Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Chương 30 :
Ngày đăng: 18:09 30/04/20
Bà Lục không đồng ý để Lục Thiếu Phàm xuất viện, nên bữa tối tụ họp ở Mẫn gia thiếu mất chú rể, chỉ có bà Lục và Mẫn Nhu.
Chuyện Lục
Thiếu Phàm bị thương không hề công bố ra ngoài. Lúc Mẫn Chí Hải không
nhìn thấy con rể tương lại vẻ mặt có chút không vui, dù sao vài ngày nữa con gái mình cũng xuất giá.
“Sức khỏe Thiếu Phàm gần đây không tốt, mong ông thông gia có thể thứ lỗi”
Bà Lục mặt
bình thản tạ lỗi với Mẫn Chí Hải, giọng nói áy náy, thành ý mười phần.
Hơn nữa vẻ mặt Mẫn Nhu luôn rạng rỡ, không có chút gì gọi là không vui, Mẫn Chí Hải cũng hơi bất mãn nhưng liền nghênh đón hai người vào.
“Đây là thành ý nho nhỏ của chúng tôi mong ông thông gia không chê”
“Là Thông gia thì đều là người một nhà không cần phải khách sáo như thế, mua mấy thứ này làm chi cho phí tiền”
Ngoài miệng tuy nói thế, nhưng vẻ mặt tươi cười của Mẫn Chí Hải chứng tỏ ông rất
hài lòng với các cư xử chu đáo của Lục gia, bảo dì Lý nhận lấy hộp quà
từ tay Bà Lục rồi dẫn bà Lục tới phòng khách
“Lúc này không tới cũng không sao. Chỉ sợ tới ngày kết hôn, chú rể lại không tới vậy thì thật là mất mặt.
Bên trong
phòng khách lớn, hai người phụ nữ cao quý nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, Mẫn Nhu dù đi theo sau Mẫn Chí Hải, nhưng cũng nhìn thấy rõ hai người, là Hồng Lam và bà Kỷ.
Lời vừa nói tựa như đùa cợt nhưng thật ra lại đang chế giễu, lời đó xuất ra từ
miệng bà Kỷ, dù lời nói khó nghe, bà cũng không phải không biết trọng
nhẹ, vẻ mặt nở nụ cười lễ phép.
Môi Mẫn Nhu mím lại, buồn bực nhìn bà Kỷ ngồi trên ghế, ánh mắt đảo sang thấy thái
độ Hồng Lam như đang xem kịch vui, Mẫn Nhu cũng đoán được, Hồng Lam muốn làm cho cô mất mặt trước bà Lục.
Mẫn Nhu lo
lắng nhìn sang bà Lục, Vẻ mặt bà vẫn bình thản đoan trang, không hề tỏ
ra khó chịu, từng bước trang nhã đi đến bên ghế, nhìn lướt qua vẻ mặt
khó chịu của Mẫn Chí Hải, ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt mỉm cười nhẹ.
“Vị phu nhân này thật biết nói đùa, Thiếu Phàm nhà tôi cũng không phải dạng tình lang bạc tình thay đổi thất thường, sau khi lợi dụng con gái người ta xong thì lại vứt bỏ, càng không phải loại người thiếu đạo đức không
biết hổ thẹn, gây ảnh hưởng đến gia tộc và trưởng bối”
Lời nói của bà Lục ẩn chứa nhiều ám chỉ, ánh mắt đảo qua vẻ mặt cứng đơ của bà Kỷ,
nhìn thấy dì Lý dâng trà lên liền gật đầu cảm tạ, nâng chum trà nhìn Mẫn Nhu vui vẻ nói: “Thiếu Phàm kết hôn với một người con dâu tốt
như Mẫn Nhu người làm mẹ vợ như tôi vui còn không kịp. Nếu nó dám bỏ hôn lễ mà không nói trước với trưởng bối hai nhà, thì cho dù là con trai
tôi chỉ cần có súng trong tay tôi cũng không bỏ qua cho nó”
Lời bà Lục
tựa như đùa giỡn phản bác lại lời bà Kỷ, nhưng một câu vừa khen Mẫn Nhu, vừa chứng tỏ sự quan tâm của Lục Thiếu Phàm dành cho Mẫn Nhu, quan
trọng nhất, cũng cho mọi người biết, Lục gia rước Mẫn Nhu về chắc chắc
không để cô chịu khổ, ngay cả hôn lễ cũng phải được tổ chức long trọng.
Mẫn Chí Hải nghe bà Lục nói thế gương mặt càng hài lòng, vỗ vỗ vai Mẫn Nhu, thúc giục: “Mau đi qua đây ngồi đi”
Theo tập
tục, con dâu chưa được cưới về phải ngồi bên cạnh mẹ mình, nhưng giữa cô và Hồng lam thù sâu như biển, ngồi gần nhau lại còn vai kề vai quả thật không tưởng.
Mẫn Nhu còn đang khó xử, bà Lục liền hiền hòa vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh bà, nhìn Mẫn Nhu đang ngại ngùng nói: “Tiểu Nhu, qua ngồi bên cạnh mẹ, trò chuyện với mẹ”
Mẫn Nhu cảm kích nhìn bà Lục, bà khẽ mỉm cười, rồi nhìn Hồng lam nói: “Bà thông gia, để cho tiểu Nhu ngồi bên cạnh tôi xin bà đừng giận”
Khóe môi
Hồng Lam khẽ động, không nói, nhưng Mẫn Nhu vẫn cảm thấy ánh mắt căm hận của Hồng Lam chiếu vào người cô, có chán ghét có oán hận
Sợ rằng
Hồng Lam trong lòng vẫn còn oán trách cô cướp đoạt đức lang quân như ý
của bà ta, phải biết, từ lúc bắt đầu Lục Thiếu Phàm là đối tượng mà Mẫn
Tiệp hẹn hò, chứ không phải Mẫn Nhu cô.
