Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 23 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Mẫn Nhu tự

nhiên mở mắt ra, cả cơ thể mệt mỏi đau nhức, dưới chăn, bàn tay nhỏ khẽ

để sang bên cạnh nhưng chỉ tiếp xúc với không khí lạnh lẽo.



Từ từ ngồi

dậy, Mẫn Nhu sửa sửa mái tóc quăn, sau đó sắp xếp chăn nệm chỉnh tề, bên trong không khí dường như còn lưu lại hơi thở của Lục Thiếu Phàm, cô

thở dài, khóe miệng nở nụ cười.



Khi cô rửa

mặc bận đồ xong liền đi xuống lầu, trên bàn cơm chỉ còn có bà Lục, cử

chỉ tao nhã uống sữa, thấy Mẫn Nhu đi tới liền gật đầu: “Ngồi xuống đi, uống chút canh bổ sung sức khỏe”



“Dạ, cảm ơn mẹ”



Mẫn Nhu ngồi xuống, dì Mai từ trong bếp mang chén canh đặt đến trước mặt, mùi hương

thơm ngào ngạt khiến Mẫn Nhu tò mò cầm lấy thìa, múc một muỗng nếm thử

hương vị.



“Nếu thích thì uống nhiều một tí, là xương bò sáng nay mẹ dặn dì Mai ra chợ mua cho con.”



Mẫn Nhu múc muỗng canh cho vào miệng, nhìn luồng khói nóng từ bát canh bốc lên không thể nào uống muỗng thứ hai.



“Phụ nữ chúng ta phải có con thì mới có thể giữ được tình cảm của đàn ông”



Bà Lục nói bang quơ, nhưng hàm ý trong Mẫn Nhu dĩ nhiên hiểu, ngẩng đầu, nhìn bà Lục cười.



“Con biết thưa mẹ”



Dưới ánh mắt kì vọng của bà Lục, Mẫn Nhu cố gắng uống xanh chén canh thịt bò, thấy

bà Lục tỏ vẻ hài lòng rồi đứng dậy chuẩn bị đi làm, Mẫn Nhu hít sâu,

muốn đè nén cảm giác khó chịu trong bụng.



“Con nếu đã gả vào Lục gia, người làm mẹ này cũng sẽ đứng về phía con”



Bà Lục tay cầm túi xách, trước khi đi còn cố gắng mang đến cho cô niềm tin vào hôn nhân, Mẫn Nhu cười tươi một cách kiên định: “Mẹ, mẹ yên tâm con sẽ không vì người ngoài mà từ bỏ Lục Thiếu Phàm”



“Nếu đã nói là người ngoài vậy thì đừng để trong lòng”



Bên ngoài tiếng động cơ xe khởi động, bà Lục vội vàng nói với Mẫn Nhu rồi tao nhã đi ra ngoài.



Bắt đầu từ

tối qua, bà Lục vẫn luôn đứng về phía cô, đối với thái độ của Mục Lâm

Thu cũng thêm phần khách sáo, không hề thân thiết. Nếu Mục Lâm Thu trước đây từng là người yêu của Lục Thiếu Phàm, vậy những hành động của bà

Lục đã chứng tỏ bà không tán thành để Mục Lâm Thu chen chân vào cuộc hôn nhân của cô Lục Thiếu Phàm.



Nhớ tới lúc

trước, Bà Lục là một vị phu nhân nghiêm khắc, bây giờ Mẫn Nhu hoàn toàn

phủ định cái nhìn này, bà là người hiểu lí lẽ, một khi đã chấp nhận ai

sẽ bảo vệ người đó, đối với Mẫn Nhu cũng như thế.



Di động ở trên bàn phát ra chấn động nhỏ, Mẫn Nhu nhìn màn hình là Chân Ni gọi.



“Nhu, mình vừa nhận được điện thoại, Ông Piaget muốn gặp cậu”



Giọng nói

đầy kích động của Chân Ni tiến thẳng vào màng tai, bàn tay cầm di động

khẽ căng cứng, trên gương mặt bình thản của Mẫn Nhu xuất hiện sự dao

động,



“ông ấy không phải đang ở Thụy Sĩ sao?”



“Vừa rồi trợ lý của ông ấy gọi đến công ty, bảo chúng ta đến khách sạn Lôi

Địch gặp ông ấy, oa, Ông Piaget là ông hoàng CEO, cậu sẽ làm người phát

ngôn của họ ở thị trường trung quốc, chính vì thế hôm nay cậu cố gắng

làm cho tốt”



Mẫn Nhu hé

miệng cười, không để tâm đến sự hưng phận và kích động của Chân Ni, ánh

mắt nhìn xuyên qua rèm cửa quan sát ánh mặt trời ngoài cửa sổ, đôi mắt

nhu hòa bị cắt nát thành từng mảnh vụn từ từ chìm vào sâu trong im lặng.



