Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 32 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Sao lại là con gái?



Khi Mẫn Nhu

nhìn thấy dáng người mảnh mai từ cửa đi vào cô liền giật mình. Mẫn Nhu

không ngờ một người con gái trẻ như vậy thuần khiết mỹ lệ, không quá

quyến rũ lại càng nhìn càng thấy điềm đạm



“Tiểu Nhu, cô ấy là nhiếp ảnh gia hôm nay”



Mẫn Nhu thì kinh ngạc, Lục Thiếu Phàm lại mỉm cười ôn tồn ôm lấy Mẫn Nhu, giới thiệu cô gái đang đi về phía Lục Cảnh Hoằng.



Mái tóc nâu

ngắn xõa bung, nhẹ nhàng thoải mái mà rất có sức sống, gương mặt trái

xoan trắng nõn, ngũ quan trong sáng mang theo vẻ đẹp trung tính, dáng

người cũng có đường cong rõ ràng. Dù trời đang lạnh nhưng cô gái chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi sọc ca rô, quần jean cùng giày vải, bên tay trái

cầm theo máy chụp ảnh.



“Tô Noãn”



Cánh tay dài trắng vươn ra, giọng nói trong sáng không hề có chút hồi hộp, Mẫn Nhu

nhìn gương mặt cô gái rất xinh đẹp và mạnh mẽ, kéo nhẹ môi, nắm lấy bàn

tay lạnh của Tô Noãn.



“Mẫn Nhu”



“Chú út, chúng ta xuống trước đi, Tô tiểu thư cứ để Tiểu Nhu lo”



Mẫn Nhu hiểu ý Lục Thiếu Phàm, lập tức nhìn Lục Cảnh Hoàng nói: “Chú út cứ yên tâm để Tô tiểu thư ở lại trong này cùng cháu”



Nói xong Mẫn Nhu không quên nở nụ cười thân mật với Tô Noãn. Tô Noãn chỉ bình thản

gật đầu, không hề biểu lộ gì thêm, Mẫn Nhu cũng không biết cô ấy đồng ý

hay cự tuyệt.



Lục Cảnh Hoằng nhìn Tô Noãn, dặn cô ấy không được làm loạn rồi rời khỏi phòng cùng Lục Thiếu Phàm.



Mẫn Nhu quan sát biểu tình của Tô Noãn, cô ấy đối với lời dặn của Lục Cảnh Hoằng

không hề đáp lại, chỉ cầm máy chụp hình ngồi xuống ghế sô pha, im lặng,

cũng không đến gần Mẫn Nhu nói chuyện phiếm.



“Nhu, bọn mình ra ngoài trước nhé”



“Nhu, cậu cứ cùng Tô tiểu thư nói chuyện đi, mình đi trước đây”



Nhìn Chân Ni và Kỷ Nguyệt Hân làm chân chó chạy theo sát Lục Cảnh Hoằng, Mẫn Nhu chỉ có thể dùng mấy từ để hình dung hai người: trọng sắc khinh bạn.



Nhưng cũng

khó trách, Lục Cảnh Hoằng có vẻ ngoài như thế không có người theo cũng

lạ, nghĩ vậy, Mẫn Nhu chợt nhớ đến cô gái mình gặp trong bệnh viện, xoay người sang Tô Noãn đang ngồi trên ghế, mắt sáng lên.



“Tô tiểu thư. Có phải chúng ta đã từng gặp nhau?”



Mẫn Nhu kéo váy cưới đi tới bên Tô Noãn ngồi xuống, cẩn thận quan sát Tô Noãn, dùng giọng điệu vui vẻ thoải mái dò hỏi.



Tô Noãn rõ

ràng cũng nhận thấy ánh mắt chăm chú của Mẫn Nhu hoặc nhận ra suy nghĩ

của cô, sống mũi thanh tú, cánh môi hồng phớt, ánh mắt di chuyển, nhìn

Mẫn Nhu nói: “Lần đó ở hành lang bệnh viện”



Quả nhiên là cô ấy! Nhưng hai lần gặp rất khác biệt, khác biệt rất lớn, rất khó để

nhận ra cô gái trong sáng thuần khiết hôm nay với cô gái trang điểm đậm

quyến rũ ngày hôm đó.



Mẫn Nhu quan sát Tô Noãn, từ trên xuống dưới, khóe mắt nhìn sang bàn tay của cô ấy

đang để trên máy ảnh, nơi ngón áp út đeo chiếc nhẫn màu trắng, đeo ở đó

chứng tỏ điều gì Mẫn Nhu hiểu rõ hơn ai khác.



“Tô tiểu thư đang quen với chú út sao?”



Tô Noãn đang lau chùi mặt mình bỗng khựng lại, gương mặt vẫn bình thản, ngón tay

thon dài chuyển một cái, máy chụp hiền liền để sang hướng khác, bên tai

Mẫn Nhu là giọng nói lãnh đạm của Tô Noãn: “Không phải”



Tô Noãn trả

lời thẳng như thế lại khiến Mẫn Nhu ngại ngùng, cô bối rối cười một cái, Tô Noãn trông không vó vẻ như đang nối dối, hơn nữa, trong ấn tượng

của Mẫn Nhu, một cô gái cẩn trọng gọn gang như thế cũng không cần thiết
giữ trong lòng bàn tay, không để cô ở trước mặt người khác có bất kì cảm giác lẻ loi.



