Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 34 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


“Thay đồ xong chưa? Chúng ta bắt đầu từ phía bên kia đi”



Lục Thiếu

Phàm giống như gắn thiết bị định vị trên người cô, cô vừa quay trở lại

bữa tiệc, Lục Thiếu Phàm đang chiêu đãi khách bỗng quay đầu, trên gương

mặt chậm rãi nở nụ cười hài lòng, thong thả bước về phía cô.



Mẫn Nhu dịu

dàng mỉm cười, cũng ăn ý đi tới Lục Thiếu Phàm. Cô mặc chiếc sườn xám

màu hồng đỏ, khoác chiếc áo choàng màu trắng, vừa xinh đẹp vừa lịch sự

thanh tao. Dáng người cao gầy đúng chuẩn, chân mang giày cao gót giống

như giai nhân từ trong tranh bước ra, từ từ đi về phía tài tử của cô.



Cánh tay

trắng trẻo vòng qua khuỷu tay Lục Thiếu Phàm, hai người đứng giữa bữa

tiệc thu hút vô số ánh mắt từ các vị khách khứa, đôi kim đồng ngọc nữ,

nam tài nữ mạo, trời đất tạo nên. Khi hai người đi xuyên qua các dãy

bàn, tiếng ca ngợi không ngừng vang bên tai.



Thẩm Tấn Hàm và An Viễn Nam làm phù rể đã chuẩn bị xong rượu, chỉ chờ Lục Thiếu Phàm đưa Mẫn Nhu tới bắt đầu kính rượu khách khứa.



“Đi, chúng ta qua bàn gia gia trước”



Lục Thiếu

Phàm đón lấy hai ly rượu đỏ do nhân viên phục vụ mang tới, đưa cho Mẫn

Nhu một ly rồi dẫn cô đi về phía bàn chủ tọa nơi có Lục Tranh Vanh đang

ngồi, ngoài ra còn có Mục Minh Sâm chín là trưởng bối của Lục Thiếu

Phàm. Hai người dù ở trên quan trường hai thương trường đều dốc sức

nhiệm vụ, ánh mắt sắc bén minh mẫn quan sát, nhưng có vẻ ánh mắt Mục

Minh Sâm không chuyên tâm lắm.



Mẫn Nhu cố tình phớt lờ đôi mắt sâu hoắm đó, nâng ly rượu, mỉm cười, cùng Lục Thiếu Phàm kính rượu Lục Tranh Vanh.



“Mục tư lệnh, mời”



Lục Thiếu

Phàm nhận lấy chai rượu đỏ từ tay An Viễn Nam, tự tay rót cho Mục Minh

Sâm, rồi cầm lấy ly rượu của mình cùng Mẫn Nhu thái độ khiêm tốn hòa

hoãn.



Mục Minh Sâm liếc dài, nhì Mẫn Nhu có vẻ lo lắng nhưng cũng không kiểu cách nhà

quan, bưng ly rượu lên, trước ánh nhìn soi mói của Mẫn Nhu và Lục Thiếu

Phàm, uống cạn một hơi xem như đủ nể mặt.



“Mục Minh Sâm tửu lượng của ông xem ra đã khá hơn trước! Haha”



Lục Tranh

Vanh vui vẻ vỗ vai Mục Minh Sâm, tán dương rồi quay sang nói chuyện

phiếm, Mẫn Nhu thở phào nhẹ nhõm, Lục Thiếu Phàm cười nhạt gật đầu

chào, rồi kéo cô sang bàn khác.



Vết thương

của Lục Thiếu Phàm do đạn bắn vẫn chưa khỏi hắn, cho nên không thể uống

hết ly này đến ly khác, chỉ nhấp nhẹ môi, xem như có lễ, mấy bàn phía

dưới, khách khứa cũng không có ý làm khó.



