Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 21 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Một cô gái

trẻ tuổi xinh đẹp dắt theo một đứa bé bụ bẫm xuất hiện ở cầu thang, đứa

bé trai hai mắt khép hờ, nó dùng đôi tay mũm mĩm của mình giụi hai mắt

cho tỉnh táo, cái miệng nhỏ chu lên, thân thể tròn vo, mặc quần bò áo

thun cùng với chiếc áo bông nhỏ có hình hoạt họa, ngoan ngoãn đứng bên

cạnh cô gái.



Hôm nay Mẫn

Nhu mặc bộ váy theo phong cách Anh, bên ngoài khoác chiếc áo nhỏ màu

đen, đôi giày cao trung bình càng làm tăng dáng người cao gầy hoàn mỹ.

Mái tóc quăn đen nhánh buộc lên sau ót, làn da trắng như ngà voi điểm

thêm chút đồ trang sức thanh nhã, gương mặt nhỏ nhắn sáng rực như bông

hoa bách hợp thuần khiết nhưng không mất đi vẻ quyến rũ, khi cô nhìn

xuống lầu môi khẽ cong lên tựa như đóa hoa hồng nở rộ đến vô tận.



“Tư Tình…”



Một giọng nói thì thầm run run từ dưới lầu truyền tới, mang theo cảm giác mừng rỡ kích động khiến cho Mẫn Nhu tò mò nhìn sang



Bên trong

căn phòng khách, Lục Thiếu Phàm nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, anh ngồi

đối diện người phụ nữ trung niên đang dùng vẻ mặt sững sờ nhìn về phía

cô.



Mẫn Nhu nghe tên “Tư Tình”, đôi mắt đầy vẻ khó hiểu, khí chú ý tới thần sắc đau buồn và kích động của bà cô liền hiểu ra, cúi đầu trìu mến nhìn Đậu Đậu, dắt nó chầm chậm bước xuống cầu thang.



Khi Mẫn Nhu bước đến bậc thanh cuối cùng thì vẻ mặt người phụ nữ từ từ dịu xuống, hướng Mẫn Nhu cười xin lỗi một tiếng: “Thật ngại quá, lúc nãy bác nhận lầm người”



Mẫn Nhu cũng đoán ra đây là bà ngoại của Đậu Đậu, thật khác so với phong thái thanh lịch cao quý của bà Lục. Trên người bà lúc nào cũng toát lên khí chất

dịu dàng nhu hòa, không thể tìm thấy khí chất quý bà trên người, ngược

lại là sự hiền hòa thân thiết.



“Cháu chào bác”



Mẫn Nhu mỉm cười, lễ phép gọi, trên gương mặt sự kính trọng chân thành không hề mang theo tia dối trá và lấy lòng.



Người phụ nữ nhìn từ trên xuống dưới Mẫn Nhu ánh mắt đầy ưu thương dịu dàng, nghe

Mẫn Nhu gọi trên mặt lộ vẻ vui sướng, Mẫn Nhu thầm nghĩ có lẽ vị phu

nhân này nhìn thấy cô con gái đã khuất thông qua cô?



“Bà ngoại”



Đậu Đậu lớn

tiếng kêu, khiến cho người phụ nữ lấy lại tinh thần, lúng túng nhìn Lục

Thiếu Phàm và Mẫn Nhu cười, sau đó đưa hai tay ôm Đậu Đậu, dịu dàng nói: “Đậu Đậu, đến đây bà ngoại ôm một cái”



Mẫn Nhu

buông tay Đậu Đậu ra, theo phản xạ ngồi xuống bên cạnh Lục Thiếu Phàm.

Anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô, khi cô ngồi xuống thì đặt tách cà phê lên bàn, thuận thế ôm lấy Mẫn Nhu không hề có chút gì ngại ngùng.



