Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 35 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Cả đại sảnh

đều an tĩnh, trên bàn bàn chai rượu nằm nghiêng ngã, cô dâu trong trang

phục ưu nhã cầm lấy chai rượu còn lại trên bàn, ngửa đầu uống.



Chung quanh, khách khứa đều muốn coi náo nhiệt, cô thì không rãnh quan tâm, chỉ cần

phía sau còn có bức tường thịt thì cô sẽ có dũng khí uống hết số rượu Cù Ý Thần mang tới.



Chất lỏng

cay xè chảy xuống cổ họng giống như lửa thiêu cắn nuốt mọi cơ quan hô

hấp của cô. Trước mắt, những màu sắc mơ hồ, cô uống Vodka, dạ dày khó

chịu, rượu như muốn cuộn trào ra khỏi cổ họng, nhưng cô không ngừng nghỉ đổ rượu vào miệng.



Bàn tay trên vai càng lúc càng siết chặt, cho dù chút ý thức cuối cùng đã bay mất

nhưng cô vẫn cảm thấy được Lục Thiếu Phàm đau lòng trách cứ, trách cô

không nên tỏ ra kiên cường. Nhưng trước những khiêu khích đó, cô không

thể im lặng, chỉ biết làm một cô gái nhỏ núp sau lưng anh.



Lục Thiếu

Phàm chỉ cần uống xong đống rượu này không chỉ chứng minh anh yêu cô,

hơn nữa còn muốn mang đến cho cô cảm giác an toàn, khiến cô tin tưởng

Lục Thiếu Phàm anh không phải loại người nhu nhược, ngay cả vợ mình cả

hôn nhân của mình đều không bảo vệ.



Nhưng cô lại quá nhảy cảm, không tự tin để anh chiến đấu, đối mặt với sự khiêu khích của Cù Ý Thần, lại xúc động sợ uống rượu sẽ ảnh hưởng đến vết thương

của anh.



Nếu cô là vợ anh cô phải chia sẻ gánh nặng trên lưng của anh. Nếu nhất định phải đưa ra kết quả rõ ràng cho Mục Lâm Thu và Cù Ý Thần, vậy thì phải cả cô và

anh cùng làm, chứ không riêng một mình Lục Thiếu Phàm chiến đấu hăng

hái!



Anh năm lần

bảy lượt muốn đoạt lấy chai rượu trong tay cô, nhưng cô ương bướng khiến anh thúc thủ vô sách. Vẻ lo âu và tự trách in đậm trên hàng lông mày,

bàn tay đặt trên vai cô bóp đến mức xương cốt cô thấy đau.



Lục Thiếu

Phàm, Mục Lâm Thu từng vì anh mà hi sinh, em lại không cách nào quay về

quá khứ xóa bỏ mọi thứ giữa anh và cô ấy. Nhưng trong tương lai, em hi

vọng người vì anh mà hi sinh sẽ là em, là em, và chỉ có thể là em.



Khi giữa

miệng chai và môi cô không còn chất lỏng như băng chảy xuống thì Mẫn Nhu buông chai rượu để xuống bàn, chịu đựng cảm giác khó chịu như sắp bị

thiêu cháy trong dạ dày, cả người say say hai mắt ửng đỏ nhìn Cù Ý Thần

nhàn nhã ngồi trên ghế.



“Rượu cũng đã uống, trò chơi cũng đã kết thúc, Cù trung tướng, không tiễn!”



Kết hôn là

ngày lành, cô dâu ở trước mặt mọi người đuổi khách quả là hành dộng hiếm thấy. Nếu như không phải cô uống quá nhiều, cô cũng không có gan này,

dám đứng trước mặt quan khách va chạm với vị trung tướng Cù Ý Thần.



Cảm giác say say lại không vui khi hôn lễ bị náo loạn hiện lên trong mắt vô số lần,

nếu không phải Lục Thiếu Phàm ôm lấy cô, không chừng cô đã sớm xông lên

chiến đấu với Cù Ý Thần.