“Chân Ni, cậu tới Lục gia đón mình đi!”



Đứng trước

cửa, Chân Ni sợ đầu sợ đuôi như bảo mẫu đứng cánh cửa xe, khi thấy bóng

Mẫn Nhu ở xa, tính bước tới đón thì nhìn cảnh vệ liền im bặt dừng lại,

ngại ngùng vẫy tay với Mẫn Nhu.



“Sao lại mặc như thế”- Chân Ni đánh giá Mẫn Nhu, trong lòng kinh ngạc nhưng cũng tức giận. “Tốt xấu gì người ta cũng là nhân vật lớn, cậu mặc như thế có phải rất không tôn trọng ông ấy không?”



Mẫn Nhu miễn cưỡng cười nhìn Chân Ni nhíu mày, không phản bác gì cả bước vào xe: “Ông Piaget khi nào thì tới?”



Chân Ni thuận tay khép cửa xe, lấy laptop ra, đem tư liệu tìm được để trước mặt Mẫn Nhu.



“Theo cách nói của trợ lý ông ấy thì ông ấy vừa về tối qua, lần này đến Thành phố A là để giải quyết vấn đề kinh doanh ở thành phố A, mặc khác, hình

như muốn cậu chụp quảng cáo cho quý này”



Lông mày Chân Ni bỗng nhiên trở nên lo lắng, đôi mắt quét sang Mẫn Nhu đang an tĩnh ngồi một bên: “Nhu, lần đầu tiên gặp ông Piaget, chúng ta cũng nên đi mua một bộ quần áo đàng hoàng”



Thấy Chân Ni ra hiệu cho tài xế quay đầu xe, Mẫn Nhu vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Ông Piaget không phải là người nhìn bề ngoài đánh giá ai đó, không cần phô trương, nếu không sẽ phản tác dụng.”



“Cậu làm sao mà biết thế?”



Chân Ni nghi ngờ quan sát kĩ Mẫn Nhu, gương mặt nhỏ tươi như nắng, trừ bỏ đôi mắt

xinh đẹp, chút phiền muộn nhàn nhạt bên trong hiện lên rồi biến mất thì

Chân Ni không thể tìm được bất kí tin tức gì.



“Mẫn tiểu thư, ngài ấy đang chờ cô”



Vừa tới cửa phòng tổng thống ở khách sạn, trợ lý đã đứng túc trực ngay cửa đặc biệt đợi cô, vừa thấy bóng cô liền chào đó.



Vì để tiện

cho công việc, nên mỗi nơi khác nhau đều có an bài trợ lý riêng, tiếp

đãi Mẫn Nhu là trợ lý người Trung Quốc, cũng nói được tiếng Trung.



“Vị tiểu thư này xin mời sang phòng cách vách để chờ?”- Chân Ni tính đi vào thì bị bảo vệ ngăn lại.


cứ, nhưng lời nói kia chẳng có bao nhiêu tác dụng, bàn tay kia vẫn như

sắt giam cầm lấy cô, sau khi cô nói xong càng dùng sức.



“Này, Lục…”



Cô xấu hổ

ngẩng đầu, cắn răng nghiến lợi dáng vẻ ngây thơ, nhìn thấy sự nóng bỏng

đang bốc lên trong mắt anh thì liền bối rối, muốn xoay đầu đi thì nhiếp

ảnh gia gọi:



“Cô dâu đừng cử động’



“Bà xã, em phải nghe lời nhiếp ảnh gia nói, ngoan nào!”



Mẫn Nhu tức

giận giậm chân, nhìn dáng vẻ bình thản của anh Mẫn Nhu đành ngậm bồ hòn

làm ngọc, một luồng sáng lóe lên trong mắt, Mẫn Nhu cười trộm, đôi môi

đỏ kiểu diễm mở miệng, ánh mắt đầy đùa cợt, bàn tay nhỏ bé để lên bên eo Lục Thiếu Phàm.



“Ông xã, cười đi đừng cau mày, sau lại trông có vẻ ủ rũ như thế”



Mẫn Nhu dịu

dàng cười nói, đôi mắt giảo hoạt giống như đứa trẻ nhỏ làm chuyện xấu mà chưa bị ai phát hiện, lông mày đen của Lục Thiếu Phàm nhướng lên, bên

hông của anh liền thấy đau, môi kéo ra nụ cười u nhã.



“Dáng vẻ như vậy bà xã đã thấy vui chưa?”



Anh cúi

người, hơi thở mập mờ phả vào tai cô, khiến cô run lên, ảo não quay đầu, trên gương mặt anh là nụ cười khẽ đắc ý, giống như thấy cô đỏ mặt xấu

hổ là chuyện rất vui vẻ.



“Chuẩn bị, một hai ba!”



