Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 39 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Gia gia, chú Diệp”

Mẫn Nhu đứng bên giường, cung kính chào Lục Tranh Vanh và ông Diệp đang đi vào,

gương mặt đỏ ửng vì chuyện lúc nãy bị nhìn thấy.



Ông Diệp và

Lục Tranh Vanh đều là người nghiêm nghị, đối với cảnh tượng mình vừa

thấy không có bất cứ bình luận, chỉ gật đầu đáp lại lời chào của Mẫn

Nhu.



“Gia gia, Chú Diệp sao hai người lại tới đây?”



Mẫn Nhu thì thẹn thùng đỏ mặt, vẻ mặt Lục Thiếu Phàm thì vẫn lạnh tanh, không hề có chút ngại ngùng.



“Thằng cháu hư đốn, người làm gia gia như ta không thể tới thăm cháu mình sao!”



Lục Tranh

Vanh hừ giọng ngồi xuống ghế, gương mặt nghiêm nghi làn da ngăm đen có

vẻ bất mãn, ánh mắt chăm chú nhìn vẻ cười nhạt của Lục Thiếu Phàm, vẻ

mặt của ông cũng từ từ dịu lại.



“Chú Diệp nói trong khoảng thời gian tới cháu cũng không thể làm việc, nên

có chút chuyện muốn cùng cháu thảo luận. Vừa đúng lúc, ta gặp chú Diệp

nên liền đi chung, ai không biết lại con tưởng cháu đích tôn khinh

thường không chịu gặp ta”



Lục Thiếu

Phàm cười tự nhiên, không nằm trên giường mà ngồi xuống ghế cùng Lục

Tranh Vanh nói chuyện, Mẫn Nhu pha hai tách trà để lên bàn.



“Gia gia, chú Diệp mời dùng trà”



Từ câu

chuyện nghe được, Mẫn Nhu cũng biết đại khái, ông Diệp tên là Diệp Vân

Thao là bí thư của thành phố. Ngay từ lần đầu tiên gặp, Mẫn Nhu đã có ấn tượng với vị trưởng bối này cảm giác nghiêm túc sâu lắng.



Cô biết mọi người muốn thảo luận chuyện công việc nên cầm lấy bình nước rời khỏi phòng bệnh.



‘Vậy cứ thế đi, những chuyện còn lại cháu cứ giao cho chú Diệp, lo mà dưỡng thương cho tốt”



Mẫn Nhu đứng ở bên ngoài một lát rồi cầm bình nước đi vào, vừa hay Lục Tranh Vanh và Diệp Vân Thao chuẩn bị đứng lên, xem ra đã bàn xong công việc, Lục

Thiếu Phàm tính đứng dậy tiễn thì Diệp Vân Thao ngăn lại nói:



“Thiếu Phàm cháu nghỉ ngơi đi, không cần tiễn”



Lục Thiếu

Phàm trông thấy Mẫn Nhu dừng chân đứng ngay cửa mỉm cười ôn hòa, ánh mắt nhu hòa tựa nước, ở trước mặt người khác không hề kiêng dè khi bày tỏ

tình yêu với Mẫn Nhu.



“Tiểu Nhu, em tiễn gia gia và chú Diệp đi”



Mẫn Nhu vừa

đặt bình nước xuống liền nghe Lục Thiếu Phàm dặn dò, thấy Lục Tranh Vanh và Diệp Vân Thao đã đi gần tới cửa liền ăn ý liếc mắt nhìn Lục Thiếu

Phàm, lập tức lễ phép theo sau:



“Gia gia, Chú Diệp, cháu tiễn hai người ra ngoài”



Lục Tranh Vanh thấy Mẫn Nhu khép nép đi phía sau hài lòng gật đầu, sau đó khen Mẫn Nhu trước mặt Diệp Vân Thao:



“Vân Thao, thằng cháu của ta chuyện ai cũng không để tâm, còn lời nói của

cháu dâu thì coi là thánh chỉ, chú sau này có việc gì không cần tìm tiểu tử kia, tìm cháu dâu là được”




Giọng nói

thanh nhã của Lục Thiếu Phàm cắt ngang cuộc thảo luận của Mẫn Nhu và

Chân Ni, Mẫn Nhu quay đầu lại, dùng ánh mắt dò xét Lục Thiếu Phàm. Người đó chỉ nhướng mày, nhếch miệng, hờ hững nói:



“Hoa này không phải đưa tới thăm bệnh, để đây làm gì cho chướng mắt?”