Mẫn Nhu bất

lịch sự tiễn khách khiến Cù Ý Thần nhướng mày cưới, từ từ đứng dậy,

không nhìn Lục Thiếu Phàm đang ôm Mẫn Nhu, xoay người, nhìn vẻ mặt của

Mục Lâm Thu, lãnh đạm nói: “Thấy rõ chưa? Không chỉ có anh ta thật lòng, mà người phụ nữ của anh ta cũng thế, nếu em vẫn không chịu từ bỏ, anh có thể…”



“Im miệng”



Cơ thể Mục

Lâm Thu run lên, hung hăng trừng mắt nhìn Cù Ý Thần, nhìn đắng sau Lục

Thiếu Phàm đang dùng ánh mắt yêu thương để Mẫn Nhu ôm lấy anh, tuyên bố

quyền sở hữu của mình, sau đó cô ngẩng đầu ngó Lục Thiếu Phàm.



Lục Thiếu

Phàm chỉ hờ hững nhìn Mục Lâm Thu, ánh mắt có chút đồng cảm nhưng cũng

có chút bất đắc dĩ. Không phải anh không thể đáp lại tình yêu của Mục

Lâm Thu, chỉ là tình yêu của anh đều cho cô gái trong lòng mất rồi, tất

cả đã quá rõ ràng, cũng bóp nát lý do cuối cùng để Mục Lâm Thu tự lừa

mình dối người.



Mục Lâm Thu chua xót công môi, đôi mắt ửng đỏ, mỉm cười nhìn Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu nói: “Chúc hai người hạnh phúc”



Mục Lâm Thu

bình thản rời khoải, Mẫn Nhu mơ hồ nhìn thấy Mục Lâm Thu rơi lệ, cho dù

là yếu ớt, cô ta đều chỉ có một mình, ở trước mặt Lục Thiếu Phàm, vĩnh

viễn là một người con gái lý trí.



“Tiểu Thu”



Cù Ý Thần thay đổi vẻ mặt, ánh mắt sâu xa nhìn Lục Thiếu Phàm, vội vàng đuổi theo, chứng tỏ vở kịch náo loạn đã kết thúc.



Trạng thái

cảnh giác chuẩn bị chiến đầu thả lỏng, hai mắt Mẫn Nhu nặng chĩu, cả

người không còn sức tựa vào người Lục Thiếu Phàm, khó chịu nhíu mày.


Đôi mắt đen

thâm sâu lóe lên tia sáng chói mắt, môi hơi cong lên vui vẻ, bàn tay mơn trớn vòng eo thon nhỏ của cô, men theo đường cong duyên dáng từ từ di

chuyển lên khu vực mềm mại của cô, lại bị cô dùng tay giữ lấy để ngay

chiếc bụng phẳng lì của cô.



“Không phải em nói anh nhắm mắt lại sao?”



Cô hờn dỗi

nhướng mắt nhìn người đàn ông anh tuấn, một bàn tay khác lại không hề

ngừng lại, ngón tay nhỏ nhắn chạm vào cởi thắt lưng của anh, gương mặt

đỏ rực, ửng đỏ tới cổ. Anh thấy cô khẩn trương liền cúi đầu cười ra

tiếng, bàn tay to đặt lên bàn tay nhỏ run rẩy của cô.



“Có một số việc để đàn ông chủ động vẫn tốt hơn!”



Cô giống như trẻ con bị thầy giáo phê bình, khó chịu hất tay anh ra, con mèo hoang nhỏ bắt đầu xù lông, hừ giọng nói:



“Anh chẳng lẽ không biết nữ vương thụ sao?”



“Nữ vương thụ? Là ai?”



