Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 24 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Cả một biển

hoa huân y, cô dâu giữ lấy cà vạt của chú rể, bướng bỉnh hôn lên đôi môi anh, ánh sáng từ máy chụp ảnh lóe lên, Lục Thiếu Phàm đột nhiên giữ lấy cô, vẻ mặt muốn hôn cô sớm đã không còn cái gọi chính nghĩa.



“Ok”



Nhiếp ảnh

gia hài lòng la to, Lục Thiếu Phàm vẫn không có ý buông cô ra, hai mắt

đen hơi khép lại ẩn chứa sự mê luyến, từ từ áp sát hôn cô, khiến cô có

chút kháng cự anh không được quá đáng.



“Lục..”



Trước khi cô kịp lên tiếng, anh đã rời khỏi môi cô, chăm chú quan sát dáng vẻ xinh

đẹp quyến rũ của cô, khóe môi cong lên, trên gương mặt tuấn tú là nụ

cười xấu xa, Mẫn Nhu tính xấu hoa lấy hoa đánh vào người anh thì bắt gặp đôi mắt nóng cháy của Lục Thiếu Phàm liền giật mình quên cả phản ứng.



Đợi cô lấy

lại tinh thần thì trước mắt Lục Thiếu Phàm đã biến mất, chỉ còn lại một

màu tím mịt mờ, Mẫn Nhu xoay người muốn tìm Lục Thiếu Phàm, dưới chân

chợt cảm thấy trống rỗng, cả người đã bị Lục Thiếu Phàm ôm vào lòng.



Bàn tay

trắng nõn của Mẫn Nhu vòng chặt lấy cổ Lục Thiếu Phàm, ngửa đầu nhìn

chiếc cằm hoàn mỹ của anh, đôi môi nở nụ cười ngọt ngào, thấy anh bước

về phía mọi người, Mẫn Nhu xấu hổ nhỏ giọng nhắc nhở.



“Mau để em xuống, em tự đi là được rồi”



Lục Thiếu

Phàm không nghe lời cô, ánh mắt trong suốt nhìn xuống chỉ thấy hai gò má cô đỏ bừng, trên mặt lại cười vui vẻ, ôm lấy tay cô siết chặt, nhất

quyết không chịu để cô xuống.



“Oa, chú rể yêu cô dâu thật, cả đoạn đường như vậy mà bế cô dâu đi”



“Tôi cũng muốn có một ông chồng đẹp trai như thế, nếu có nhất định sẽ giấu trong nhà cả ngày”



Không ít nữ

nhân viên hâm mộ khiến cho trái tim Mẫn Nhu phủ đầy mật ngọt, thấy Lục

Thiếu Phàm bày ra gương mặt bình thản tuấn tú đầu bắt đầu cứng lại. Sau

khi Lục Thiếu Phàm để cô xuống, cô không quên hôn nhẹ:



“Cám anh nhé ông xã!”



Lục Thiếu

Phàm mỉm cười lông mi dài nhướng lên, biết rõ Mẫn Nhu đang cố tình đem

sự hạnh phúc của mình ra khoe cho mọi người thấy, anh vẫn phối hợp thiên y vô phùng, cũng cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, dịu dàng nói nhỏ.



“Đừng khách sáo bà xã”



Khi điện

thoại Lục Thiếu Phàm vang lên lần nữa thì cũng kết thúc khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người, thấy ánh mắt áy náy của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu

thoải mái nhún vai, vòng lấy tay anh, dẫn anh đi đến bên xe:



“Nhanh đi đi, để cho cấp trên chờ anh cũng không tốt”



Lục Thiếu

Phàm cưng chìu vuốt nhẹ gò má trắng nõn của cô, ánh mắt đau xót khiến

cho trái tim Mẫn Nhu đông cứng, nụ cười lúm đồng tiền lại hiện lên nói: “Em không sao, ông xã, nếu anh cảm thấy em chịu thiệt vậy sau này đền đáp em là được”



“Được”



Anh đáp ứng

yêu cầu của cô không hề nghĩ suy, nhìn đám nhân viên đang bận rộn dọn

đồ, cúi đầu nhìn Mẫn Nhu, đang tính nói gì đó lại bị Mẫn Nhu nói trước:



“Đừng lo mà, em sẽ tự về, anh đi nhanh đi”



Tự nhiên giả vờ như không có gì xảy ra, mãi khi Lục Thiếu Phàm vội vàng phóng xe đi

Mẫn Nhu vẫn cảm thấy mất mác hai vai hạ xuống, ai bảo cô muốn làm người

vợ hiền chứ?



