Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 20 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Trước lời chỉ trích của bà Lục, gương mặt xinh đẹp của Mẫn Tiệp đâm ra ủy khuất mà oán giận, nhưng chỉ có thể hạ

thấp mình xuống, hai mắt nhìn về phía bà Lục nói xin lỗi: “Dì

Lục, cháu xin lỗi, cháu không phải cố ý tới đây gây chuyện ồn ào, chỉ là em gái cháu làm việc quá đáng, cháu không nhịn được mới…”



Sắc mặt cao nhã của bà Lục có chút u ám,

ánh mắt nhạt nhẽo nhìn qua gương mặt lạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng, môi đỏ

mọng căng lên, tuy không giận nhưng lại tạo nên sức ép.



“Quá đáng? Tiểu thư Mẫn Tiệp ý muốn nói Lục gia tôi lấy công làm việc tư, đi trái pháp luật sao?”



Bà Lục lạnh giọng chất vấn khiến Mẫn Tiệp sửng sốt, xem ra những lời vừa rồi chỉ trích Lục Thiếu Phàm lầy quyền

thế mưu việc tư đều bị bà nghe thấy, sắc mặt xâu hổ trắng toát, giải

thích nói:



“Dì Lục, cháu không phải có ý này”



“Vậy là ý của ai? Mẫn tiểu thư

đêm hôm đến đây làm loạn, không phải muốn làm khó dễ Lục gia sao? Chẳng

lẽ những lời tiểu thư nói ra là có ý tốt muốn Lục gia tôi có ngọn cờ

riêng trở thành danh gia số một sao?”



Giữa hàng lông mày của bà Lục là sự trách cứ, nhìn hai người trước mắt mặt trầm như nước, khí chất ung dung đoan

trang giấu vào trong, bên ngoài tức giận không vui.



Sắc mặt Mẫn Tiệp trắng bệch, nhớ tới địa

vị bền chắc không dễ dàng bị đổ của Lục gia trên trường chính trị, những thế lực phía sau đó nữa không phải tốt lành khi cô đắc tội, muốn giải

thích nhưng ánh mắt minh mẫn của bà Lục như nhìn thấu lòng người, Mẫn

Tiệp nói không nên lời, chỉ nhìn bà Lục chăm chú.



“Lục phu nhân, Tiểu Tiệp đến đây mạo phạm đều vì cháu, xin phu nhân tha thứ, không cần so đo với vãn bối”



Kỷ Mạch Hằng không chịu được khi thấy bà

Lục trách cứ Mẫn Tiệp, đi lên phía trước, chặn ngang trước dáng người

nhỏ nhắn của Mẫn Tiệp, cúi đầu về phía bà Lục, xin lỗi nói.



Trên gương mặt lạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng đầy vẻ khiêm tốn cung kính và thành tâm xin lỗi, một người đàn ông coi

lòng tự trọng hơn mọi thứ như anh ta lại vì Mẫn Tiệp mà ăn nói khép nép, chứng minh anh ta quan tâm đến Mẫn Tiệp bao nhiêu.



Mẫn Nhu tựa vào người Lục Thiếu Phàm,

gương mặt rực sáng vẫn thoáng qua nụ cười chua xót, bàn tay nhỏ nắm

chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến đau đớn.



Thì ra, một người ở địa vị cao không phải không thể nhân nhượng trước người thấp hơn mình, mà không muốn vì cô mà cúi mình!



“A?, Kỷ tổng đang trách tôi làm khó tiểu bối, không phù hợp với thân phận của mình sao?”



Giọng nói mỉa mai của bà Lục vang lên

trong không gian vắng lặng, vòng quanh trong không khí. Mẫn Nhu có thể

thấy bà Lục đối với Kỷ Mạch Hằng đánh giá rất kĩ lưỡng, giữa hai hàng

lông mày có vẻ xa cách”



“Vãn bối và Tiểu Tiệp có chỗ thất lễ ngày khác sẽ tới tạ tội, tối nay chúng tôi xin đi trước”



Kỷ Mạch Hằng không muốn cùng bà Lục cãi

cọ, khiêm tốn cúi đầu chào bà Lục, sau đó xoay người nhìn vẻ mặt khó coi của Mẫn Tiệp, nhẹ giọng nói: “Chúng ta về thôi”



Mẫn Tiệp còn tính nói gì đó. Nhưng thấy

ánh mắt của bà Lục thứ cho không tiễn thì lời nói liền nghẹn lại, không

dám phát ra tiếng nào, đi hướng về chiếc Benz của Kỷ Mạch Hằng



Nhìn bà Lục đứng ở cửa Mẫn Nhu có một

loại ảo giác, dường như cảm thấy bà Lục làm khó Mẫn Tiệp, không chỉ vì

thể diện Lục gia mà còn trực tiếp lộ diện vì cô, cô còn cảm thấy bà Lục

đang ám chỉ điều gì đó



Bà Lục đối với Mẫn Tiệp từng bước chèn

ép, không chừa đường lui, hình như muốn Kỷ Mạch Hằng ra tay che chở Mẫn

Tiệp, cũng để cho Mẫn Nhu cô thấy rõ ràng, Kỷ Mạch Hằng người đàn ông

này có phải không đáng để cô bỏ Lục Thiếu Phàm đi.



