Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 29 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Ánh đèn

sáng xua đi tất cả bóng tối, tiếng chìa lách cách vang lên trong phòng,

vài tiếng động thanh thúy, cởi giày, cởi áo khoác tùy tiện ném nó lên

ghế, sau đó mới nhận ra trên ghế sô pha có một chiếc áo khoác màu đen để đó.

Hai mắt lóe sáng giật mình, hôm nay quản gia xin phép nghỉ, cả căn phòng chưa được

quét dọn. Nhận ra điều đó, hàng lông mày của anh nhăn lại, đem tây

trang để sang bên, xoay người bước vào bếp.

Ánh đèn

chiếu sáng toàn bộ tủ lạnh, cũng khiến cho anh thấy rõ bên trong không

có gì cả, chiếc hộp đồ ăn quen thuộc cũng biến mất, cũng không có nước

lọc cho anh mỗi ngày, chỉ có khí lạnh không ngừng phả vào mặt anh.

Căn phòng

bếp yên tĩnh thoang thoảng một mùi khó ngửi, đôi mắt liếc sang thùng

rác, có canh cặn thịt thừa mấy bữa tối trước anh ăn còn sót lại, lâu

ngày sinh ra mùi hôi.

Mặt âm trầm tắt đèn, bước tới điện thoại bên phòng khách, gọi cho thứ kí: “Đổi quản gia, tìm người mới, tiền lương trả gấp đôi”

Không để

cho thư kí có cơ hội hỏi, anh liền cúp điện thoại, đôi môi mỏng nhìn

trên bàn bừa bãi liền mím chặt, tay nới lỏng cà vạt bước lên lầu.

Hai tay gõ

lên bàn phím, bỗng nhiên hai mắt trở nên u lãnh, hai tay mất không chế

giữ lấy nơi bụng, toàn tâm đau đớn giống như muốn xé nát đầu óc anh ra

làm hai.

Di động kêu chấn động, khiến cho gương mặt lo lắng của anh xuất hiện vẻ buồn bực,

nhìn thấy tên hiện lên trên màn hình sắc mặc có chút chuyển biến tốt.

“Hằng, em vừa rồi đi shopping có thấy hai túi xách, nhưng không biết nên mua cái nào, anh giúp em chọn đi là LV hay Chanel?”

Mồ hôi lạnh túa ra nhỏ xuống bên cổ áo, giọng nữ dịu dàng lúc này lại trở nên thật

chói tai và phiền lòng. Đôi mắt lạnh thiếu đi kiên nhẫn, hít sâu kiềm

chế cơn đau, trầm giọng yếu ớt nói.

“Tùy em, nếu thích cả hai thì mua đi, thẻ bạch kim vẫn còn tiền”

“Hằng, em không phải cần tiền của anh”

Trong giọng nói của Mẫn Tiệp có vẻ bất mãn, ngữ điệu nũng nịu mong đợi người khác

dỗ dành, nhưng cơn đau dạ dày đánh ập tới, môi Kỷ Mạch Hằng tái nhợt,

hai tay siết chặt điện thoại.

“Anh biết, anh còn có chuyện không nói nữa”

Vội vã cúp

điện thoại, không để tâm đến điện thoại lại vang lên, nhét vào cạnh bàn, cơ thể cao lớn ngồi trên ghế xoay chịu đựng cơn đau, bước nhanh vào

phòng ngủ cách vách.

“Thuốc bao tử em để ở trong tủ quần áo ngăn thứ hai, lúc đau anh nhớ uống biết chưa?”

Cơ thể theo phản xạ nhớ đến giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, bàn tay anh đưa

vào trong hộc tủ, chạm vào là chiếc hộp giấy lạnh lẽo.

Lòng cảm

thấy may mắn, gương mặt nhăn lại cố gắng nuốt viên thuốc vào, sau đó

chậm rãi hòa hoãn, cơn đau bị áp chế, cả bóng người cao ngất tựa vào đầu giường. Trong căn phòng tối đen, anh thả lỏng bản thân buông đi những

mệt nhọc trong mấy ngày qua.

Anh không

biết mình có ngủ quên mất không, khi dưới lầu truyền tới động tĩnh lông
Lục Thiếu Phàm đã hôn nhẹ lên người cô, cô từ từ mở mắt ra, nơi vành tai là cánh môi mềm mại đang gặm cắn. Trong ý thức mơ hồ, cô nghe tiếng anh thân mật dụ dỗ.

