Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 37 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


“Ngày mai, chúng ta đi bái tế mẹ vợ đi!”



Mẫn Nhu đang đẩy cửa vào thì khựng lại, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể sau lưng quen

thuộc, không có phản kháng, tùy ý Lục Thiếu Phàm đem cô ôm vào trong

lòng, chiếc cằm dưới cựa nhẹ vào bờ vai thon của cô, gắt gao nắm lấy

tay, dường như muốn cô dung nhập trong cơ thể.



Lục Thiếu

Phàm đối với mẹ của cô xưng hô tôn kính mà cung khiêm, đối với Hồng Lam

lại tỏ ra bất hòa đối lập hoàn toàn, chẳng lẽ, Lục Thiếu Phàm không nghe những lời đồn người ngoài đối với cô và mẹ cô sao?



Tiểu tam

cùng con gái của người tình, kí ức hai mươi năm trước tại Mẫn gia chợt

hiện lên, liền như bóng với hình, người bên ngoài đều chỉ trỏ, cô cũng

không để ý, duy chỉ với cái nhìn âu yếm của người đàn ông trước mặt này, làm cho cô vẫn không dám đem chuyện của mẹ thẳng thắn với Lục Thiếu

Phàm.



Bởi vì rất

để ý, cô sợ, Lục Thiếu Phàm một khi phát hiện ra chuyện hèn mọn như thế

này, cô sẽ không biết làm sao, sẽ làm hạnh phúc hiện tại nhanh chóng

theo khe hở bay đi.



Ở trong lòng của anh, quay người lại, cô cẩn thận nhìn anh, trong con ngươi đen láy

mà trong suốt, cô không tìm thấy cái gì là ngụy trang giả dối, trong

lòng đau xót, ỷ lại hoàn toàn vào người Lục Thiếu Phàm, hấp cái mũi, rầu rĩ nói:



“Cám ơn anh, Thiếu Phàm!”



Ngón tay

thon dài khẽ ngắt chiếc mũi của cô, trong đôi mắt đều là nhu tình như

nước, Lục Thiếu Phàm chính là càng thêm ôm chặt cô, khẽ ấn cái trán cô

xuống rồi hôn nhẹ vào, đem đầu của cô đặt trong ngực mình, cho dù cô có

nỗi khổ riêng hay không đủ dũng khí nói ra chuyện của mình.



“Ba ba, ba lại đến giành mẹ với Đậu Đậu !”



Ở ngay cửa

phòng, Đậu Đậu vừa tắm xong đang đứng, cặp lông mày nhíu lại giống như

vặn bánh quai chèo , đan vào nhau, đôi tay múp máp nhỏ bé chỉ thẳng vào

Lục Thiếu Phàm đang ôm Mẫn Nhu, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên thật cao,

đăng đăng chạy đến bên cạnh Mẫn Nhu, ngước đầu hướng Lục Thiếu Phàm reo

lên:



“Ba ba, ba ba không ngoan, bà nội bảo ba ba ngủ ở phòng khách, ba ba mà trộm mẹ của Đậu Đậu, Đậu Đậu sẽ đi mách bà nội đó!”



Mẫn Nhu xấu

hổ từ trong lòng Lục Thiếu Phàm ngồi dậy, ánh mắt nhìn quét qua hai đôi

mắt to nhỏ của cha con đang trừng nhau, bất đắc dĩ đem tóc dài vén sau

tai, ngồi xổm xuống, hướng vẻ mặt bất mãn của Đậu Đậu, dỗ dành:



“Ba ba không có giành mẹ với Đậu Đậu, Đậu Đậu hiểu lầm rồi , ba ba đang định trở về phòng mình ngủ!” .



Đôi mắt to

lúng liếng của Đậu Đậu tràn đầy hoài nghi, ôm lấy cổ Mẫn Nhu, quay qua

nhìn khuôn mặt thản nhiên không hờn giận của Lục Thiếu Phàm, xua đuổi

nói:


“Thiếu Phàm, vì sao anh không hỏi về chuyện của mẹ em?”



Từ lúc quen biết cô đến khi cưới cô làm

vợ, Lục Thiếu Phàm đối với thân thế của cô cũng không hề có ý kiến gì,

thậm chí những tin đồn ầm ĩ cũng không đến tai của cô, rốt cuộc thật sự

là có người sinh sự hay là Lục Thiếu Phàm có thể áp chế những lời đồn

đại ác ý, cô lại không hề biết?



