Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 22 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Một câu

“Thiếu Phàm, em về rồi” tựa như một tảng đá nặng nề ném xuống lòng cô,

trong nháy mắt chìm xuống đáy biển, không cho cô cơ hội thở dốc.



Cơ thể Mẫn

Nhu run lên, tay bị Lục Thiếu Phàm giữ chặt lạnh đến thấu xương, có lẽ

cũng giống như cô, cảm giác ấm áp mất đi giống như đang sợ gì đó, nỗi lo lắng nói không nên lời.



Y thức nhiễu loạn, Mẫn Nhu không biết mình nên nghĩ gì đây, khi nghĩ tới rồi chỉ sợ

nội dung câu chuyện sẽ khiến cô khó chịu đến không thở nổi.



“Tiểu Nhu, đây là Mục thiếu tướng, hai người chào hỏi nhau đi”



Bà Lục vẫn

nở nụ cười bình thản tự nhiên, mặc dù cười đến khiên cường nhưng có thể

thấy sự khích lệ trong mắt bà Lục dành cho cô, nhưng một tiếng Mục thiếu tướng cũng khiến cho vị nữ quân nhân kia thần sắc sững sờ, nhưng chớp

mắt liền khôi phục sự tự tin, ánh mắt đánh giá nhìn Mẫn Nhu.



Cô ta nhẹ

bước đến trước hai người, Mẫn Nhu cố kiềm cảm giác khó chịu trong lòng

xuống, giống như trong quá khứ lúc đối mặt khó khăn luôn thẳng lưng,

không được ở trước mặt đối thủ lộ ra sự sợ hãi.



Bà Lục ủng

hộ thì sai? Nếu người đàn ông bên cạnh không chọn cô, cho dù cô có tỏ ra yếu ớt nhu nhược thì sẽ có người quan tâm sao? Nếu như lịch sự của Kỷ

Mạch Hằng lại một lần nữa tái diễn, như vậy cô chỉ có thể tự bảo vệ

mình.



Bởi vì lần này sẽ không có Lục Thiếu Phàm thứ hai!



Phía sau

lưng có một sức nặng đè lên, cả thân hình quật cường của Mẫn Nhu đứng

lại, thần kinh cô căng ra như dây cung nhưng nhờ có bàn tay Lục Thiếu

Phàm mà từ từ thả lỏng. Khi cô cũng ý thức được hoàn cảnh lúc này, thần kinh lại mẫn cảm căng lên, không chịu lộ ra chút tư thế chịu thua.



Một tiếng

thở dài rất nhỏ vang lên xung quanh, đầu vai bị một bàn tay giữ lấy, Mẫn Nhu chợt ngẩng đầu, thấy ánh mắt chăm chú dịu dàng của Lục Thiếu Phàm , tận sâu bên trong là tình cảm yêu thương còn mang theo vài phần áy náy



Bàn tay nhỏ

bé trắng bệch lại bị anh giữ lấy, chẳng qua lần này không còn vì cố chịu đựng mà dùng sức, ngược lại còn dịu dàng vuốt ve như xin lỗi vì bản

thân kích động, ngoài mặt Mẫn Nhu thì lạnh lùng nhưng trong mắt đã bị ôn nhu thay thế.



Anh không

coi ai ra gì ôm lấy cô giữa cánh tay, giống như một cái cảng khiến cho

con thuyền như cô chập chờn giữa sóng biển tìm được chút bình yên.



Trên gương

mặt của Mục Lâm Thu nở nụ cười dễ giải, cô ta khiến mọi người có cảm

giác bản thân rất tự tin, đường hoàng bước tới, không hề nhìn sang Lục

Thiếu Phàm chỉ thuần túy nhìn Mẫn Nhu.



“Không cần gọi tôi là Mục thiếu tướng, tôi là bạn Lục Thiếu Phàm nên chỉ cần gọi Lâm Thu là được!”



Giọng nói

của Mục Lâm Thu thanh khiết sạch sẽ đến mức có thể thông suốt lòng

người, Mẫn Nhu nghênh đón đôi mắt mỉm cười của cô ta, ở đó từ đầu đến

cuối vẫn tràn đầy tự tin, ngay khi đối diện với cô trong mắt cũng không

hề tỏ ra mất tự nhiên, giống như tiếng thở dài đầy tình cảm của Lục

Thiếu Phàm lúc nãy chẳng qua do nghe lầm.



Bàn tay để

đầu vai lại dùng sức, không phải khiến cô bất an mà sự cổ vũ từ trong im lặng của anh, Lục Thiếu Phàm anh đang nghĩ gì vậy, tại sao đến cuối

cùng em cũng không thể hiểu anh?



Mẫn Nhu hơi

nhếch môi, khóe miệng tạo nên độ cong khiêm nhường, nhìn thẳng Mục Lâm

Thu đầy tự tin, Mẫn Nhu mỉm cười, không tự ti cũng không quá khiêm tốn.



“Lâm Thu, hoan nghênh tới nhà chúng tôi”



Mẫn Nhu không hề do dự, bắt lấy tay Mục Lâm Thu, chỉ nhẹ nhàng mà nắm chặt nhưng lại ngầm đánh giá nhau.



Khi Mục Lâm

Thu nghe tên Mẫn Nhu, trong mắt lóe lên tia suy ngẫm, nhưng không thêm

gì với Mẫn Nhu, xoay người lễ phép nhìn bà Lục.



“Nếu bác không ngại thì cho cháu ở lại cùng dùng cơm đi ạ?’



Sắc mặt bà

Lục có vẻ căng thẳng nhưng không mở miệng từ chối, từ đầu đến cuối vẫn

duy trì thái độ ung ung cao nhã cười nhẹ nói: “Nếu Mục Thiếu tướng không chê thì ở lại cùng dùng bữa tối”



Mục Lâm Thu mím môi cười, cúi người gật đầu với bà Lục: “Vậy phải quấy rầy bác rồi!”




Cố làm ra vẻ vô tình, nhẹ nhõm khi nói ra quyết định của mình, nhưng trong mắt lại

trở nên ướt đẫm ngưng tụ thành nước, bi ai rơi xuống chiếc chăn đơn.



“Chẳng lẽ em không thể đấu tranh sao?”



Anh rời khỏi ngực cô, cơ thể hơi chống lên, trong bóng tối mang theo cơn giận phản bác lại khiến cô không biết làm sao: “Thất bại trong tình yêu một lần thì không xứng đáng có được hạnh phúc sao?”



Những lời

này là nói với cô hay anh tự thuyết phục bản thân mình, cô đã không còn

đủ lý trí để phán xét. Khi anh cởi đi vật trói buộc trên người cô thì cô kinh hoàng tạo nên khoảng cách giữa anh và cô, vội vàng nói: “Lục Thiếu Phàm, em không muốn trở thành vật cản hạnh phúc của anh, a!”



Cô không thể ngờ bản thân cô chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, Lục Thiếu Phàm đã muốn cô.

Thân dưới truyền đến cảm giác đau khiến cô mở to miệng thở dốc, cố ý

giảm bớt sự đau đớn khi anh ra vào, nhưng anh chưa kịp cho cô cơ hội

thích ứng liền chậm rãi xâm nhập, cô nhíu mày, chịu không nổi bấu lấy

cánh tay anh.



“Lục Thiếu Phàm…”



Chiếc đèn

ngủ chợt sáng lên, Mẫn Nhu nheo nheo mắt không thích được, nước mắt ở

trên mặt dần dần khô lại, da thịt căng ra khó chịu, còn Lục Thiếu Phàm

lại hoàn mỹ như một vị thần, dưới ánh đèn sáng rực, hai mắt nhìn xuống

cô đang yếu ớt kháng cự lại anh.