Nút áo ngủ

không biết từ khi nào đã mở ra, cơ thể nhỏ nhắn duyên dáng phơi trần

trong không khí, Mẫn Nhu cuống quít kéo chăn, che kín cơ thể, nổi giận

nhìn vẻ mặt vô tội của Lục Thiếu Phàm, hai mắt nhìn sang giường bệnh

cách vách bên kia, giận dữ nói:

“Lục Thiếu Phàm, sao anh không về giường mình ngủ”

“Một người ngủ rất lạnh, hai người mới ấm”

Anh cười

đến xuân phong đắc ý, giọng nói nghiêm túc, hành lông mi dài ánh mắt

nóng bỏng nhìn thẳng nơi ngực đang bị cô dùng chăn che lại, Mẫn Nhu có

thể cảm thấy một đôi bàn tay xấu xa đang chạy dọc theo người cô.

“Bà xã, em nói lại ba chữ kia lần nữa đi, anh muốn nghe”

Lục Thiếu

Phàm như một đứa trẻ không được cho kẹo, đầu chôn vào tóc cô, cánh môi

dính vào cổ cô nhẹ nhàng cắn hôn, và đang có xu hướng tiến về trước.

Mẫn Nhu bối rối muốn đẩy Lục Thiếu Phàm ra, nhưng lại chú ý đến vết thương nơi ngực không dám dùng lực quá mạnh sợ làm đau anh. Mãi đến khi anh dùng sức ôm chặt cô, nhận thấy được phản ứng khác người trên cơ thể anh, Mẫn Nhu

xấu hổ đỏ mặt, không thể tin được điều mình vừa nhận ra.

“Lục.. Lục Thiếu Phàm.. anh..!! Mau buông ra, anh còn chưa khỏe, mẹ đã dặn không được làm loạn”

“A”- Trên môi là nụ hôn của Lục Thiếu Phàm, giọng cười của anh có chút khàn, hơi thở nóng như lửa phả vào gò má cô như cánh chim lướt qua, cảm giác

thật ngứa ngáy. “Vậy thì đừng nói cho mẹ biết”

Mẫn Nhu rúc người lại, đẩy bàn tay xấu xa của Lục Thiếu Phàm ra, lui ra sau. Khi

lưng chạm đến vách tường thì hai mắt mở to, khẩn trương nhìn người đàn

ông đang hôn lên môi cô, bản thân cô thì không biết làm sao.

Bàn tay to ở dưới lập tức kéo áo ngủ của cô ném sang một bên. Mẫn Nhu muốn ngăn lại, cánh tay trắng nõn vừa vươn ra khỏi chăn lại bắt gặp ánh mắt chăm chú

của sói ta, ngay tức khắc sợ hãi chui vào chăn, giống như sợ sói ta ăn

sạch tiểu bạch thỏ, cảnh giác đề phòng Lục Thiếu Phàm.

“Lục Thiếu Phàm, cơ thể anh vẫn chưa khỏe hẳn, lần sau rồi hãy tính”

Cô muốn

thương lượng với anh, nhưng anh không để cho cô có đường lui, môi cong

lên xấu xa, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu, cánh tay dài mở ra, giữ

chặt eo cô, lật người một cái, tim Mẫn Nhu đập lúc nhanh lúc chậm, lúc

sau phát hiện mình ngồi trên người Lục Thiếu Phàm.

Chiếc chăn

đáng thương khẽ động, làm thế nào cũng không che được xuân sắc trước

ngực, cánh tay trắng nõn đành che lấy, dáng người hoàn mỹ như ẩn như

hiện, hai gò má ửng đỏ, lông mi dày rung lên, gợi cảm mà thẹn thùng như

thiếu nữ. Cô chính là nữ thần đầu độc anh, khiến cho anh mê muội.

“Bà xã, em thích như vậy sao?”

Móng tay đã được cắt ngắn sạch sẽ mượt mà, đầu ngón tay lướt chiếc cằm nhỏ xinh của cô, sau đó hất mái tóc đang rũ bên má ra sau tai, hai mắt thưởng thức

dáng vẻ xinh đẹp, ngẩng đầu lên hôn nhẹ cánh môi đỏ ửng kiều diễm của

cô.

Hai người

tâm ý tương thông, ngọn lửa kích tình của họ nhanh chóng cháy lan thiêu

cả đồng cỏ, chỉ cần nhóm lên chút lửa đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát.