Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 41 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Mẫn Nhu đi ra khỏi thư phòng, cúi đầu

nhìn văn kiện trong tay. Nhớ lại vẻ mặt vui mừng của của bà Lục, cô khẽ

mỉm cười trở về phòng mình.



Đậu Đậu cười khúc khích lắc lắc đầu nhào

vào lòng Mẫn Nhu làm nũng, cô ôm lấy Đậu Đậu, đưa mắt nhìn căn phòng

trang hoàng ấm áp, nhẹ thở dài. Dưới ánh đèn vàng, niềm hạnh phúc lan

tỏa trên mặt cô.



Hạnh phúc rất đơn giản, thứ cô muốn cũng không nhiều, chỉ cần có Lục Thiếu Phàm và những người thân.



Mấy ngày sau, Mẫn Nhu không đến bệnh viện chăm sóc Lục Thiếu Phàm. Cô đi đến công ty thương lượng về việc trở về

giới giải trí, hơn nữa cô cũng không tính quay lại hoàn toàn dù sao giới trí cũng hỗn loạn. Cô thích hưởng thủ cuộc sống bây giờ, vừa bình dị

lại không mất đi sự ấm áo.



Không biết là vô tình hay cố ý, ngày xuất viện của Lục Thiếu Phàm lại trước ngày cô bấm máy quay, hơn nữa, trừ

cô, Lục Thiếu Phàm cự tuyệt không cho ai đón anh xuất viện. Còn cô,

trước đôi mắt trong suốt dịu dàng kia luôn luôn gục ngã.



Mẫn Nhu không bảo lái xe của Lục gia đưa đi bệnh viện, cô muốn tự mình lái xe đi.



“Anh chuẩn bị xong chưa?”



Mẫn Nhu vừa lái xe vừa gọi điện cho Lục

Thiếu Phàm. Lúc nghe tiếng cười thanh thản của Lục Thiếu Phàm truyền vào tai, Mẫn Nhu cong cong môi.



“Xong rồi, anh đang đợi em, em đi tới đâu rồi?”



Giọng nói vui sướng của Lục Thiếu Phàm

khiến tâm trạng Mẫn Nhu cũng tốt lên vài phần. Mẫn Nhu dừng xe ngay chỗ

đèn xanh đèn đỏ, thản nhiên đáp:



“Cỡ mười phút nữa em tới nơi, anh sốt ruột rồi sao?”



Mẫn Nhu dùng giọng điệu trêu ghẹo nhìn

đèn đỏ trước mặt, nụ cười trên mặt càng lúc càng đậm, sau khi nghe Lục

Thiếu Phàm tự nhiên đáp, Mẫn Nhu thẹn thùng bật cười:



“Em tới ngay, chờ em!”



Tắt điện thoại, Mẫn Nhu mỉm cười đưa mắt

nhìn ra cửa sổ. Khi cô nhìn thấy bóng người cao to thì nụ cười tắt ngắm, hai mắt trở nên lãnh đạm.



Bên kia cột đường, Kỷ Mạch Hằng mặc bộ

tây trang, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo lạnh lùng như trước. Mẫn Nhu nhìn thấy

anh ta dùng một tay chống vào cột đường, lông mày nhíu lại, đôi môi mím

chặt mang lại cho người ta cảm giác ẩn nhẫn chịu đau.



Nhìn dáng vẻ của anh ta xem ra vẫn còn

đứng nổi, chứng tỏ sẽ không chết bất đắc kì tử. Mẫn Nhu cũng lười xen

vào việc người khác, ba năm cô đã lo quá nhiều rồi. Đèn đỏ chớp chuyển

sang đèn xanh, Mẫn Nhu liền đạp chân ga.



Đường xe đông đúc, xe từ từ đánh cua

quẹo. Lúc nhìn vào kính chiếu hậu, Mẫn Nhu để ý đến những chiếc xe đằng

sau, ánh mắt nhìn ra xa xa, bóng người cao lớn ngã xuống đường không hề

có chút phòng bị.



Giữa dòng xe cộ, Mẫn Nhu hờ hững nhìn về trước, nhịp tim vẫn đậm chậm rãi. Lúc nhìn thấy cảnh tượng đó, cô lựa chọn không biết.