Mẫn Nhu nghe vậy kinh ngạc nhìn Chân Ni, Chân Ni bật cười ha hã, gãi gãi tóc, lời nói dối bị phơi bày đành lầm bầm nói:



“Mình cũng không nói là cho cậu..”



Mẫn Nhu bị

hai người làm cho loạn cả lên, Thẩm Tấn Hàm cười lên tiếng, giữa ngón

tay anh ta lấy ra chiếc thẻ màu hồng, xấu xa chớp mắt: “Chị dâu, đúng ra là của người theo đuổi chị”



Hai mắt Mẫn

Nhu giựt giựt, cầm lấy tấm thiệp trên tay Thẩm Tấn Hàm “Âu Nhiễm Phong”, ba chữ đập vào mắt ngay lập tức liền sững sờ, biết rõ cô và Lục Thiếu

Phàm đã kết hôn còn đưa hoa tới, cái tên Âu Nhiễm Phong đó đang suy nghĩ gì vậy?



“Bà xã, nghe nói đoàn quay phim của em đã có kịch bản, lát nữa, anh giúp em tập được không?”



Lục Thiếu

Phàm đưa cuốn kịch bản trong tay lên, gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhiệt tình, Mẫn Nhu phảng phất ngửi thấy mùi ghen nồng nặc. Trước cái cười

trộm của Chân Ni và Thẩm Tấn Hàm, sắc mặt càng khó coi, muốn đoạt lấy

cuốn kịch bản.



“Không cần, video clip rất đơn giản..”



“Chị dâu, chị cứ tập với lão đại đi, nếu không tối nay anh ấy ngủ không ngon”



Thẩm Tán Hàm nhìn mặt Lục Thiếu Phàm đang cười rất tự nhiên nhưng trong lòng lại

ghen, cười đũa với Mẫn Nhu, còn không quên để thêm dầu vào lửa:



“Chị dâu, lần trước em thấy một video clip có cảnh nam nữ chính hôn nhau

không dưới năm lần, dường như video clip đó được đánh giá rất cao”



Mẫn Nhu lúng túng ho khan một tiếng, cẩn trọng quan sát Lục Thiếu Phàm, anh chỉ cười dịu dàng, lật kịch bản trong tay, sau đó ngẩng đầu nói với Thẩm Tấn

Hàm: “Thẩm Nhị, trong thời gian làm việc mà lại đi tán dóc, coi chừng bị came ra ở hành lang bệnh viện nhìn thấy?”



Thẩm Tấn Hàm ngượng ngập kéo khóe miệng, đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi áo, liếc mắt

nhìn Lục Thiếu Phàm đang cười đắc chí, sau đó đồng tình nhìn Mẫn Nhu,

lắc đầu, đi tới cửa.



“Thẩm Nhị, mang hoa này về đi”



Mẫn Nhu cảm

thấy Lục Thiếu Phàm chính là đã ăn sạch Thẩm Tấn Hàm, Thẩm Tấn Hàm quả

nhiên ngoan ngoãn cầm đi bó hồng, nhân tiện kéo cái bóng đèn to bên

trong phòng bệnh đi.



“Thẩm khổng tước, anh muốn làm gì vậy, buông, bằng không tôi tố cáo anh tội bắt cóc con gái nhà lành”



“Không tước? Khỉ ốm đói, cầm!”



“Sao lại quăng hoa cho tôi, Lục Thiếu Phàm đưa cho anh mà!! Cầm lấy đi…”



Kỳ thật Thẩm Tấn Hàm và Chân Ni rất xứng đôi, Mẫn Nhu cười nhìn về phía cửa, lúc

quay đầu lại thấy đôi mắt đen ý cười liên tục của Lục Thiếu Phàm, khiến

cho một cơn gió lạnh quét qua lưng..