Cô đối với mẹ con Hồng Lam đều biết, họ

cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, cũng không dễ dàng để cô đi lấy chồng

thoải mái như vậy, trước giờ đều tìm cách hủy hoại thanh danh của cô, mà nay, hết thảy đều gió êm sóng lặng, thật sự là không thể tưởng tượng.



Nghe được câu hỏi của Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm chỉ cười nhẹ, nhìn xe chạy phía trước, ngữ điệu mang theo sự vui mừng: “Bởi vì anh tin, sớm hay muộn có một ngày, em sẽ chủ động nói cho anh biết .”



Lục Thiếu Phàm vẻ mặt chắc chắc mà tự

tin, khóe môi khẽ mỉm cười làm cho Mẫn Nhu không thể không thừa nhận,

Lục Thiếu Phàm có thể làm cô nguyện ý nói cho anh về người mẹ đã khuất,

cũng biểu thị, cô đối với Lục Thiếu Phàm đã hoàn toàn mở rộng cửa lòng.



Mẫn Nhu đem đầu tựa vào vai Lục Thiếu Phàm, cùng anh nhìn về chiếc xe phía trước, vừa tự lẩm bẩm vừa bày tỏ: “Mẹ của em là người vợ chân chính duy nhất của ba ba, cho đến khi Hồng Lam

mang theo Mẫn Tiệp vừa tròn ba tuổi đến trước cửa nhà, mẹ em lựa chọn

buông tay, chỉ là không nghĩ đến, lúc rời đi thì lại mang thai em.”



“Lúc đó em lại nghĩ, nếu khi đó mẹ chỉ một thân một mình như vậy, kết cục sau này có thể hay không không hẳn

được một ngôi mộ hoàn chính như vậy?”



“Sau này, dì Lý nói cho em biết, mẹ là cô nhi, cùng với ba ba là người yêu khi còn học đại học, sau đó không

biết vì cái gì, mẹ đột nhiên rời khỏi ba, sau đó ba ba trở nên suy sụp,

thường xuyên uống rượu, có một lần không cẩn thận….Lúc mẹ gả cho ba cũng không biết, mẹ gả cho ba hai năm cũng chưa mang thai, khi đó tư tưởng

của mọi người còn bảo thủ, hơn nữa Hồng Lam dắt theo Mẫn Tiệp xuất hiện, người lớn trong nhà Mẫn gia đều buộc mẹ rời khỏi ba ba, hơn nữa Hồng

Lam mỗi một lần đều mang theo Mẫn Tiệp đã ba tuổi trước mặt mẹ quỳ

xuống, mẹ vốn không phải là người nhẫn tâm, nhưng cũng có tôn nghiêm của chính mình, không để ý sự sám hối của ba, trực tiếp kí tên vào đơn xin

ly hôn… “



Hồi tưởng lại một đoạn quá khứ chua xót,

bên trong xe cho dù có mở máy sưởi, Mẫn Nhu vẫn cảm thấy tay chân lãnh

lẽo, toàn thân hơi hơi phát run, xe bỗng nhiên dừng lại ngay bên góc

đường, Mẫn Nhu khó hiểu ngẩng đầu, lại bị Lục Thiếu Phàm gắt gao ôm lấy.



Tiếng nhạc du dương vẫn quanh quẩn vang

lên trong xe, Mẫn Nhu quyến luyến nằm trong lòng Lục Thiếu Phàm, ngửi

thấy mùi hương quen thuộc của Lục Thiếu Phàm, bản thân cũng thả lỏng để

cho mình quên những việc không vui đã qua.



Mẫn Nhu không có nói cho Lục Thiếu Phàm,

mẹ của cô có chứng bệnh trầm cảm nhẹ, sau chuyện dây dưa giữa ba và Hồng Lam, làm cho bệnh của mẹ càng nặng thêm, cho đến ngày rời khỏi nhân

gian, lưu lại một mình cô đối mặt với sự thật tàn nhẫn lúc đó.



“Nếu như quá khứ rất tàn nhẫn,

vậy thì không nên quay đầu lại, về sau mặc kệ có phát sinh chuyện gì,

anh đều ở bên cạnh em, sẽ không để em có cơ hội đau một lần nữa!”



Lục Thiếu Phàm trịnh trọng hứa hẹn, từng

chữ từng chữ rơi vào trong tai của cô, Mẫn Nhu không nói gì, chỉ dùng

sức càng ôm lấy Lục Thiểu Phàm, bên trong đôi mắt sưng đỏ, cô mạnh mẽ

thu hồi nước mắt.