Khi cô cởi

được dây thắt lưng anh ra, mới hài lòng ngước cằm. Trước sự ngờ vực của

Lục Thiếu Phàm, cô cười xấu xa, hai mắt nhấp nháy, ngón tay trêu đùa

chiếc cắm dưới sạch sẽ của anh, mập mờ miêu tả theo hình dáng môi của

Lục Thiếu Phàm, cười khúc khích:



“Là em!! Còn anh làm trung khuyển công là được” (Một thể loại đam mỹ, nữ vương thụ: tính tình táo bạo quen sai bảo, trung khuyển công rất nuông chiều người yêu)



Dưới ánh

đèn, đôi mắt cô như nước, ngũ quan xinh đẹp giống như một dấu ấn khắc

vào ngực anh, cả đời cũng không thể hủy đi vị trí của cô trong lòng anh.



Đôi mắt đen

híp lại, Lục Thiếu Phàm buông thả bản thân, lười biếng nắm trên giường,

giọng nói đùa giỡn hòa lẫn với cảm giác sung sướng.



“Chỉ cần em thích, anh sẽ làm trung khuyển công của em”



Mẫn Nhu mím

môi cười trộm, đôi mắt giảo hoạt chuyển động qua lại, trong đầu phát ra

tia ám hiệu, cô nhẹ nhàng hất tóc ra sau vai, cảm giác buồn ngủ cũng mất đi, cầm lấy cổ tay Lục Thiếu Phàm chơi đùa đưa lên, nhìn anh khó hiểu

nhướng lông mày quan sát cô, mờ mờ ám ám nhẹ giọng nói:



“Là anh đồng ý nha, không được đổi ý, hơn nữa phải làm cho tốt”



Mu bàn tay

chạm vào cột giường lạnh như băng, dây thắt lưng làm bằng da vòng lại

cuốn lấy tay của anh, sau đó trói tay anh vào cột giường thật chặt.

Gương mặt cô đầy vẻ hưng phấn kích động, tựa như đang chơi một trò chơi

kích thích.



“Tiểu Nhu”



Anh bối rối

cũng có chút nhức đầu, lại không thể nổi giận trước hành động cổ quái

của cô, cánh tay cử động mới phát hiện bản thân quả thật bí trói còn

trói rất chặt, ánh mắt nhìn về phía Mẫn Nhu đang cười xấu xa, còn cô cúi thấp người.



Đôi môi đỏ cong cong, bàn tay vuốt ve ngũ quan của anh, sau đó chạm vào hàng lông mi dài dày, ghen tị bĩu môi: “Còn dài hơn cả con gái, thật đáng ghét mà!”



Cả người cô

đều tựa vào người anh, tư thế ám muội khiến trong mắt anh bốc lên một

loại khát vọng của đàn ông, vừa nghiêng mặt tính hôn lên đôi môi mấp máy của cô lại bị cô dễ dàng né đi, khác hẳn với vẻ ảo não của anh, cô đã

thực hiện được mưu kế của mình liền cười giảo hoạt.



Che miệng

nhỏ, lười biếng ngáp một tiếng, Mẫn Nhu liếc nhìn vẻ mặt khó coi của Lục Thiếu Phàm, khẽ giận leo xuống khỏi người anh, nằm xuống chỗ trống bên

cạnh, kéo chăn, cảm giác say say lại trổi dậy, rồi o o ngủ, quên mất

người chồng đang bị vấn đề sinh lý dày vò!



“Tiểu Nhu..!”



“Ba”



“Đừng ồn mà!”



Bàn tay ấm

áp đặt lên gò má lạnh lẽo của anh, sau đó nghe giọng nói đầy bất mãn của cô vợ nhỏ tố cáo anh quấy nhiễu mộng đẹp của cô.



Tiếng hít

thở đều đặn vang lên, quay mặt lại là dáng vẻ ngủ an bình của cô, môi

nhẹ mỉm cười, khẽ thở dài, nhìn lên trần nhà, Lục Thiếu Phàm cười khổ:

“Chữ sắc quả thật là một con dao”