Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 42 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Mẫn Nhu vội

vàng chạy lên lầu. Khi cô đẩy cửa phòng bệnh vào Lục Thiếu Phàm đang

đứng bên cửa sổ, ánh nắng vàng rọi vào người anh. Đôi mắt trầm lắng của

Lục Thiếu Phàm nhìn xuống dưới lầu, lông mi dài hơi cong rũ trên gương

mặt tạo thành những vết cắt. Nghe tiếng cửa, anh liền nghiêng đầu, đôi

mắt dừng lại trên gương mặt ửng hồng do phải chạy gấp của Mẫn Nhu, gương mặt tuấn tú nở nụ cười ngọt ngào.



“Anh chờ lâu rồi đúng không?!! Chúng ta chuẩn bị đi thôi”



Mẫn Nhu điều chỉnh lại hơi thở, tự nhiên đi về phía Lục Thiếu Phàm, trên gương mặt xinh xắn, nụ cười lúm đồng tiền xuất hiện.



Lục Thiếu

Phàm mặc bộ đồ thun giản dị, bên ngoài khoác chiếc áo màu xám, phía trên cổ áo có một ít lông thú màu trắng, phía dưới mặc quần dài màu sẫm làm

giảm bớt khí chất giỏi giang của con người anh. Dưới ánh mặt trời, nó

mang lại cảm giác ôn hòa và anh tuấn.



Ngón tay nhỏ bé lành lạnh phủ lên bàn tay anh đang để trên bậc cửa sổ, dịu dàng kéo

nó, mười ngón tay đan vào nhau. Mẫn Nhu cười yếu ớt. Khi thấy chiếc cổ

trắng noãn của Lục Thiếu Phàm phơi ra giữa không khí rét lạnh thì lông

mày nhíu lại, buông bàn tay Lục Thiếu Phàm ra.



Bàn tay linh hoạt cởi chiếc khăn choàng màu cà phê trên cổ mình ra, nhón chân, vươn

tay, quấn chiếc khăn mang theo hơi ấm của cô còn lại lúc nãy đeo nó vào

cổ Lục Thiếu Phàm.



“Mang vào thì ra ngoài sẽ không thấy lạnh”



Hài lòng

nhìn thảnh quả của mình, Mẫn Nhu cười rang rỡ, bàn tay mềm mại bé nhỏ

đặt trên vai Lục Thiếu Phàm giúp anh sửa lại quần áo, đầu ngón tay vô

tình chạm vào gò má ấm áp của Lục Thiếu Phàm. Mẫn Nhu cười khẽ, lè lưỡi, mắt ngước lên mới nhận ra Lục Thiếu Phàm vẫn im lặng nhìn cô, đôi mắt

thâm sâu âu yếm khiến Mẫn Nhu thẹn thùng bật cười.



“Anh thấy vợ mình rất hiền lành và dịu dàng đúng không? Nếu thế phải giấu em thật kĩ, đừng để người khác lấy mất”



Mẫn Nhu

không ngờ câu nói đùa của cô đáp lại là cái ôm bất ngờ của Lục Thiếu

Phàm, cánh tay dài mạnh mẽ siết chặt lấy cô, giống như muốn giam cô cả

đời trong lòng anh không bao giờ buông ra. Nơi cổ là hơi thở ấm áp ẩm

ướt của Lục Thiếu Phàm cùng giọng nói bỡn cợt của anh.



“Nếu có người đến giành em với anh, bà xã có dao động không?”



Mẫn Nhu

ngẩng đầu, cong môi cười muốn phản bác. Ánh mắt lại nhìn ra bên ngoài

cửa sổ, nơi này hướng xuống bãi đậu xe bệnh viện. Một chiếc xe màu đỏ

đập vào mắt cô, biển số xe quen thuộc đến mức khiến cô ngẩn người, là xe của cô.



Lục Thiếu

Phàm đứng ở đó bao lâu rồi? Mẫn Nhu hơi hoảng hốt, nhìn cảnh tượng dưới

lầu cô suy nghĩ rất nhiều, trước câu hỏi ngược lại của Lục Thiếu Phàm cô cũng quên mất.



Từ nơi này

nhìn xuống có thể thấy tất cả chiếc xe ra vào cửa bệnh viện, anh đợi cô

sao? Nhưng kết quả khi xe ngừng lại, anh nhìn thấy gì.



Nhìn thấy

người vợ mình trông mong chờ đợi lại cùng người yêu cũ ôm ấp đi vào bệnh viện, hành động mờ ám cho dù là ai cũng sẽ hiểu lầm. Mẫn Nhu ảo não cắn môi, ngầm thở dài, lại càng dùng sức ôm Lục Thiếu Phàm.



