Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 33 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


“Lục Thiếu Phàm, bà xã anh rất đẹp”



Cách ăn nói

khéo léo, ngôn từ tán thưởng, gương mặt dù thế nào vẫn giữ nụ cười xấu

xa, ánh mắt sâu xa mang theo sự thù địch, nhìn chằm chằm Mẫn Nhu.



Giống như

con báo đang quan sát con mồi của mình, mắt nheo lại nguy hiểm. Anh ta

không hề kiêng dè quan sát Mẫn Nhu từ đầu tới chân, ánh mắt sáng quắc

không bỏ qua bất cứ centimet nào.



Người đàn

ông này rõ ràng mặc quân trang, là quân nhân chính trực nhưng ngữ điệu

của anh ta cùng cách nhìn khinh thường kia khiến Mẫn Nhu có cảm giác bị

uy hiếp, như sắp bị anh ta nuốt vào bụng”



“Vợ của tôi không cần Cù trung tướng đánh giá”



Lục Thiếu

Phàm kéo tay Mẫn Nhu, đem cô đẩy ra sau lưng, ngăn cản ánh mắt càn rỡ

quá đáng đang nhìn Mẫn Nhu kia, gương mặt anh tuấn đượm vẻ lạnh lùng

hiếm thấy.



Mẫn Nhu lo

lắng nhìn gương mặt căng thẳng của Lục Thiếu Phàm, người đó thân phận

chắc chắn không bình thường. Anh ta dám trực tiếp tới đây, lại còn ngang nhiên đứng dưới sân khấu khiêu khích thách thức Lục Thiếu Phàm, cũng

không ai bước ra giảng hòa.



Hay phải

nói, tất cả mọi người ở đây đều muốn nhìn hai con hổ đánh nhau, Mẫn Nhu

liếc mắt nhìn sang bàn chủ tọa, Lục Tranh Vanh cũng khoanh tay đứng

nhìn, trên gương mặt nghiêm nghị của ông dường như đã định liệu trước

nên rất tự tin, tin tằng Lục Thiếu Phàm có thể ứng phó nổi vị khách

không mời mà tới.



“Cô dâu xinh đẹp, tôi tên là Cù Ý Thần”



Trên gương

mặt đen sạm của Cù Ý Thần đầy vẻ khinh miệt, ánh mắt lóe lên tia thâm

độc mưu mô cùng cách anh ta lịch sự giới thiệu bản thân tạo thành một sự tương phản mãnh liệt, khi môi anh ta kéo lên, nụ cười xấu xa đó khiến

Mẫn Nhu căng thẳng nắm lấy tay Lục Thiếu Phàm, cảnh giác cũng tăng cao.



Tiếng chân

ghế bị đẩy ra phá vỡ bầu không khí đông cứng của bữa tiệc. Hai bóng

người cao lớn như núi sừng sững đứng dậy, chỉ mấy bước đã đi tới hai bên trái phải Cù Ý thần, Mẫn Nhu nhận ra đó là Thẩm Tấn Hàm và An Viễn Nam

vừa từ Ireland về.



Thẩm Tấn Hàm vẫn như cũ dáng vẻ bất cần đời, tùy tiện, nhẹ nhàng đánh lên vai Cù Ý

Thần, tỏ ý như hai người bạn cũ gặp lại thân thiện nói: “Cù Ý Thần không tệ nha, nghe nói anh đã lên chức Trung Tướng, đi nào qua bên kia nói chuyện”



“Nói chuyện với hai người sao?”



Ánh mắt coi

thường của Cù Ý Thần lướt qua Thẩm Tấn Hàm sau đó nhìn Lục Thiếu Phàm,
Phàm chỉ cần ở bên cạnh cô thì liền trở nên rất bá đạo, không còn dáng

vẻ khiêm tốn ôn tồn của một vị thiếu gia, Mẫn Nhu trong lòng ai oán,

phục tùng mệnh lệnh, chuyên tâm hôn Lục Thiếu Phàm.



Cù Ý Thần

xuất hiện chứng tỏ điều gì, cô không biết, giả sử anh ta tới phá hôn lễ

của cô và Lục Thiếu Phàm, cô cũng không sợ hãi.



“Đi thay lễ phục đi, lát nữa lại xuống mời rượu.



Đi xuống sân khấu, Lục Thiếu Phàm lại hôn nhẹ lên cánh môi đỏ bừng của cô, vuốt ve hai gò má ửng hồng, cẩn thận nói: “Kêu phù dâu cùng với em lên lầu đi”



Lục Thiếu Phàm không yên tâm còn muốn nói gì đó, nhưng mắt thấy Mẫn Nhu nhìn Chân Ni vội vã chạy vào, lại còn rất kích động.



“Chân Ni đến đây, anh đi tiếp khách trước đi”



“Em phải chú ý một chút”



Hai mắt Mẫn Nhu dịu dàng nhìn Lục Thiếu Phàm đi xa, mãi đến khi Chân Ni cất tiếng gọi cô mới hoàn hồn: “Nhu, tới rồi, anh ta vừa tới đã vội vàng ra sân bay nên không vào, chỉ bảo mình đưa cái này cho cậu”



Mẫn Nhu đón

lấy hộp quà từ tay Chân Ni, tò mò mở ra, đập vào mắt là chiếc đồng hồ

tình nhân số lượng hạn chế của Bá tước năm nay, đây có được coi là cách

chúc phúc cho cô và Lục Thiếu Phàm không?



Mẫn Nhu đóng hộp lại, kéo tay Chân Ni đi ra ngoài, bất kể đuổi kịp hay không kịp, cô đều phải mặt đối mặt nói một tiếng cảm ơn.



“Mới lúc nãy còn ở đây mà, sao lại đi nhanh như thế?”



Mẫn Nhu kéo

váy cưới ánh mắt đảo quanh dòng người đang lui tới trong khách sạn, nghe giọng nói tiếc nuối của Chân Ni, đôi mắt cô lóe lên tia thất vọng.



“Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào thôi”



Mẫn Nhu nhìn lướt ra bên ngoài, không ngờ cô lại bị chiếc xe bên cạnh chiếc xe Benz

của khách sạn thu hút, trong lòng chấn động, nhìn biển số xe lại thấy Kỷ Nguyệt Hân từ trong xe bước ra, nhắc nhở cô người ngồi trong xe là ai.



Nghĩ đến

gương mặt lạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng, cả ánh mắt lạnh lẽo kia nữa, Mẫn

Nhu liền nhíu mày, trước khi Chân Ni kịp nhận ra cô đã xoay người mỉm

cười: “Được rồi, lần sau đi Thụy Sĩ nói cảm ơn là được”



“Cũng chỉ có cách đó thôi, mau đi thay lễ phục”



Tâm trạng

Chân Ni hết sức hưng phấn, còn Mẫn Nhu lúc nhìn thấy chiếc xe quen thuộc liền trong lòng liền nặng nề. Cô không biết Kỷ Mạch Hằng làm vậy có ý

gì, hay chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều, nếu có thể, cô vĩnh viễn không hy

vọng Kỷ Mạch Hằng hối hận.



Cô không cần Kỷ Mạch Hằng hối hận, hạnh phúc bây giờ tới quá bất ngờ, khiến cô có

cảm giác không yên tâm, nếu như anh ta hối hận thì sẽ khiến hạnh phúc

của cô xuất hiện vết rách, còn cô sẽ hận anh ta cả đời.