Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 19 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Sau khi xác định ngày kết hôn, ngày qua

ngày trôi đi trong bình lặng và ấm áp, Mẫn Nhu vừa đưa Đậu Đậu về nhà

liến nhìn thấy bà Lục và Lục Tranh Vanh đều ở trong phòng khách.



“Gia gia, mẹ!”



“Thái công, bà nội”



Giọng nói của trẻ con vùng giọng phụ nữ

đầy dịu dàng lễ phép vang lên, hai người đang bận rộn làm gì đó cũng

quay lại nhìn, bà Lục mỉm cười gật nhẹ cúi đầu tiếp tục làm việc.



Lục Tranh nhíu đôi mắt già nua, chiếc bút trong tay quơ nhẹ, nhìn hai người vừa về rồi ra hiệu cho Mẫn Nhu tới: “Tiểu Nhu, lại đây giúp ta một tay”



Mẫn Nhu nắm lấy tay Đậu Đậu, đi vào phòng khách, xung quanh chất đầy thiệp mời màu đỏ được thở thủ công trang trí hoàn mỹ không mất đi sự thanh lịch, bà Lục chịu trách nhiệm về số thiệp cưới, Lục Tranh Vanh thì múa bút thành văn, ra sức viết.



Ánh mắt lại nhìn sang chiếc ghế bên cạnh

bàn, phía trên đều là những tấm chằng chịt tên người, xem ra Lục gia mời khách chắc chắn không ít danh nhân trong giới thượng lưu.



Nhìn hai vị trưởng bối vì hôn lễ của cô

và Lục Thiếu Phàm bận tối mày tối mặt, Mẫn Nhu cảm động mím môi, để Đậu Đậu ngồi lên ghế sôpha, cô cũng tham gia viết thiệp mời.



“Tiểu Nhu, trên thiệp chỉ còn

thiếu mỗi ảnh cưới của con và Lục Thiếu Phàm, hai ngày nữa, Lục Thiếu

Phàm xin nghỉ rồi cùng nhau đi chụp đi”



Bà Lục sửa sang lại, khắp nơi đều là

thiệp cưới, phía chỗ ảnh chụp của thiệp cưới bị thiếu, bà nhíu mày, như nhớ tới gì đó liền nghiêng đầu nói với Mẫn Nhu.



Mẫn Nhu dịu dàng cười một tiếng, tán thành: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, tối nay con và Lục Thiếu Phàm sẽ thương lượng, sẽ nhanh chóng làm xong”



Bà Lục hài lòng cong môi, đối với Mẫn Nhu hoàn toàn không có dáng vẻ của quý phu nhân, quay đầu nhìn Lục Tranh

Vanh đang viết thiệp cưới: “Cha, cha cũng mệt rồi, số còn lại để Lục Thiếu Phàm về viết đi”



Gương mặt nghiêm nghị của Lục Tranh Vanh trầm xuống, ánh mắt nghiêm khắc đảo qua bà Lục và Mẫn Nhu, hừ hừ chất vấn hỏi: “Mấy đứa đều cho rằng ta đã già, không còn làm gì được nữa phải không?”



“Cha, con không phải ý này”



Bà Lục khó xử nhăn mặt, tính giải thích thì một giọng nói ôn tồn khiêm tốn lên tiếng trước: “Gia gia tuy tuổi đã cao nhưng chí chưa già, là ngôi sao sáng trong quân khu làm sao mà già được”



Trái tim Mẫn Nhu xáo động, xoay người

nhìn về phía cửa, trên gương mặt nhỏ nhắn nở nụ cười kiều diễm ngay cả

bản thân cô cũng không biết. Lúc nhìn thấy Lục Thiếu Phàm mặc đồ tây

trang xuất hiện thì đôi môi đỏ mọng cong lên nở nụ cười hạnh phúc.



Lục Thiếu Phàm đưa cặp cho dì Mai, thong

thả đi vào phòng khách, gương mặt ung dung cao quý khiến người ta có cảm giác như gió xuân thổi qua mặt, giữa hai hàng lông mày có vẻ rất thoải

mái.