Lúc nãy, tâm trạng của Lục Thiếu Phàm có lẽ không hề bình thản như dáng vẻ bên

ngoài. Khóe môi anh nở nụ cười nhạt, cô có nên cho rằng anh đang cố gắng làm giảm đi mâu thuẫn giữa anh và cô?



Bàn tay nhỏ

vỗ về lưng Lục Thiếu Phàm , nhón chân, cằm tựa vào đầu vai Lục Thiếu

Phàm, giống như người mẹ dỗ dành con mình, dịu dàng đáp:



“Ông xã là người đàn ông tốt nhất, dù có đi khắp trái đất cũng khó tìm người thứ hai, em làm sao có thể dao động được”



Lục Thiếu

Phàm im lặng ôm chặt cô, cánh tay từ từ thả lỏng lui về sau một bước. Vẻ mặt nghiêm túc, bỗng nhiên ngước đầu, nụ cười bình thản đó lại khiến

Mẫn Nhu hốt hoảng, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt lại.



“Nếu như thật sự có người đàn ông giỏi hơn anh, thì cũng xin xem đừng bỏ anh”



Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu Phàm mỉm cười, nhưng đôi mắt lại không như thế. Đau lòng lan

tràn khắp cơ thể, đi về trước một bước, tiến sát lấy Lục Thiếu Phàm,

nâng bàn tay đang nắm chặt của anh lên, bất mãn nói:



“Lục Thiếu Phàm, anh không tự tin vào bản thân mình hay em làm chưa tốt khiến anh không tin vào cuộc hôn nhân giữa chúng ta?”



“Không phải anh không tự tin, chỉ vì anh quá để tâm, sợ sẽ mất đi em”



Lục Thiếu

Phàm đưa mắt lắng đọng nhìn cô. Nỗi lo lắng toát lên từ trong mắt. Một

người đàn ông phong tư trác tuyệt như vậy lại vì cô mà lo âu, Mẫn Nhu

không hề cảm thấy hạnh phúc mà thấy rất áy náy.


cảm thấy thật may mắn khi trước đây kiên trì với sự lựa chọn của mình”



Sắc mặt Mẫn

Tiệp cứng đờ, lại không tìm được lý do phản bác Lục Thiếu Phàm, chỉ yếu

ớt đánh thương giữ chặt quần áo Kỷ Mạch Hằng, Kỷ Mạch Hằng chỉ lãnh đạm

nhìn Lục Thiếu Phàm, không hề mở miệng ngăn cản Lục Thiếu Phàm cảnh cáo

Mẫn Nhu:



“Thay vì cả ngày nơm nớp lo sợ, phòng cháy phòng trộm, sợ người thứ ba thì

Mẫn tiểu thư nên an phận làm người vợ hiền sau lưng Kỷ tổng thì hơn. Nếu lần sau, Mẫn tiểu thư tiếp tục nói những lời khó nghe như thế, tôi nhất định khởi tố tiểu thư tội xâm phạm danh dự người khác, tôi tin, tới lúc đó Mẩn tiểu thư sẽ có cơ hội đi lao động cải tạo”



“Lục Thiếu Phàm, anh!”



Mẫn Tiệp bị

Lục Thiếu Phàm nói đến sắc mặt giống như Palette, thay đổi liên tục,

giận đến nói không nên lời, chỉ có thể đưa mắt nhìn người đàn ông của

mình. Lúc này, Kỷ Mạch Hằng lại bỏ đi không nói câu nào không biết là vì không khỏe hay vì lý do khác



“Hằng, anh đi đâu vậy, đợi em với, Hằng”



Kỷ Mạch Hằng cùng Mẫn Tiệp bỏ đi, khiến cho cuộc khắc khẩu chỉ còn lại dấu chấm

tròn. Mẫn Nhu cũng không tựa vào người Lục Thiếu Phàm nữa, lo lắng nhìn

Kỷ Nguyệt Hân đang đưa ngón tay cái tán dương Lục Thiếu Phàm:



“Không hổ là Lục đại thị trưởng, giết người không thấy máu, được rồi, không quấy rầy vợ chồng hai người nữa, mình đi trước”



Kỷ Nguyệt

Hân vừa nói xong liền đi ra ngoài cổng bệnh viện, không quên đưa tay vẫy chào Mẫn Nhu, nhưng cũng không quay đầu lại nhìn. Cái tát của Kỷ Mạch

Hằng hôm nay cũng vẽ lên một vết nứt trong mối quan hệ an hem.