Khi Mẫn Nhu quay về Lục gia thì ánh mắt bà Lục cũng dò xét, không thấy Lục Thiếu Phàm liền nhíu mày hỏi:



“Thiếu Phàm đâu? Hai đứa con đi chụp hình cưới mà? Tại sao không cùng về”



Mẫn Nhu để túi xách sang bên, ngồi xuống bên bà Lục, mỉm cười nói: “Thiếu Phàm nhận được điện thoại nói Mục tư lệnh tới, anh ấy phải đi tiếp đón”



“Vì thế mà con để nó đi sao?”



Bà Lục nhìn

cô đôi mắt bất mãn, dường như trách cứ cô không biết giữ chặt chồng

mình, Mẫn Nhu làm bộ như không biết nhép miệng cười đáp: “Con

không muốn vì chút chuyện riêng mà ảnh hưởng đến công việc của anh ấy,

hơn nữa anh ấy đi tiếp đón Mục tư lệnh cũng không phải đi chơi, mẹ đừng

trách anh ấy”



Mẫn Nhu nói đến khúc sau giọng lại nũng nịu, bà Lục hất tay nói: “Chuyện đám trẻ các con, bà già này muốn quản cũng không được, tùy con vậy”



Mẫn Nhu sao

không hiểu sự quan tâm của bà Lục nhưng mà muốn giữ được lòng của Lục

Thiếu Phàm không phải là trói chặt anh bên người, Lục Thiếu Phàm cho cô

tự do, cô cũng nên để lại cho anh bầu trời bao la.



Đến khi ăn

cơm xong, Lục Thiếu Phàm vẫn không quên, cảnh vệ bên ngoài báo lại, nói

Lục Thiếu Phàm và Lục Tranh Vanh sẽ không về trong mấy ngày do phải tham gia diễn tập cùng Mục tư lệnh.



Bữa cơm trầm lắng không có mùi vị, bà Lục cũng nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Mẫn

Nhu, vừa vui vừa giận, chỉ đành trấn an cô mấy cô, thấy không có hiệu

quả cũng chỉ biết bất mãn thở dài.



Bên trong

căn phòng to rộng, dưới ánh đèn ấm áp, không khí xung quanh ấm cúng, Mẫn Nhu đóng cửa nhìn những vật dụng vẫn như mọi ngày, tim lại thiếu vắng

gì đó, cảm giác trống rỗng như đang chơi vơi giữa biển khơi.



Tắm rửa, lau khô tóc, ngồi xuống giường, cảm giác có gì đó khác lạ, Mẫn Nhu nghiêng

mắt kéo rèm cửa, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, từ từ kéo sang, tiếng xe

chạy thành đoàn cảng để ý càng loạn.



Di động ở

đầu giường bỗng rung lên, cô cũng thoáng giật mình vội vàng chạy tới,

nhìn màn hình với bức hình gương mặt tuấn tú quen thuộc, Mẫn Nhu liền

tỉnh ngộ.



“Em ngủ chưa?”



Nghe thấy

giọng nói thân thiết của Lục Thiếu Phàm, trong lòng Mẫn Nhu lại như có

một luồng nước ấm, khóe miệng cong lên, tựa vào đầu giường, quan sát căn phòng trang hoàng đầy đủ, mới hiểu ra thì ra thứ thiếu đi chính là ban

đêm khi ngủ không có Lục Thiếu Phàm làm bạn.



“Vẫn chưa, còn anh? Bên kia thế nào?”



Cô cẩn thận

hỏi đổi lại anh lại cười, cưới rất sung sướng, Mẫn Nhu tưởng tưởng liệu

có phải ở bên kia anh đang đứng dưới bầu trời đêm, nhìn lên cao cười.


Dung nhan

cao quý thanh lịch của bà Lục có vẻ tiền tụy lo lắng, Mẫn Nhu thả tay

Lục Thiếu Phàm ra, đón lấy bình nước trong tay bà Lục, dịu giọng nói:



“Mẹ, để con”



Bà Lục yêu

thương vuốt nhẹ mái tóc quăn xốc xếch của Mẫn Nhu, giống như mẹ đối với

con gái, không hề ngăn cản Mẫn Nhu hiếu thảo, gật đầu, đi về phía Lục

Thiếu Phàm.