Đôi mắt đen trong sạch rung động khi

nhìn về phía Mẫn Nhu đang ngồi bên cạnh bà Lục, trên môi nở nụ cười,

giữa hai người không cần nhiều lời chỉ cần một cái nhìn cũng hiểu tâm ý

đối phương.



“Hừ, miệng của cháu cũng ngọt quá!”



Lục Tranh Vanh ngoài miệng không khen

ngợi Lục Thiếu Phàm, nhưng trên gương mặt nghiêm nghị cũng không thể che dấu sự đắc ý, ở trên thiệp mừng có thể long phi phượng múa.



“Ba ba”



Đậu Đậu ngoan ngoãn gọi to, Lục Thiếu

Phàm ngồi xuống bên Đậu Đậu, sờ sờ cái đầu nấm đáng yêu, ánh mắt nhìn

đống thiệp cưới trên bàn



“Sao chưa gì đã viết thiệp cưới, ảnh cưới vẫn chưa chụp mà?”



Ánh mắt bà Lục liếc nhìn về phía Lục Tranh Manh mải mê viết, ý tứ rõ ràng, nhưng miệng lại dùng lí do khác để thoái thác.



“Hôn lễ cũng đã tới gần, sợ đến lúc đó không kịp, vừa hay gia gia con tính luyện thư pháp nên đem thiệp cưới ra viết”



Mẫn Nhu ở Lục gia vài ngày, tính tình Lục Tranh Vanh cô cũng biết đại khái, sĩ diện cũng không để mất vẻ uy

nghiêm chính trực, không ai dám ý kiến, khi cô gả vào Lục gia, ông ngay

cả một câu nặng lời cũng không nói.



Lúc trước khi bà Lục can thiệp vào chuyện hôn nhân giữ cô và Lục Thiếu Phàm, Lục Tranh Vanh không hề biết, lão
Đối với năng lực nói chuyện thị phi đảo

trắng thay đen của Mẫn Tiệp, Mẫn Nhu xem như bây giờ mới biết, bước chân dừng lại xoay người, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Mẫn Tiệp chỉ thấy cô ta ủy khuất tựa vào trước ngực Kỷ Mạch Hằng.



Trong lúc vô tình lại nghênh đón ánh mắt

Kỷ Mạch Hằng, trong đó tĩnh lặng không thấy đáy, nhưng Mẫn Nhu có thể

cảm nhận cơn giận che dấu bên trong cùng với sự khinh thường? Chẳng lẽ

chán ghét đến cùng cực sao?



Mẫn Nhu đứng thẳng lưng, cằm nâng lên như một nữ quý tộc Châu Âu quan sát Kỷ Mạch Hằng và Mẫn Tiệp, cánh tay mảnh khảnh quàng qua khuỷu tay Lục Thiếu Phàm , giọng nói khẳng định hướng

về hai người nói:



“Người trong lòng tôi là Lục

Thiếu Phàm , người tôi yêu của là anh ấy, còn Kỷ Mạch Hằng, Tiểu thư Mẫn Tiệp cứ giữ cho chặt, dù sao cũng là nồi nào úp vung nấy, ngươi khác

muốn cũng không giành được”



Mẫn Nhu biết mình nói khó nghe, hoàn toàn không lưu lại mặt mũi nào cho hai người họ, dưới ánh đèn đường cô có

thể thấy những đường gân xanh nơi thái dương của Kỷ Mạch Hằng, là đang

kiềm cơn giận thì sao? Mọi thứ của Kỷ Mạch Hằng không còn liên quan đến

cô, thứ cô quan tâm chỉ là người đàn ông bên cạnh mình!



“Thiếu Phàm, chúng ta vào thôi, gia gia và mẹ đang chờ đó”



Không muốn cãi nhau nữa, Mẫn Nhu dùng vẻ

mặt thân mật nhìn Lục Thiếu Phàm, giọng nói nũng nịu khiến cho đuôi lông mày Lục Thiếu Phàm nhướng lên sung sướng, đầu ngón tay thon dài giữ

lấy cằm cô, ý tứ yêu chìu.