Tâm tư kín đáo của bà Lục, bảo vệ con
chịu, mở hai mắt mơ màng đập vào mắt là gương mặt cứng đơ của Lục Thiếu

Phàm.



Giọt mồ hôi

trong suốt theo gương mặt anh rớt xuống làn da trắng nõn của cô, khiến

cô run rẩy, thoảng cử động người, vuốt nhẹ gương mặt anh, thở hổn hển

nói: “Sao vậy?”



Cổ họng Lục

Thiếu Phàm khẽ động, kích tình giữa hai mắt rút đi, thay vào đó là nỗi

thất bại chán nản, nghiêng đầu nhìn về sau lưng, Mẫn Nhu cũng tò mò nhìn sáng, chỉ thấy một màn dở khóc dở cười.



Hai đôi chân ngắn nhỏ của Đậu Đậu đang gác lên lưng Lục Thiếu Phàm, ngay lúc cô quay đầu sang còn nhìn thấy Đậu Đậu đem cánh tay đặt lên người Lục Thiếu

Phàm giống như con gấu trúc, môi chu ra, cọ vào người Lục Thiếu Phàm.



Tiếng thở

dài bất đắc dĩ vang lên trong căn phòng đầy mùi ái muội, Mẫn Nhu thấy vẻ mặt mẹ kế của Lục Thiếu Phàm buồn cười nhưng nói không nên lời, trên

người liền nhẹ hẫng, Lục Thiếu Phàm ôm Đậu Đậu nằm sang bên.



“Anh ngủ sớm đi”



Mẫn Nhu có

chút hả hê dịu dàng nói ngủ ngon, Lục Thiếu Phàm xoay người lại bàn tay

dùng sức kéo cô vào lòng, hôn lên trán cô, bên tai là giọng khàn khàn

tức giận của anh.



“Tối mai sẽ làm lại”



Mẫn Nhu bối

rối đẩy đẩy cơ thể cao to nam tính của Lục Thiếu Phàm, sau khi anh nhắm

mắt lại môi hơi hạ xuống, Mẫn Nhu biết anh không vui, than nhẹ một

tiếng, kề sát vào bờ môi hoàn mỹ của anh chạm nhẹ xuống, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại.



Cô lại không biết, sau khi cô thiếp đi, đôi mắt đen sâu thẳm từ từ mở ra, ánh mắt

dịu dàng chăm chú nhìn gương mặt mỹ lệ của cô, mãi lâu sau không bỏ đi.



“Thiếu phu nhân, thiếu gia Đậu Đậu”



Tiếng gõ cửa thâm nhập vào đầu, Mẫn Nhu đột nhiên mở mắt, ánh sáng mặt trời loang lổ chiếu vào giường, trên giường chỉ còn mỗi cô và Đậu Đậu, độ ấm bên

người đã mất đi xem ra Lục Thiếu Phàm đã thức dậy từ sớm.



“Thiếu phu nhân, Diệp phu nhân tới đón Đậu Đậu, thiếu gia dặn tôi lên kêu Đậu Đậu thiếu gia dậy ạ!”



Nghe dì Mai

nhắn, sắc mặt Mẫn Nhu có chút ngại ngùng, nhìn đồng hồ treo tường mới

biết bản thân ngủ quên, lay nhẹ Đậu Đậu dậy, bắt đầu thay quần áo, cô

không quên hôm nay phải về Mẫn gia.



Đậu Đậu mở hé mắt, hai má hồng hồng, hàng lông mi run run, giọng nói non nớt đáng yêu: “Con chào mẹ”



“Chào con Đậu Đậu”- Mẫn Nhu ôm Đậu Đậu vào phòng tắm, bắt đầu giúp Đậu Đậu rửa mặt.



Bên trong

phòng khách, Lục Thiếu Phàm mặc bộ áo màu trắng đơn giản, hai chân thon dài vắt ngang, một tay đặt trên lưng ghế sô pha, một tay bưng cà phê,

trên gương mặt tuấn tú là nụ cười thản nhiên.



“Thiếu gia, Thiếu phu nhân và thiếu gia Đậu Đậu đã dậy”



Lục Thiếu Phàm hướng dì Mai cười: “Dì Mai vất vả rồi”



Nâng tách cà phê, đưa đến bên mép khẽ nhấp một cái, khớp xương của ngón giữa rất rõ, một bàn tay đeo nhẫn cưới màu bạc đang ngồi đối diện, là một quý phụ

rất xinh đẹp:



“Thiếu Phàm, nghe nói con chuẩn bị kết hôn có thật thế không?”



Đuôi lông

mày Lục Thiếu Phàm nhướng lên, không nói lời nào, nghe tiếng bước chân

thì trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ dịu dàng, đưa mắt nhìn về phía

cầu thang.