngược lại còn là khó quên.



“Ai làm bánh đầu heo thế này, vị không tệ”



Trên bàn ăn yên ắng là giọng nói nghiêm

khắc của Lục Tranh Vanh mang theo ý tán thưởng, Mẫn Nhu tò mò quay đầu

lại, chỉ thấy trên đũa Lục Tranh Vanh là chiếc bánh bao.



Bánh bao đó…



Mẫn Nhu quay đầu nhìn sang đối diện, đập

vào mắt là biểu tình đáng thương của Đậu Đậu, hai đôi mắt đen nhìn chằm

chằm chiếc bánh bao trên đũa lục Tranh Vanh, đôi môi dẹp ra, sợ hãi giải thích: “Thái công, đó là thỏ con, không phải đầu heo”



Lục Tranh Vanh nhai bánh bao, hai lông

mày nhíu lại, nhìn nửa cái bánh bao còn lại, trên gương mặt nghiêm túc

là thái độ công chính liêm minh: “Rõ ràng là bánh bao đầu heo”



Gương mặt Đậu Đậu trầm xuống, hai mắt ướt sũng phủ sương mù, nhìn ông nội đem nửa cái bánh bao còn lại ăn, khịt

khịt mũi, nhìn về phía ba mẹ



“Ba ba, em Đậu Đậu đâu?”



Mẫn Nhu đang khắp rau liền khựng lại,

trước ánh mắt của bà Lục và Lục Tranh Vanh, cô cười thản nhiên, dưới bàn dùng chân đá Lục Thiếu Phàm



Trước vô số ánh mắt, Lục Thiếu Phàm chỉ cười bình thản, gắp chiếc bánh bao bỏ vào chén Đậu Đậu, trấn an nói: “Đậu Đậu đừng vội, cha sẽ cố gắng, giúp mẹ tạo ra em trai để Đậu Đậu chơi cùng”



Mẫn Nhu nghe lời nói mập mờ không rõ của

Lục Thiếu Phàm, gương mặt bối rối đỏ như máu, nghe lời nói ngây thơ của

Đậu Đậu trên bàn cơm thì trong nháy mắt liền hoảng sợ hóa đó trên ghế



“Dạ, Đậu Đậu chờ, cha và mẹ cố gắng hôn nhau, tạo em trai cho Đậu Đậu chơi”