Khi nhiếp ảnh gia cao giọng kêu, chuẩn bị chụp thì điện thoại Lục Thiếu Phàm vang lên, cắt ngang quá trình chụp.



Gương mặt

đang tươi cười của Lục Thiếu Phàm lại trở nên âm trầm, không hề để ý đến điện thoại di động, trực tiếp nhấn nút tắt, nhưng khi hai người tạo

hình xong lần nữa thì tiếng chuông lại vang lên, âm thanh lớn khiến mọi

người đều không vui.



Lục Thiếu Phàm tính tắt điện thoại thì Mẫn Nhu giữ lấy cổ tay anh: “Anh nghe đi, lỡ có gì quan trọng thì sao!”



Nhìn đôi mắt cô không hề có tia bất mãn, vẻ mặt âm trầm của Lục Thiếu Phàm tan đi,

dịu dàng mỉm cười, giữ lấy gương mặt cô rút di động trong túi ra.



“Tôi không phải đã nói rồi sao, hôm nay tôi có chuyện quan trọng không muốn ai gọi điện thoại làm phiền!”



Giọng nói

Lục Thiếu Phàm réo rắt mang theo tức giận, Mẫn Nhu nhướng lông mày nhìn

theo bóng lưng cao ngất của anh, khẽ cười trộm chơi đùa với bó hoa bách

hợp trong tay.



Một người trầm tĩnh như Lục Thiếu Phàm cũng có lúc giận sao?



“Được, tôi biết, mọi người cứ chuẩn bị đón tiếp đi, được”



Khi Lục

Thiếu Phàm cúp điện thoại thì đôi mắt Mẫn Nhu mở to chăm chú quan sát

anh, Lục Thiếu Phàm khẽ cong môi đến gần cô giúp cô sửa lại khăn choàng

lụa, dịu dàng hỏi:



“Sao lại nhìn anh như thế?”



Mẫn Nhu

không phải thứ bình hoa vô não, vừa rồi cô cũng hiểu điện thoại có ý

nghĩa gì, có lẽ Lục Thiếu Phàm nói xin nghỉ không cho thư kí gọi tới

nhưng vẫn có điện thoại, như thế, chuyện này chắc chắn vô cùng quan

trọng.



Mím môi cười một tiếng, Mẫn Nhu nghiêng đầu hai mắt giống như mỉm cười ngắm nhìn Lục Thiếu Phàm, tự hào nói: “Chồng em quả nhiên là chú rể đẹp trai nhất”



Lục Thiếu Phàm chợt nhíu mày, nói tiếp: “Sau đó thì sao?”



“Sau đó, thì người làm vợ như em cũng muốn làm người vợ hiền mẹ tốt, hối thúc ông xã anh mau mau đi xử lý công việc”



“Chắc chắn muốn anh đi sao?”



Mẫn Nhu mỉm cười gật đầu, đưa hai tay giữ lấy bàn tay Lục Thiếu Phàm, đặt vào tay mình, nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, nói: “Ảnh cưới chỉ là hình thức, em không muốn anh vì em mà ảnh hưởng đến công việc”



Lục Thiếu

Phàm thở nhẹ, nắm chặt tay cô, đôi mắt đen nhìn gương mặt mỉm cười yếu

ớt tỏ vẻ không quan tâm của cô, trên gương mặt tuấn tú đầy yêu thương

cũng mang theo bất mãn:



“Nếu như anh nói là Mục tư lệnh đến, thậm chí anh còn phải đi suốt mấy ngày, em còn để cho anh đi không?”



Mẫn Nhu nghe nói đến họ “Mục” nụ cười hơi khựng lại, nhưng lập tức lấy lại vẻ bình thường, thản nhiên nhìn anh, đáp:



“Nếu như vì công việc, sao em lại không cho anh đi? Không phải anh đã nói sẽ khiến em tin anh sao?”



Lục Thiếu Phàm chế giễu nâng khóe môi, đối với thiện ý của Mẫn Nhu cũng đau lòng cũng áy náy, ôm cô vào lòng, buồn bực nói:



“Sao lại ngốc như thế?”



Gương mặt Mẫn Nhu cứng đờ, bất mãn đánh vào lưng anh, kêu ầm lên: “Lục Thiếu Phàm, sao anh dám nói em ngốc chứ”



Lục Thiếu

Phàm buông Mẫn Nhu ra, giữ lấy gương mặt xinh đẹp của cô, giống như cầm

một con búp bê dễ vỡ, cực kì cẩn thận và trân trọng.



“Vậy còn ảnh cưới của chúng ta?”



Mẫn Nhu suy tư, ánh mắt chớp động nhìn anh nở nụ cười giảo hoạt, nâng váy nhìn về phía nhiếp ảnh gia nói,



“Nhiếp ảnh gia, anh giúp chúng tôi chụp nhanh đi”