“Bà Thông gia, nơi tổ chức hôn lễ sao không chọn khách sạn của Mẫn Thị, như vậy cũng bớt đi chi phí?”
Mẫn Chí Hải đối với ý định Lục gia tổ chức hôn lễ ở nơi khác có ý kiến, con gái
mình đi kết hôn mà lại đi tới chỗ khác làm tiệc, người ngoài nhìn vào sẽ chê cười kêu Mẫn Chí Hải ông keo kiệt.
“Chuyện này tôi giao cho chú Út Lục Thiếu Phàm lo liệu, hôm qua tôi cũng mới biết chuyện này”
Mẫn Nhu
không biết sự thật có phải như thế không, nhưng mà cô có thể khẳng định, nghe bà Lục nói thế sắc mặt Mẫn Chí Hải dịu lại không ít, không tiếp
tục xoay quanh vấn đề đãi tiệc.
“Khách khứa bên đàn gái xem ra phải nhờ ông thông gia giải quyết, Thiếu Phàm
ngàn dặn vạn dặn nhất định phải thuận lợi vui vẻ cưới Mẫn Nhu, người
“Mẹ, trước kia Kỷ gia chúng ta cũng mở tiệm tạp hóa, nói vậy chẳng lẽ cũng có nhiều người xem thường chúng ta!”
Ngồi ở đây,
Mẫn Nhu cũng biết ai sẽ giúp cô, nhưng không ngờ sẽ là Kỷ Mạch Hằng. Anh ta cứ ngồi yên đó, gương mặt lãnh đạm giọng nói hờ hững có biết anh ta
vừa mở miệng đã thay Mẫn Nhu giải vây.
Bà Kỷ không
ngờ lại bị chính con trai mình phản bác lại, lúc này trong lòng giận dữ, cố áp chế cơn giận không quở trách con, không cam lòng trừng mắt nhìn
Mẫn Nhu, cầm lấy túi xách, đứng dậy chào tạm biệt Hồng lam và Mẫn Chí
Hải.
“Tôi quên mất ở nhà còn có việc, xin cáo từ trước”
“Đi đường cẩn thận, có cần kêu lái xe đưa bà về không?”
“Không phải có Mạch Hằng sao, để nó đưa tôi về là được!”- Bà Kỷ cười gượng, lúc nhắc tới Kỷ Mạch Hằng liền nghiến răng nghiến
lợi, trừng mắt nhìn Kỷ Mạch Hằng đứng dậy, thúc giục nói: “Còn không nhanh lên, ba con đang ở nhà chờ đó”
Bà Kỷ là
người dễ tự ái điểm này Mẫn Nhu biết, bà không chấp nhận người khác nhắc lại khoảng thời gian nghèo khó của Kỷ gia, lúc này bị người khác chạm
đến chỗ đau lại mà đó lại là con trai mình hận không thể chui xuống đất. Bà không muốn mất thể diện hơn nữa, liền quên mất hôm nay tới để cùng
Hồng Lam bành trướng.
Nhìn theo
bóng lưng bà Kỷ vội vàng bỏ đi, Kỷ Mạch Hằng cũng không để ý Mẫn Tiệp
đang níu kéo, vội vã chào Mẫn Chí Hải, rồi bỏ về không quay đầu lại. Mẫn Tiệp giận đến phồng mũi trừng mắt, nhìn dáng vẻ lãnh đạm Mẫn Nhu cũng
chỉ biết kiềm cơn giận, tỏ vẻ không có chuyện gì sợ Mẫn Nhu cười nhạo.
Mẫn Nhu
không đoán được hành vi hôm nay của Kỷ Mạch Hằng, bảo vệ hay không bao
vệ, ngược lại còn lấy tay bắt xa giúp cô đối phó với mẹ mình, thật khiến cô nghi ngờ, anh ta hôm nay không phải uống nhầm thuốc chứ.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi cũng nên về thôi”
Bà Kỷ rời đi không lâu bà Lục cũng đứng dậy cáo từ, Mẫn Nhu cũng không ngồi nữa liền đứng lên theo, bà Lục quay đầu nhìn Mẫn Nhu mỉm cười: “Tiểu Nhu, tiễn mẹ ra ngoài!”
“Dạ”
Hồng Lam và Mẫn Tiệp không thể không nể mặt, theo Mẫn Chí Hải tiễn bà Lục ra cửa. Tài xế Lục gia đã chờ sẵn: “Tôi muốn nói Mẫn Nhu chút chuyện, ông bà thông gia cứ vào đi, bên ngoài lạnh lắm”
Nhìn những người khác quay vào trong, bà Lục kéo đôi tay lành lạnh của Mẫn Nhu, an ủi: “Tiểu Nhu, hôm nay mẹ cũng đã hiểu, xem ra cuộc sống ở Mẫn gia của con
cũng không thoải mái gì, nhưng mà cô dâu sắp xuất giá phải ở nhà mẹ đẻ
một ngày. Đây là tục lệ kết hôn, mẹ không thể kiên quyết đưa con về Lục
gia được”
Bà Lục giải
thích chính là muốn Mẫn Nhu thoải mái. Cô nắm lấy tay bà Lục, cười cười: “Mẹ yên tâm, mấy năm qua con vẫn có thể chịu đựng được, mẹ an tâm trở
về chăm sóc Thiếu Phàm đi ạ”
Bà Lục đau
lòng xoa nhẹ gương mặt ửng hồng vì lạnh của Mẫn Nhu, nhẹ buông tay Mẫn
Nhu, bước lên xe, trước khi đi không quên nói: “Con mau vào đi”