Mẫn Nhu cầm

bình nước, quan sát Lục Thiếu Phàm mê man ngủ trên giường bệnh lặng lẽ

ra khỏi phòng, cảm giác hỗn loạn trong lòng cô nhờ có gió nhẹ mà trở nên khoan khoái lại.



Bên trong

hành lang thoáng đãng, Mẫn Nhu liếc mắt liền thấy bóng người áo xanh

cách đó không xa, quần áo dơ bẩn, ngũ quan đượm vẻ mệt mỏi. Nghe tiếng

bước chân, cô ta ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau, Mẫn Nhu thấy được sự

tiền tụy trong mắt Mục Lâm Thu.



Lục Thiếu

Phàm vì cô ta mà bị thương, dù biết nên tin Lục Thiếu Phàm, nhưng khi

nghe người khác kể lại, trong mắt liền hiện lên cảnh Lục Thiếu Phàm chạy ra trước đỡ đạn cho Mục Lâm Thu, trong lòng chua xót, cô cũng không thể gạt bản thân giả vờ như không quan tâm



“Mẫn Tiểu thư, chúng ta nói chuyện đi”



Giọng nói

trong trẻo của Mục Lâm Thu trải qua một đêm liền trở nên khàn khàn, hai

mắt đầy tơ máu nhìn Mẫn Nhu, trong giọng nói không hề có vẻ khép nép hay cầu xin, giống như đang đưa ra lời khiêu chiến với đối thủ, dù mệt mỏi

cũng không thể che đi sự tự tin của cô ta.



Mẫn Nhu tay cầm bình bước căng thẳng, trước yêu cầu của Mục Lâm Thu cô không thể

lui bước, nếu cô lựa chọn bỏ chạy như vậy trận đấu này cô chưa ra quân

thì đã thua. Dù trong lòng Lục Thiếu Phàm nghĩ gì, lần này cô tuyệt đối

không để Mục Lâm Thu có cơ hội chen vào, bởi vì anh từng nói sẽ để cô

tin anh.



Bên trong

phòng ăn của bệnh viện, vì sáng sớm nên không có nhiều người, Mẫn Nhu

nhìn Mục Lâm Thu ngồi đối diện, không hề mở miệng trước, tưởng như không hề oán hận cô ta, cô cũng không có lý do chỉ trích Mục Lâm Thu, dù sao

phát súng đó là do Lục Thiếu Phàm chủ động đỡ.



Hai tay Mục

Lâm Thu bưng lấy chén nước nóng, anh mắt minh mẫn nhìn làn hơi nước đang bốc lên, như hồi tưởng lại, trên gương mặt nhỏ nhắn nở nụ cười hoài

niệm.



“Tôi và Lục Thiếu Phàm từ khi năm tuổi đã biết nhau, lúc đó cha tôi không

phải là Tư Lệnh cũng không bị điều nhiệm mà là cấp dưới của Lục gia gia”



Mục Lâm Thu

chậm rãi kể lại thân phận thanh mai trúc mãi giữa cô ta và Lục Thiếu

Phàm, Mẫn Nhu chỉ im lặng nghe, không chen ngang, nhưng trong lòng sớm

đã không còn bình tĩnh như mặt, sóng nước xôn xao.



“Thiếu Phàm từ nhỏ đã rất xuất sắc, đối với ai cũng khiêm tốn lễ phép thế

nhưng bề ngoài lại nhanh nhẹn, cũng là người không dễ gì đoán được, xa

xôi đến mức không ai có thể đến gần trái tim anh ấy”



Trên gương

mặt Mục Lâm Thu toát lên vẻ khổ sở, giống như Mẫn Nhu trước đây, lúc yêu say đắm Kỷ Mạch Hằng đổi lại một mình liếm láp vết thương.



“Cô có biết tại sao tôi lại trở thành quân nhân không?”



Mục Lâm Thu cười khổ nhìn, nhìn vẻ mặt lãnh đạm không nhúc nhích của Mẫn Nhu, không hề giận dữ, chỉ tự giễu cười một tiếng: “Nếu như được ở bên cạnh Thiếu Phàm chỉ có thể là quân nhân, tôi sẽ không

chút do dự từ bỏ ước mơ của mình, khoác lên mình bộ đồ màu xanh”



Vì tình yêu từ bỏ lý tưởng của mình, Mục Lâm Thu đối với Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu với Kỷ Mạch Hằng đều là như thế này sao?