“Chúc hai người sớm sinh quý tử! Tôi đây xin uống cạn ly”


nên hôm nay, tôi muốn nói cho anh ấy biết, tôi yêu anh ấy”



Hai mắt Mẫn

Nhu nóng đỏ, không chút dao động nhìn thẳng Cù Ý Thần. Trước ánh mắt coi thường và kinh ngạc của Mục Lâm Thu, Mẫn Nhu không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, đứng thẳng người, giơ chai rượu, ngửa đầu,

không hề sợ hãi đem rượu đổ vào miệng.



Chất lỏng

lạnh lẽo chảy vào cổ họng giống như muốn đem cổ họng cô đóng băng, dạ

dày lại như nổi lửa lớn, từng đợt thiêu đốt. Mẫn Nhu có chút chậm lại

nhưng không lui bước. Khi cô tiếp tục uống thì một bàn tay to giữ lấy cổ tay.



Hai mắt mơ

màng, chậm rãi nhìn gương mặt anh tuấn phi phàm mất đi vẻ nho nhã ôn hòa thường ngày. Trong mông lung, cô dường như nhìn thấy được anh đang đau

lòng và tự trách bản thân.



Chai rượu

trong tay bị lấy đi khiến cô bất mãn muốn đoạt lại, cả cơ thể nhỏ nhắn

mềm mại bị lực kéo mạnh ôm vào lòng, mùi hương bạc hà khiến chút ý thức

rệu rã đang tan đi khẽ quay về.



“Em đối với anh thế nào anh biết rõ hơn bất cứ ai, không cần em chứng minh!”



Lục Thiếu

Phàm càng dùng sức ôm cô, bên tai là giọng nói trách cứ của anh. Mẫn Nhu ngây thơ ngẩng đầu, dưới ánh đèn cô nhìn thấy giữa lông mày anh xuất

hiện nếp uốn, ngón tay xoa nhẹ nơi đó.



“Không cần chứng minh, nhưng mà để một mình anh đối mặt với mưa bom lửa đạn, anh sẽ rất mệt!”



“Vì vậy để em bảo vệ anh một lần được không?”



Gương mặt

anh trong mắt cô lúc rõ lúc mờ, Mẫn Nhu không rõ ràng đưa tay chạm vào

được gương mặt ấm áp kia cô mới an tâm mỉm cười, nhìn anh mím môi lại,

cô lại dỗi hờn muốn hôn anh, dùng nụ hôn xoa dịu cơn giận của anh và

nỗi lo lắng anh dành cho cô.



“Nếu em say, Lục Thiếu Phàm, anh phải ở bên em”



Nụ cười rạng rỡ xuất hiện, Mẫn Nhu không giật lấy chai rượu từ tay Lục Thiếu Phàm.

Bởi vì cô biết Lục Thiếu Phàm sẽ không cho, vì vậy, cô cố gắng gượng,

nhìn Cù Ý Thần đang xem kịch vui nói: “Mau mở rượu đi, nhanh lên một chút”



Năm chai

Vodka xếp thành hàng, chỉnh tề đặt trước mặt cô, Mẫn Nhu hít một hơi

thật sâu, không để tâm đến đôi tay Lục Thiếu Phàm đang ngăn cản siết

chặt cô, liền nghiêng người cầm chai Vodka



Chai Vodka

lạnh vừa chạm vào môi đã bị đoạt lấy mạnh mẽ, trên lưng là lòng bàn tay

khô ráo đang đỡ lấy, Lục Thiếu Phàm chỉ cần dùng sức ôm lấy cô đã khiến

cô hít thở không thông.



Mẫn Nhu giật mình giương mắt, chỉ thấy chiếc cổ trắng của Lục Thiếu Phàm, cổ họng

lên xuống, còn có tiếng chất lỏng chảy xuống rất nhỏ, mùi rượu đập thẳng vào thần kinh của cô khiến cho cô bất an giằng co thoát khỏi Lục Thiếu

Phàm.



“Lục Thiếu Phàm, nếu như anh yêu em thì mau trả rượu lại cho em!’