Cánh tay

ngang hông không ngừng siết chặt khiến cô thở không nổi, ngực bị lồng

ngực đè xuống, động tác của anh rõ ràng mang theo ý trừng phạt, cơ thể

mềm mại của Mẫn Nhu như cành liễu chập chờn trong gió, theo từng động

tác của anh hòa vào nhau.



“Ân”



Âm thanh

kiều mị không khống chế từ môi bật ra, Mẫn Nhu cảm thấy xấu hổ quay đầu

đi, đem hai gò má đỏ ửng vùi sâu vào trong tóc đen, cơ thể hai người kết hợp hoàn mỹ thì sao, lúc này cô phát hiện bản thân thật ra rất tham

lam, tham lam muốn chiếm được lòng Lục Thiếu Phàm.



“Nhìn anh”



Giọng nói

đầy sức hút của Lục Thiếu Phàm mê hoặc lấy cô, đầu ngón tay thon dày giữ lấy cằm cô, khiến cô bắt buộc phải nhìn đôi mắt đen đầy kiên quyết của

anh, ở đâu đó cô thấy được tình yêu và sự mê luyến, nhưng không thể

khẳng định nó là vì cô mà xuất hiện.



Bàn tay để

trên đầu vai từ từ rời đi áp vào gương mặt anh tuấn của anh, áp chế cơn sóng trong lòng, tận sâu đáy lòng chua xót một cảm xúc phức tạp trào

dâng, anh nhìn sâu vào mắt cô, gằn từng chữ một nói.



“Dù em không yêu anh, khiến anh trở thành kẻ ích kỉ ai cũng chán ghét, dù là vậy anh cũng sẽ không bao giờ thả em đi”



Lục Thiếu Phàm nói thẳng với cô, quá mức lý trí khiến cô vì sự quan tâm cưng chìu của anh mà đánh mất mình.



“Xem ra là anh làm không tốt, mới để em lo lắng được mất như thế”



Tiếng thở

dài khàn khàn xuyên qua tiếng rên khẽ của cô, uốn lượn bao lấy cơ thể

cô, khiến cô đau lòng, là Lục Thiếu Phàm làm chưa đủ tốt sao?



Không, cô

rất sợ yêu, cô không dám lại một lần nữa liều lĩnh yêu ai đó, nếu như

trước đây tơi tả mà về như vậy thế giới mà cô đá vất vả lắm mới chống

dậy nổi sẽ đổ sụp xuống.



Khi anh trìu mến áp lên đôi môi đỏ của cô, hai mắt Mẫn Nhu lóe lên, nước mắt rớt xuống trong lòng đã có đáp án.



“Nếu như quan tâm anh vậy thì đừng từ bỏ, đừng xoay người bỏ đi, Mẫn Nhu nếu như em sợ hãi, anh cũng sẽ điên mất”



Trái tim Mẫn Nhu run lên, không dám tin nhìn người đàn ông lúc nào cũng lạnh nhạt,

lần đầu tiên ở trước mặt cô thừa nhận sự thất bại của mình. Anh nói, anh sợ, vì sự mềm yếu của cô mà phát điên, cô đưa mắt nhìn sự bất an trong

anh, Mẫn Nhu chủ động gật đầu, nụ hôn đầy tình cảm của anh bị cô cắn nát môi.



Đêm đó, Lục

Thiếu Phàm mất đi sự dịu dàng trước sau như một, anh bá đạo đoạt lấy cô, giống như con dã thú không biết thỏa mãn, lần thứ nhất rồi lại lần nữa

chiếm lấy cô, khiến cô không thể coi thường sự hiện hữu của anh



Trong lúc cô ý loạn tình mê, hai mắt mơ màng, môi của anh chạm nhẹ vào cái trán ướt

đẫm mồ hôi của cô, giọng nói gợi cảm chết người chưa rũ bỏ tình dục, đôi mắt đen nhu tình yêu đến say đắm nhìn người con gái trong lòng vì kiệt

sức mà ngủ say



“Anh yêu em!”