“Đi thôi, bà xã”



Lúc xoay người, ánh mắt Mẫn Nhu vẫn đảo

qua bóng người cao ráo dưới ánh đèn đường, trên gương mặt Kỷ Mạch Hằng

bị thắt chặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô và Lục Thiếu Phàm .



Giận sao? Nhưng mà, nếu đem những gì cô phải chịu so với Kỷ Mạch Hằng, dường như là nói nhỏ thành to!



Mệt mỏi nhắm chặt mắt, tựa người vào lồng ngực mang theo mùi hương bạc hà của Lục Thiếu Phàm , mặc anh ôm lấy cô

đi về phía căn biệt thự với ánh đèn loe loét.



Ba năm bên Kỷ Mạch Hằng, nếu như nói

thượng đế đùa giỡn, như vậy cứ cười đi, sau đó thượng đế lại ban cho cô

hạnh phúc, đủ để cô quên đi đau đớn, một lần nữa bắt đầu.



“Mẫn Nhu, cô cho rằng bước vào

Lục gia thì có thể ỷ thế ăn hiếp người sao? Đừng quên, cô chỉ là đứa con rơi, dù cô có trèo cao đến đâu đều thông thể thay đổi cái thân phận nhơ nhớp của cô”



Mẫn Tiệp ai oán trách mắng, giọng nói

không ngừng nghỉ vang lên phía sau, cả người Mẫn Nhu cứng đờ, hai mắt hé mở, trong đôi mắt đầy lửa giận, dưới chân không thể tiếp tục đi về phía ánh đèn phía trước.



Bàn tay thon dài của anh nhẹ nhàng ấn vào vai cô, vỗ nhẹ, bên tai là giọng nói yêu thương an ủi:



“Có anh ở đây rồi, đừng sợ”



Mẫn Nhu khịt khịt mũi, mặt hất lên khiến cho Lục Thiếu Phàm yên tâm, cô nở nụ cười, giọng nói khàn khàn có chút khó chịu: “Em không sao?”



“Ở đây làm càng làm bậy còn ra cái gì? Chẳng lẽ phu nhân Hồng Lam không dạy Mẫn tiểu thư lễ phép là thế nào sao?”



Mẫn Nhu ngẩn người ra, giọng nói nghiêm

nghị không mất đi sự ưu nhã từ bên trong cửa truyền tới, quay đầu lại,

thấy bà Lục mặc bộ đồ đơn giản, dáng vẻ thanh tao đứng ngay cửa, gương

mặt ôn hòa nhưng cũng có chút không vui.



Chuyện gì xảy ra vậy?



Mẫn Nhu không hiểu nhìn Lục Thiếu Phàm ,

gương mặt tuấn tú tỏa sáng dưới ánh trăng, lông mày nhíu lại, nhìn tình

cảnh trước cửa nhưng không tính đi sang đó.



“Thiếu Phàm..”



Lục Thiếu Phàm nghe tiếng nhắm mắt, thấy

sự lo lắng hiện ra trên mặt Mẫn Nhu anh cũng chỉ nở nụ cười sâu xa, vuốt nhẹ mái tóc quăn của cô, dịu dàng nói: “Tin mẹ đi, mẹ sẽ xử lý tốt mọi thứ”



Mẫn Nhu tin Lục Thiếu Phàm , cho nên mọi đều anh nói cô sẽ không tra hỏi.



Cổng lớn mở ra, tiếng bà Lục lại vang lên rất uy nghiêm mà cao nhã: “Đây là quân khu, không phải ở ngoài chợ cá mà giương oai, Mẫn tiểu thư, tôi không phiền nếu gọi điện thoại cho Mẫn chủ tịch, mời ông ấy cùng các vị trưởng bối trong đại việc đến giải thích một chút về những lời Mẫn tiểu thư xuất ngôn tối nay”