“Tiểu Nhu, đây là mẹ của Tư Tình, bác Diệp”



“Bác Diệp, đây là vợ của cháu, Mẫn Nhu”



Lục Thiếu

Phàm giới thiệu đơn giản cũng không đến nỗi khiến cho không khí thêm

trầm buồn, bà Diệp ôm Đậu Đậu, vui mừng nhìn đôi nam nữ ngồi đối diện

gật đầu nói:



“Thiếu Phàm tuổi cháu không còn nhỏ nữa cũng nên thành gia lập thất, nếu được thì cho Đậu Đậu thêm một đứa em”



“Dạ, chúng cháu sẽ cố gắng.



Lục Thiếu

Phàm bình thản đáp khiến cho Mẫn Nhu hơi thẹn thùng, vả lại cô phát hiện tất cả mọi người dường như đều mong ngóng cô ngay lập tức sinh con, vì

muốn tăng thêm nhân khẩu Lục gia.



Bà Diệp ngồi không bao lâu liền mang Đậu Đậu rời khỏi, Mẫn Nhu dùng bữa sáng xong liền bị Lục Thiếu Phàm dẫn đi ra ngoài.



“Lục Thiếu Phàm, anh không đi làm sao?”



Trước vẻ mặt ngờ vực của cô anh chỉ cười nhẹ một tiếng, đi tới chỗ để xe: “Hôm nay anh được nghỉ, lên xe đi, chúng ta có rất nhiều chuyện cần làm, phải tiết kiệm thời gian”



Lục Thiếu

Phàm không đưa cô về khu căn hộ cao cấp mà đi đến khách sạn thuộc Mẫn

thị, xe dừng trước cửa, Lục Thiếu Phàm nhìn sang cô giải thích nói:



“Nếu so với Mẫn gia, anh cảm thấy em sẽ thích nơi này hơn!”



Mẫn Nhu bĩu

môi, trên gương mặt để lộ lúm đồng tiền, nhìn anh bước xuống xe rồi

phong độ mở cửa mời cô xuống. Lục Thiếu Phàm vì cô lo nghĩ quá nhiều,

thứ cô có thể báo đáp có lẽ cũng chỉ có trái tim này.



Nhìn anh nhẹ nhàng vươn tay về phía cô, Mẫn Nhu không hề do dự cầm lấy tay anh, hai người sóng vai đi vào đại sảnh khách sạn.



Lục Thiếu Phàm trước khi em có thể yêu anh, xin anh hãy cho em thêm chút thời gian để em có thể nhìn rõ trái tim mình.



Mẫn Chí Hải

đối với hôn sự của Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu không có ý kiến gì nhiều,

sau khi thương lượng vài chuyện xong hai người cũng có từ, trước khi đi

Mẫn Chí Hải có gọi Lục Thiếu Phàm lại, gương mặt anh tuấn nghiêm túc dặn dò:



“Thiếu Phàm, nếu như con muốn cùng Tiểu Nhu ở bên nhau cả đời, cha hi vọng con có thể đối xử tốt với Mẫn Nhu, cha không phải một người cha tốt, nhưng

cũng hi vọng con gái mình có thể sống cả đời vô lo”



Lục Thiếu

Phàm nắm chặt tay Mẫn Nhu, ánh mắt chân thành nhìn Mẫn Chí Hải, bảo đảm

nói: “Cha, cha yên tâm, lấy Tiểu Nhu là điều may mắn của con, con sẽ

chăm sóc và yêu thương Mẫn Nhu, không để cô ấy chịu ủy khuất”



Câu trả lời đầy thuyết phục của Lục Thiếu Phàm khiến Mẫn Chí Hải hài lòng gật đầu, yêu thương nhìn Mẫn Nhu, giao phó nói: “Sau khi kết hôn với Lục Thiếu Phàm thì phải sống cho tốt, còn nữa đừng quay lại giới showbiz”



Mẫn Chí Hải

nhắc lại chuyện mấy hôm nay cô đang rất phiền não, lựa chọn trong lòng

Mẫn Nhu lại càng vững chắc hơn, gật đầu nói: “Con biết rồi thưa cha”



“Cha, con và Tiểu Nhu còn có việc, xin phép đi trước”