“Chú Diệp, dì Diệp, hai người tới rồi xin mời qua bên kia ngồi”



Theo hướng

Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu liền thấy đó là bàn của Lục Tranh Vanh, nhưng

ngoài dự liệu ông Diệp cũng từ chối, gương mặt nghiêm nghị lóe lên tia

kinh ngạc, phất tay chỉ đến chiếc bàn gần cửa nói: “Chú và dì con sang kia ngồi là được, hai đứa cứ làm việc đi”



Ông Diệp nói xong liền dẫn Đậu Đậu và bà Diệp sang kia ngồi, không để cho Lục Thiếu

Phàm có cơ hội thuyết phục, Mẫn Nhu cảm thấy ông Diệp như đang trốn

tránh ai đó, mà người đó…



Mẫn Nhu liếc mắt nhìn sang hai người đang ngồi bàn chủ tọa, thầm suy nghĩ nhìn về

phía bàn ông Diệp đang ngồi xuống, biết đâu người đó là Mục tư lệnh.



“Khách khứa xem ra cũng tới đông đủ rồi, người dẫn chương trình cũng chuẩn bị xong, hai người nên đi chuẩn bị đi”



Lục Cảnh

Hoằng bước tới nhắc nhở vài câu, sau dó vội vã rời đi hội trường, Lục

Thiếu Phàm dắt Mẫn Nhu đi tới phía dưới sân khấu đợi, phía trên là người dẫn chương trình đang nói lời mở đầu. Mẫn Nhu nhìn khắp nơi, bữa tiệc

đã đầy khách, phục vụ bưng món ăn ra vào không dứt.



“Em cảm thấy thế nào?”



Mẫn Nhu

nghiêng đầu nhìn gương mặt Lục Thiếu Phàm che lên vẻ lạnh lùng, quan sát thấy anh không vui, đôi môi đỏ cong lên, giữ chặt lấy tay anh, dịu

giọng đáp: “Rất vui, chỉ cần có Lục Thiếu Phàm bên cạnh em thật sự rất vui”



Lục Thiếu

Phàm cụp mi xuống, đôi mắt đen quan sát vẻ mặt nghiêm túc của cô, khóe

miệng tạo nên đường cong mờ, trong mắt một dải màu sắc lấp lánh, tưởng

chừng cô đã bị cuốn theo anh.



Tiếng nhạc

hôn lễ cất lên giữa không trung, Lục Thiếu Phàm dẫn cô bước lên sân

khấu, tiếng vỗ tay như sấm lấn át cả tiếng nhạc. Mẫn Nhu nhìn xuống

dưới, ánh mắt mọi người đều tập trung vào cô, nụ cười trên môi Mẫn Nhu

tắt đi, cô khẩn trương thẳng lưng.



“Ngốc ạ, thả lỏng một tí, cũng không phải là cuộc họp phê bình, em sợ cái gì chứ”



Bên tai, Lục Thiếu Phàm khẽ cười nói, Mẫn Nhu nuốt nước miếng nhìn cảnh tượng nghiêm túc phía dưới, nhích sát về phía Lục Thiếu Phàm nửa bước, ôm chặt lấy

anh, tránh né những đôi mắt sắc như dao kia.



“Em không sợ, chỉ là hơi lo”



Người dẫn

chương trình nói lời chúc mừng, sau đó mời tân lang tân nương, rồi tán

thưởng vài câu, không chú ý tới hai người bên cạnh mình đang châu đầu

vào nhau nói nhỏ.



“Kế tiếp, xin mời chủ rể và cô dâu trao nhẫn cưới”



Tiếng người

dẫn chương trình cao giọng cắt đứt quá trình nói trộm của hai người, vừa ngước mắt nhìn lên thì nhân viên đã mang nhẫn cưới bước tới, là chiếc

nhẫn kim cương lần trước mới mua, viên đá lớn lóe sáng màu cầu vồng.



Lục Thiếu

Phàm cầm lấy chiếc nhẫn, nhẹ nhàng nâng tay Mẫn Nhu, ánh mắt chăm chú

nhìn chiếc vòng trắng trên ngón áp út của cô, là vết tích của chiếc

nhẫn trước kia lưu lại. Mấy ngày qua, cô đều mang nó, mãi đến khi thay

áo cưới mới cởi ra.



“Lục Thiếu Phàm anh kết hôn, cũng nên mời chiến hữu cũ tới tham dự đúng không?”



Giọng nam

trầm thấp hờ hững vang lên giữa lối vào bữa tiệc, phá tan bầu không khí ấm áp của buổi lễ. Mọi người và Mẫn Nhu đều quay đầu lại nhìn, một

người đàn ông từ từ bước tới gần họ, có lẽ do trên người anh ta toát lên luồng khí lạnh lẽo nên xung quanh không ai dám ngăn cản.



Bờ môi mỏng, mang theo vẻ xấu xa. Anh ta như kị binh từ trên trời giáng xuống xuất

hiện giữa hôn lễ, Mẫn Nhu khó hiểu nhìn về phía Lục Thiếu Phàm, Lục

Thiếu Phàm trao cho cô cái nhìn yên tâm, hai mắt thâm sâu khó lường tươi cười, môi hồng nhếch lên: “Cũng đã tới, dù tôi không phát thiệp mừng cũng sẽ có người không mời mà tới, thế thì cần gì phải lãng phí tiền mua thiệp”