Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 38 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Mẫn Nhu cùng Lục Thiếu Phàm trở lại Lục gia, mới biết được Lục mẫu vì chuyện của Lục Thiếu Phàm làm thủ tục chuyển viện, mà thuyết khách chính là Thẩm Tấn

Hàm đang nhàn nhã ngồi ở trên sô pha uống Cappuccino.



Nguyên nhân

khiến Lục Thiếu Phàm chuyển viện, nói nghe cho hay là nhờ Thẩm Tấn Hàm

giúp Lục Thiếu Phàm giải sầu, tỏ ra chiếu cố hai người, nhưng nhìn thấy

Thẩm Tấn Hàm tươi cười giảo hoạt giống như hồ ly, Mẫn Nhu cảm thấy là lạ , lại không rõ nguyên nhân lạ chỗ nào.



Hôm đó Lục

Thiếu Phàm không giữ quy tắc nên bị Thẩm Tấn Hàm đưa trở về bệnh viện,

mà Mẫn Nhu bị bà Lục cưỡng chế ở nhà, không cho phép cô buổi tối đi thăm Lục Thiếu Phàm, nguyên nhân trong lòng cô đều biết rõ, ngay cả Thẩm Tấn Hàm đều tỏ ra ái muội hướng Mẫn Nhu giơ ngón tay cái lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mẫn Nhu trở nên hồng, chỉ có thể ôm Đậu Đậu nhanh rời khỏi đó.



Phía sau là âm thanh khoa trương của Thẩm Tấn Hàm: “Lão đại, chân nhân bất lộ tướng nha, cứ tiếp tục như vậy, kế hoạch hoá gia đình sớm hay muộn đều vượt chỉ tiêu!”



“Chú cảm thấy, làm một Đảng viên, anh sẽ phạm phải sai lầm này sao?”



Lục Thiếu Phàm tỏ ra như một chú cừu vô hại mặc dù dưới lớp da cừu lại là

một con sói lớn, nhưng bộ dáng anh nho nhã, ung dung, khí chất cao quý

xuất trần, không thể dùng những từ ngữ thô tục nói về anh, điểm này thật để cho cô phải nghiến răng, dậm chân!



Ngày hôm sau, sau khi đưa Đậu Đậu đi vườn trẻ, Mẫn Nhu đem nồi súp của dì Mai, trực tiếp nhờ lái xe đưa cô đi bệnh viện.



Trên hành lang vắng vẻ, Mẫn Nhu lo lắng súp trong ấm có thể nguội hay không, không khỏi bước nhanh hơn, cũng không nghĩ tới, ở trước cửa khoa phụ

sản, gặp được hai người cô không mong muốn nhìn thấy nhất.



So với lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Mạch Hằng cẩn thận dìu dắt Mẫn Tiệp ở

bệnh viện, lúc này đây, cô không còn cảm thấy giận dữ hay buồn bã gì

nữa, chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, vừa định bước nhanh qua khỏi, đã

bị tiếng nói mềm mại của Mẫn Tiệp cản lại:



“Đây không phải tiểu Nhu sao? Đi gấp như vậy, vào thăm ai sao?”



Mẫn Nhu cũng không muốn dây dưa với Mẫn Tiệp, nhiều một chuyện không bằng thiếu một

chuyện, càng lại không muốn trong bệnh viện xảy ra cãi vã, dù sao Lục

Thiếu Phàm chỉ còn ở lại đây vài ngày.



Nhưng cô vừa đi lên phía trước vài bước, Mẫn Tiệp liền ủy khuất kêu lên: “Hằng, anh xem người ta có lòng chào hỏi tiểu Nhu, cô ta lại dùng cái thái độ

này, trước mặt đã như vậy , không biết ở sau lưng còn chửi bới người

khác như thế nào!”



Mẫn Nhu lạnh lùng cười, Mẫn Tiệp ở trước mặt Kỷ Mạch Hằng, đem những lời không tốt

về cô nói cho anh ta nghe? Để tỏ ra mình là một người thuần khiết, ở

trong mắt Kỷ Mạch Hằng, vẫn duy trì một hình tượng thục nữ trong sáng,

tốt đẹp?



Cô đã thành

toàn cho hai bọn họ , vì sao đến bây giờ, còn cho rằng cô là hòn đá cản

đường, chà đạp cô, cố tình thể hiện ra tình cảm sâu đậm. ?



Chú ý đến

sau lưng tất cả y tá đang nhìn nhìn, Mẫn Nhu nhất thời mím môi, xoay

người lạnh lùng chống lại Mẫn Tiệp đang giả bộ khóc lóc, khuôn mặt tỏ ra không kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Kỷ Mạch Hằng.



“Kỷ thiếu tổng, mong anh quản lý cho tốt vị hôn thê của mình, suốt ngày làm loạn, cũng không ngại mất thể diện!”



Cô không

nghĩ là nói chuyện cùng với Mẫn Tiệp sẽ cho cô ta kết quả vừa lòng,
lại đối mặt với ánh mắt của anh, một tay vuốt ve mái tóc dài của cô, một tay ôm lấy cô, chậm rãi nói:



“Ở cùng

với anh, anh không muốn để em trở thành chim hoàng yến trong lồng son,

anh không hy vọng tình yêu của anh sẽ trở thành thứ giam cầm sự tự do

của em!”



Mẫn Nhu có

thể cảm nhận được trong ánh mắt ôn nhu của Lục Thiếu Phàm, là sự sủng

nịch cùng yêu thương chân thành, làm cho cô trở nên trầm luân, nhưng

cũng lần nữa quên đi Lục Thiếu Phàm cũng là một cái người đàn ông bình

thường, một người đàn ông cần phụ nữ quan tâm chăm sóc.



Tình yêu của Lục Thiếu Phàm, vĩnh viễn sẽ không trở thành thứ gông xiềng trói buộc

cô, cô không hề muốn rời xa anh và sẽ không buông tay anh ra nữa, bởi vì mục đích của cô, chính là anh: Lục Thiếu Phàm!



Đến lúc này, cô làm sao có thể không để ý chồng mình bị thương, thẳng mình đi quay phim?



Mẫn Nhu mềm

nhẹ nắm lấy bàn tay to của Lục Thiếu Phàm, ánh mắt chân thành tha thiết

nhìn anh, không làm ra vẻ nũng nịu, cũng chỉ bình tĩnh nói lên suy nghĩ

của chính mình:



“Tuy rằng đóng phim đã sớm trở thành một thói quen trong cuộc đời em, nhưng nó

không phải là thứ em yêu nhất, cho nên, rời khỏi việc diễn xuất là

chuyện sớm muộn, chỉ là làm chuyện này trước khi gả cho anh mà thôi!”



“Nếu đã

là thói quen, lại từ bỏ nó dần dần, mà không phải lập tức bóp chết nó,

sẽ khiến nó trở thành một tiếc nuối trong cuộc đời của em.”



Lục Thiếu

Phàm kiên trì làm cho Mẫn Nhu hé ra đôi môi đỏ mọng, lại tìm không ra lý do thích hợp, đúng vậy, lập tức rút ra khỏi giới showbiz, trong nháy

mất cô sẽ mất tất cả, nhưng nếu so sánh với Lục Thiếu Phàm, cái nào quan trọng hơn, cô đều rõ hơn ai hết.



Lục Thiếu Phàm ánh mắt ôn nhu mà bướng bỉnh, Mẫn Nhu cũng không chịu khuất phục, kiên trì nói: “Em sẽ không đi , cho dù Chân Ny đem kịch bản đến đây, em cũng sẽ không xem.”



Đối với cô mà nói, Lục Thiếu Phàm đã sớm là người quan trọng nhất , không phải sao?



Trong đôi

mắt của Mẫn Nhu ý tứ đã rõ ràng, Lục Thiếu Phàm ngẩn ra, nhưng càng thầm vui sướng, nhìn Lục Thiếu Phàm chậm rãi tiến sát lại, Mẫn Nhu chỉ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nắm cánh tay của anh đang không ngừng ôm chặt.



Chóp mũi

chạm nhau, Lục Thiếu Phàm hơi nghiêng đầu, chậm rãi để sát vào, trong

nháy mắt đụng phải cánh môi của Mẫn Nhu, ở cửa đột nhiên vang lên tiếng

nói thuần hậu, đánh vỡ một màn kiều diễm, ái muội:



“Đi, sao

lại không đi! Lục gia ta được như ngày hôm nay, đều dựa vào hai tay ta

làm nên , chẳng lẽ còn sợ những tin đồn giả dối vô căn cứ?”



Mẫn Nhu

trong đầu như có tiếng chuông , cuống quít đẩy Lục Thiếu Phàm ra, quay

đầu liền nhìn thấy Lục Tranh Vanh một thân quân trang đứng ở cửa, bên

cạnh là bác Diệp.