Mẫn Chí Hải

cũng đoán được Lục Thiếu Phàm công việc bận rộn, dành hết một ngày để lo chuyện hôn lễ nên cũng không níu giữ, vui mừng nhìn hai người bỏ đi.
vẻ để Lục Thiếu Phàm dẫn đi, bật cười khanh khác lúc quẹo qua khúc cua,

vừa nhấc chân liền nhìn thấy cách đó không xe bóng Kỷ Mạch Hằng sừng

sững đứng bất động. Gương mặt hờ hững lạnh lùng nhưng cũng rất tuấn tú

như trước, lúc Mẫn Nhu đảo mắt sang liền thấy trong mắt Kỷ Mạch Hằng lóe lên gì đó rồi biến mất.



Mẫn Nhu mím

môi, nụ cười tắt ngắm chỉ còn lại vẻ lãnh đạm, cô không cho là Kỷ Mạch

Hằng ghen, có lẽ là bị cô nhìn thấy họ cải vả nên giận chăng!



Ánh mắt đảo

ra xa, bóng Mẫn Tiệp đang đuổi theo Kỷ Mạch Hằng, trên gương mặt nhỏ phủ đầy nước mắt, vừa nhìn thấy Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm, Mẫn Tiệp vừa

kinh ngạc vừa oán hận.



Mẫn Tiệp như người bảo vệ cà vạt, cơ thể nhỏ bé chắn trước mắt Kỷ Mạch Hằng, Mẫn Nhu chế giễu nhếch môi, chẳng thèm nhìn lâu, kéo Lục Thiếu Phàm đi về xe

thể thao.



“Em muốn đi đâu ăn cơm”



Vẻ mặt Lục

Thiếu Phàm hờ hững, đối với tình huống trong bãi đỗ xe vừa nãy an him

lặng không nhắc tới, cũng không hề có biểu hiện gì không vui hoặc suy

nghĩ về nó, điều này khiến Mẫn Nhu vừa vui vừa khó chịu.



Vợ mình gặp

bạn trai cũ làm chồng cũng không có chút biểu hiện gì cả, ngay cả nhíu

máy cũng không, chỉ có thể nói người đàn ông này thật sự tin vợ mình,

hoặc anh không hề quan tâm tới vợ mình.



Cô hi vọng Lục Thiếu Phàm đối với cô tin tưởng tuyệt đối không muốn Lục Thiếu Phàm không quan tâm cô.



“Em đang suy nghĩ lung tung gì vậy?”



Lục Thiếu Phàm thở dài nói, Mẫn Nhu như bị người khác nhìn thấu, ánh mắt ngại ngùng nhìn ra ngoài xem, hạ giọng nói dối: “Em không suy nghĩ gì cả, do anh suy nghĩ quá nhiều thôi”



Tiếng cười

khẽ từ môi Lục Thiếu Phàm tràn ra, Mẫn Nhu xấu hổ quay đầu thấy hai mắt

Lục Thiếu Phàm chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm bao phủ sự dịu

dàng, ánh mắt nhìn thấy hết phiền não trên mặt cô.



“Không phải anh không để tâm chỉ là anh tin tưởng em từng nói, nếu đã lấy anh, em sẽ không phản bội anh. Mẫn Nhu lời chúng ta đã nói, tuyệt đối không

được gạt bỏ dễ dàng”



“Lục Thiếu Phàm..”



Vì lời nói

của Lục Thiếu Phàm, hai mắt Mẫn Nhu lóe lên ánh sáng, đôi môi ướt át tạo thành độ cong, trong giọng nói không có gì ngoài sự tin tưởng và cảm

ơn.



“Lục Thiếu Phàm, tối nay về nhà ăn cơm được không?”



Lục Thiếu

Phàm yêu thương liếc mắt nhìn cô, trên gương mặt tuấn tú là sự dung túng trước yêu cầu của cô, tay lái đảo nhanh, đổi chiếu xe.