Nếu như Mẫn Tiệp vào Kỷ gia chỉ sợ một núi không thể có hai hổ, chuyện này liên hệ đến cô thật khiến người khác khó xử.



“Đồ ngốc, em đang suy nghĩ gì thế?”



Lục Thiếu

Phàm dùng ngón tay búng vào trán Mẫn Nhu. Mẫn Nhu kêu đau một tiếng, đem những suy nghĩ quăng ra sau đầu, cười tủm tỉm túm lấy cánh tay Lục

Thiếu Phàm:



“Em không nghĩ gì cả, chỉ là hơi đói bụng, muốn về nhà thôi”



Lục Thiếu Phàm bật cười, nhéo gò má Mẫn Nhu, ôm lấy vai cô, kề sát cô, thân mật nhẹ giọng nói:



“Anh cũng muốn về nhà tạ tiểu Đậu Đậu”



Gương mặt

trắng nõn của Mẫn Nhu đột nhiên đỏ bừng, không dùng tay thúc vào ngực

anh chỉ có thể bước nhanh hơn. Bàn tay nhỏ bị kéo lại, ngã vào ngực Lục

Thiếu Phàm, để anh ôm lấy cô.



“Tiểu Đậu Đậu lớn lên sẽ giống ai? Giống mẹ nó hay giống cha”



Mẫn Nhu để

tay lên bụng, vẻ mặt trước sau như một hết sức bình thản nhưng trong

lòng cô lại lo lắng, tháng này “nghỉ lễ” đã qua mấy ngày? Nếu nó không

tới, có nghĩa trong bụng cô đã có tiểu sinh mệnh không?



Trở lại Lục

gia, Lục Thiếu Phàm được bà Lục cho phép về phòng ngủ của mình nhưng Đậu Đậu lại ăn vạ nhất định không đi. Đậu Đậu vừa ôm Mẫn Nhu vừa khóc vừa

la, lăn ra đất không chịu đứng lên. Khi Đậu Đậu cầm chiếc gối nhỏ xuất

hiện trước cửa phòng thì gương mặt Lục Thiếu Phàm sa sầm lại, ôm lấy Đậu Đậu đi ra ngoài.



“Buông Đậu Đậu ra, buông Đậu Đậu ra, mẹ cứu con, ba ba xấu xa muốn đuổi Đậu Đậu đi”



Mẫn Nhu nghe tiếng liền từ phòng tắm chạy ra ngoài. Lúc ra đến cửa, hai tay Đậu Đậu

giữ chặt khung cửa, môi mím chặt hai chân dùng sức giãy giụa. Lục Thiếu

Phàm tay cầm gối đầu, một tay nắm áo Đậu Đậu dắt ra ngoài.



Hai mắt Đậu Đậu không ngừng đảo qua lại, vừa thấy Mẫn Nhu liền oa oa kêu to: “Mẹ cứu con, ba ba xấu không để Đậu Đậu ngủ với mẹ”



Trên mặt Lục Thiếu Phàm vừa buồn bực vừa không biết làm sao, hai loại cảm xúc này

đang xen tất cả đều nhờ tiểu bồ tát này. Mẫn Nhu đẩy tay Lục Thiếu Phàm

đang giữ áo Đậu Đậu ra, Đậu Đậu liền nhào vào người Mẫn Nhu, hai mắt mở

to gian xảo nhìn sắc mặt đã tối đen một nửa của Lục Thiếu Phàm.



Lục Thiếu Phàm mím môi, nghiêm túc nhìn Đậu Đậu giảng giải: “Đậu Đậu, nam tử hán phải ngủ một mình, mau về phòng con đi, ba và mẹ buồn ngủ rồi”



Nói đến chữ

ngủ thì Lục Thiếu Phàm liền đưa mắt Mẫn Nhu, Mẫn Nhu tựa nhiên hiểu

được mặt ửng đỏ, nhưng Đậu Đậu nhất định không đồng ý, la lên:



“Đậu Đậu muốn ngủ cùng mẹ, Đậu Đậu không muốn ngủ một mình”



Lục Thiếu Phàm không biết làm sao, dùng cách vừa đấm vừa xoa nhưng Đậu Đậu cũng không chọi. Anh liền giận dữ nói: “Đậu Đậu ngủ với mẹ, vậy cha ngủ với ai, Đậu Đậu là đứa trẻ ngoan phải nghe lời chứ”



“Không, không chịu, Đậu Đậu ngủ với mẹ, cha ngủ với bà nội đi”