Nghĩ tới đến bệnh viện, trong đầu cô lại

hiện lên gương mặt tuấn tú, đôi mắt đen trong sáng tưởng chừng nhìn thấu người khác. Mẫn Nhu kéo khóe môi, đồng thời cô đột nhiên đạp thắng.
Mẫn Nhu cố gắng đỡ Kỷ Mạch Hằng đến giường bệnh. Bác sĩ chạy tới hỏi

thăm tình hình, nhìn dáng vẻ đau đớn của Kỷ Mạch Hằng Mẫn Nhu đành thay

anh ta trả lời:



“Bệnh đau dạ dày của anh ta tái phát, có lẽ là do ăn uống không đứng giờ giấc”



Bác sĩ gật đầu, bắt đầu khám cho Kỷ Mạch

Hằng. Mẫn Nhu liếc nhìn đồng hồ trong tay, đã qua mười phút cô hứa với

Lục Thiếu Phàm. Mẫn Nhu vội vàng bước ra ngoài cửa thì bị bác sĩ gọi

lại:



“Người thân không được rời khỏi đây, phải ở đây chăm sóc bệnh nhân”



“Tôi không phải người nhà anh ta, tôi chỉ thấy anh ta bị té trên đường nên mới đưa anh ta tới bệnh viện”



Giọng Mẫn Nhu cao lên giải thích, nỗi

buồn bực và mất kiên nhẫn hiện rõ trên gương mặt. Nhưng bác sĩ đối với

câu trả lời của cô cũng không tin, lập tức đi đến trước bàn, ghi đơn

thuốc nhân tiện nói:



“Không biết thì tại sao đối với

bệnh tình lại rõ ràng như thế, cô gái, hai người yêu nhau cãi nhau là

chuyện khó tránh, đừng vội trở mặt nói không biết, những lời đó nói ra

sẽ làm tổn thương người khác”



Mẫn Nhu dở khóc dở cười nhận lấy đơn thuốc, bên tai là giọng nói dặn dò hướng dẫn từng bước:



“Mau đi mua thuốc, bệnh tình của

anh rất nghiêm trọng cần truyền nước biển, nếu không sẽ gặp nguy hiểm,

đến lúc đó người đau lòng lại là cô”



“Bác sĩ, tôi nói lại lần nữa, anh ta không phải bạn trai tôi”



Vẻ mặt nghiêm túc của Mẫn Nhu khiến cho

bác sĩ ngạc nhiên. Sau đó ông đưa mắt nhìn về phía người đàn ông nằm

trên giường bệnh, Kỷ Mạch Hằng cũng nghe thấy, từ từ mở mắt ra, hai mắt

đờ đẫn nhìn qua vị bác sĩ, sau đó dán vào người Mẫn Nhu, vẻ mặt biểu thị hai chữ khó chịu.



“Cô ấy không phải bạn gái tôi…”



Một câu của Kỷ Mạch Hằng lại đáng giá hơn mười câu của Mẫn Nhu, thấy bác sĩ lúng túng Mẫn Nhu cũng chỉ bĩu môi.

Cô cầm lấy đơn thuốc, vội vàng đi mua bịch bước biển hòa cùng đường

gluco.



“Nguyệt Hân, anh trai cậu đang ở bệnh viện nhân dân, cậu mau tới đi, tới rồi cứ gọi điện trực tiếp cho anh ta, ừ tạm biệt”



Mẫn Nhu cúp điện thoại, quay lại phòng

cấp cứu, trên tay vẫn cầm điện thoại. Cô liếc mắt nhìn Kỷ Mạch Hằng tiền tụy nằm trên giường, môi mím chặt, đôi mắt thầm lặng nhìn ra cửa, lúc

thấy Mẫn Nhu thì hơi khựng lại, trong mắt mang theo chút tâm tình phức

tạp mà cô đoán không ra.



“Bác sĩ, đây là thuốc do bác sĩ kê, tôi đã gọi điện báo cho người thân, họ rất nhanh sẽ tới, tôi xin phép đi trước có việc”



Lần này Mẫn Nhu không cho bác sĩ thêm cơ

hội mở miệng, giống như tránh ôn dịch, cô sải chân thật dài vội vã rời

khỏi phòng. Bác sĩ quan sát người trên giường bệnh, người đàn ông lạnh

lùng vẫn không hề nhìn ra cửa, ông liền thở dài:



“Nhìn người nhiều năm như thế sao lại trông nhầm được?”



Đôi mắt lãnh đạm của Kỷ Mạch Hằng từ từ gợn sóng, ánh mắt cũng nhìn ra cửa, lúc nghe bác sĩ nói vậy thần sắc không khỏi ảm đạm.