Bên trong

quân khu xung quanh vẫn hết sức im lặng, xe đi vào gara Lục gia, Mẫn Nhu vội vàng bước xuống xe, như một đứa trẻ cười mỉm kéo Lục Thiếu Phàm đi

về phía căn biệt thự đang sáng đèn.



“Lục Thiếu Phàm, anh đi nhanh lên, em đói lắm rồi”



Hai người

một trước một sau, Mẫn Nhu khoan khoái chạy châm, Lục Thiếu Phàm mặc cho cô lôi kéo cũng bước sát theo, bước chân không hề rối loạn, bình thản

từ tốn.



Giữa họ không biết từ khi nào đã sớm ăn ý như thế, vừa tự nhiên lại chân thật chẳng qua họ không hề nhận ra.



Bên trong

căn biệt thự ấm áp lại bao phủ sự tĩnh lặng đến lạnh lẽo, lúc Mẫn Nhu

vui vẻ kéo Lục Thiếu Phàm vào nhà thì thấy bà Lục ngồi trên ghế sô pha,

đang tính gọi một tiếng “Mẹ”, ánh mắt lại bị bóng áo xanh thu hút.



Bên trong

phòng khách hai người cũng thấy động tĩnh, bà Lục và người áo xanh liếc

nhìn ra cửa, trên gương mặt lãnh đạm của bà Lục nở nụ cười vui vẻ, nhìn

Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm nói: “Áo cưới và trang sức thử thế nào?”



Mẫn Nhu dịu dàng cười, gật đầu đáp: “Dạ, rất thích”



Nói xong ánh mắt nhìn sang đối diện bà Lục, lúc thấy rõ bóng người mặc áo xanh, Mẫn

Nhu chỉ thấy trước mắt sáng rực có cảm giác rất kính nể.



Mái tóc cắt

ngắn, nước da bánh mật khỏe mạnh, gương mặt với đường nét góc cạnh rõ

nét, tuy sắc nhưng không thô, vừa nữ tính lại không mất đi sự cương trực của đàn ông, mang đến vẻ đẹp trung tính.



Cô gái vừa

nhìn thấy người tới cửa đã từ trên ghế đứng dậy, dáng người cao ráo mặc

bộ quân trang màu xanh, im lặng đứng đó. Từ trên người tỏa ra khí thế

oai hung hiên ngang.



Ánh mắt sáng ngời quật cường không hề dịu dàng như những cô gái bình thường, đôi môi đỏ mọng của cô gái nhẹ nhàng cong lên đầy tự tin và kiêu ngạo, Mẫn Nhu

chưa bao giờ gặp nữ quân nhân xuất sắc như thế, nhất thời có chút bị cám dỗ.



Là người thân của Lục Thiếu Phàm sao?



Mẫn Nhu nghi nghi nhấp nháy mắt, nhìn về phía Lục Thiếu Phàm, trên gương mặt của Lục Thiếu Phàm cũng như đang nhẫn nhịn che giấu gì đó khiến Mẫn Nhu ngẩn

người ra, trong người bắt đầu bất an.



Ánh mắt Lục

Thiếu Phàm không còn dịu dàng như nước, mà hai người nhìn thẳng nhau đối diện với nữ quân nhân, chỉ là trong đôi mắt đó còn có nhiều tình cảm,

không chỉ đơn thuần là lãnh đạm, còn có…



Mẫn Nhu

không dám nghĩ nhiều, nhưng bàn tay Lục Thiếu Phàm dùng sức như muốn bóp nát tay cô khiến cô kêu đau, Lục Thiếu Phàm không nghe thấy, người tỉ

mỉ như anh lại không nhận thấy sự đau đớn của cô, chỉ vì nữ quân nhân từ trên trời giáng xuống sao?



Mẫn Nhu liếc mắt nhìn về phía nữ quân nhân, ánh mắt cô gái đã trở nên mềm mại cũng

liếc nhìn Mẫn Nhu sau đó nhìn thẳng Lục Thiếu Phàm.



“Thiếu Phàm, em về rồi”