Mẫn Nhu nhìn Mục Lâm Thu, nỗi oán hận trong cô lại bị thay thế bởi sự đồng tình, Mục Lâm Thu cũng kiên cường không thua cô, về tình yêu cũng gặp thất bại

như cô, nhưng những điều này không đủ để cô từ bỏ hôn nhân Lục Thiếu

Phàm.



“Chúng tôi đã có rất nhiều hồi ức đẹp, như cùng nhau leo đỉnh Everest, cùng

nhau vượt qua sa mạc, cùng nhau đi phiêu lưu khắp nơi.



Mục Lâm Thu

nhắc lại những chuyện giữa cô ta và Lục Thiếu Phàm, đôi mắt mờ sương

mang theo niềm hạnh phúc ngọt ngào, giống như những kí ức này giúp cô ta chống đỡ qua vô số đêm



Nếu quan tâm như thế, tại sai phải bỏ đi?



Mẫn Nhu

tưởng như thốt ra lời chất vẫn, nhưng nhớ những lời nói hèn hạ của Mẫn

Tiệp cô cũng không muốn nói ra như thế với Mục Lâm Thu, cô ta cũng có

cái lý của mình.



“Mục Thiếu tướng và Thiếu Phàm trải qua nhiều chuyện làm người khác thật hâm mộ”



Mẫn Nhu đứng ở góc độ công bằng cảm thấy hâm mộ quá khứ giữa hai người, dù sao giữa

cô và Kỷ Mạch Hằng cũng có quá khứ, chỉ là không đáng đến mức nửa đêm

giật mình tỉnh mộng suy nghĩ.



Nhìn Mục Lâm Thu tự tin mỉm cười, Mẫn Nhu cũng không tự ti, đón nhận ánh mắt của Mục Lâm Thu thản nhiên nói, giọng nói kiên định:



“Nhưng mà, những gì đẹp nhất chỉ là quá khứ, lúc này người bên cạnh Lục Thiếu

Phàm là tôi, tôi mong Mục thiếu tướng có thể nhận rõ sự thật này, dù quá khứ có đẹp đến thế nào thì mọi người đều luôn nhìn về phía trước, hơn

nữa, mấy năm Mục Thiếu Tướng bỏ đi, có nhiều việc đã thay đổi”



Mẫn Nhu đứng dậy, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mục Lâm Thu, không hề tỏ ra cao ngạo

cũng không cần yếu đuối trốn tránh, bình tĩnh trình bày suy nghĩ của

mình.



“Tôi và Lục Thiếu Phàm đã đăng kí kết hôn, Mục thiếu tướng là người hiểu lý lẽ, tôi hy vọng cô có thể nhận rõ điểm này”



Không muốn

cùng Mục Lâm Thu quanh quẩn nói về đề tài này, Mẫn Nhu cầm lấy bình nước xoay người chuẩn bị đi lấy nước, vừa đi được vài bước, sau lưng đã nghe giọng nói mát lạnh của Mục Lâm Thu vang lên:



“Thiếu Phàm chưa bao giờ làm việc mù quáng, anh ấy là người thông minh, vậy mà chỉ vừa biết cô trong một tháng liền muốn kết hôn, cô không thấy lạ

sao?”



Bước chân

Mẫn Nhu khẽ khựng lại, nhưng sau đó vẫn tiếp tục đi, dù trong lòng cô

nghi hoặc cũng không cần Mục Lâm Thu giải thích, những khúc mắc chôn sâu trong lòng, cô tin Lục Thiếu Phàm sẽ thay cô cởi bỏ vào một ngày nào

đó.



“Cô không biết cô và Diệp Tư Tình rất giống nhau sao?”



Đi ra khỏi

nhà ăn, gió lạnh thổi vào hai má, đến xương cũng lạnh buốt, bên tai là

giọng nói nhắc nhở vào lúc cuối cùng của Mục Lâm Thu, Mẫn Nhu lắc đầu,

đem mọi ưu phiền đẩy ra khỏi suy nghĩ, hít thật sâu rồi đi về nơi lấy

nước.