Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Chương 43 :
Ngày đăng: 18:09 30/04/20
Đậu Đậu ủy khuất nhấp nháy mắt, nước mắt ròng ròng nhìn Mẫn Nhu. Mẫn Nhu lại yếu lòng, oán giận nhìn Lục Thiếu Phàm nói:
“Đậu Đậu vẫn là đứa trẻ không hiểu chuyện, anh là người lớn sao lại so đo với trẻ con chứ?”
Lục Thiếu
Phàm nhìn hai mẹ con tương thân tương ái, đuôi lông mày nhướng lên, vẻ
mặt lo lắng bị thay thế bằng nụ cười nhạt. Trước ánh mắt nghi ngờ của
Mẫn Nhu và Đậu Đậu, ngón tay thon dài thong thả kéo ống tay áo, mỉm cười thoải mái nhìn Mẫn Nhu, tán thành nói:
“Anh cũng nhớ ra Đậu Đậu vẫn còn là đứa trẻ không hiểu chuyện”
Lời nói ra, đương sự tỏ ra không vui, Đậu Đậu ở trong lòng Mẫn Nhu lắc lắc cơ thể mũm mĩm, lầm bầm nói:
“Đậu Đậu hiểu, Đậu Đậu hiểu chuyện, hiểu chuyện mà!”
Lục Thiếu
Phàm trực tiếp bác bỏ câu kháng nghị của Đậu Đậu, đôi mắt cưới ôn tồn
nhìn Mẫn Nhu, ngồi xổm xuống, ôm lấy Đậu Đậu từ trong lòng Mẫn Nhu. Đậu
Đậu không ngừng giãy giụa, chiếc đầu nhỏ dúi vào lòng Lục Thiếu Phàm,
sau đó anh cau mày nhìn Mẫn Nhu nói:
“Tiểu Nhu, em đi tắm đi, Đậu Đậu để anh lo”
Mẫn Nhu nhìn hai cha con ở gần nhau cảm giác bất bình thường, nhưng Lục Thiếu Phàm
cong khóe môi, vẻ mặt bình thản tươi cười khiến cho cô yên tâm đi vào
phòng tắm.
Lúc Mẫn Nhu đóng cửa lại cô có thể nghe tiếng Lục Thiếu Phàm dỗ ngọt Đậu Đậu: “Đậu Đậu, con thích Ultraman đúng không?”
“Dạ, thích”
“Vậy ngày mai cha dẫn con đi mua được không?”
“Nhưng, ngày mai Đậu Đậu phải đi học…”
Nằm trong
bồn tắm mát xa, nước nóng tràn qua cổ cô, cũng khiến toàn bộ lỗ chân
lông giãn ra, xua đi sự mệt mỏi trong ngày. Mẫn Nhu nhắm mắt, dựa vào
bồn tắm, nghĩ đến buổi quay ngày mai.
Chuyện cô và Lục Thiếu Phàm kết hôn không xuất hiện trên tạp chí, có thể nói là may
mắn khi đám chó săn không phát hiện tin tức. Nhưng với trực giác nhạy
bén, chẳng lẽ họ không nghe phong phanh gì cả?
Nhưng, sự
thật chứng minh, từ khi cô kết hôn tới nay, cô không hề xuất hiện trên
báo tạp chí hoặc các phương tiện truyền thông khác, ngay cả tin tức cô
kết hôn cũng không có, không hiểu vì nguyên do gì.
Mẫn Nhu chợt nhớ tới bà Lục từng nói, chú của Lục Thiếu Phàm làm trong cục văn hóa
thông tin, hơn nữa, với địa vị của Lục gia hôm nay, làm gì có nhà truyền thông nào dám quang minh chính đại khiêu khích?
Nhờ có Lục
gia che chở, cô mới không bị cuốn vào chuyện xấu trong giới nghệ sĩ,
cuộc sống bây giờ có thể coi như hạnh phúc bình yên. Chẳng qua là, nếu
cô lại xuất hiện trên màn ảnh, liệu cuộc hôn nhân giữa cô và anh có thể
tránh xa thị phi hỗn loạn như xưa không?
Mẫn Nhu hít
một hơi thật sâu, mở mắt ra, nhìn ánh đèn phản chiếu trên tường, dường
như rất hạ quyết tâm, ánh mắt hết sức kiên định.
Mẫn Nhu hẹn
Chân Ni bảy giờ sáng tới quân khu đón cô. Trời vừa sáng, Mẫn Nhu liền
rời khỏi giường, quay đầu nhìn hai cha con đang ngủ say bên cạnh, một
gương mặt anh tuấn một gương mặt thuần khiết nhỏ nhắn lộ ra, Mẫn Nhu khẽ cong môi, lặng lẽ vén chăn lên, bước xuống giường.
Bóng người
mảnh mai nhẹ nhàng lui tới trong phòng ngủ, cố tạo ra tiếng động nhỏ
nhất, đi qua đi lại bận rộn Mẫn Nhu không chú ý tới, từ khi cô xuống
giường, người đàn ông tưởng chừng đang ngủ say lại mở mắt, đôi mắt đen
nhánh như ngọc bám sát theo mỗi hành động của cô.
Mặc quần áo
tử tế xong, Mẫn Nhu rón rén đi đến bên giường. Trên chiếc giường rộng
rãi, Đậu Đậu ngủ theo hình chữ đại, đôi môi bụ bẫm ngáp ngáp vài cái,
cánh tay mũm mĩm gãi má, nhìn dáng vẻ buồn cười của Đậu Đậu, Mẫn Nhu lại không kiềm được tình cảm, cúi người, hôn lên mặt Đậu Đậu.
Ánh mắt thu
lại, nhìn gương mặt tuấn tú của Lục Thiếu Phàm đang nằm bên cạnh, ngũ
quan trong suốt không chút tì vết, tựa như bức tượng điêu khắc với những đường nét rõ ràng. Lục Thiếu Phàm bình an ngủ say, Mẫn Nhu chỉ nhìn
ngắm gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ đó thôi mà tim đã đập nhanh.
Khi ngón tay trắng nõn chạm nhẹ vào gò má Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu liền vội vàng rụt
tay lại, lo sẽ đánh thức anh. Mẫn Nhu hơi rướn người, hôn nhẹ lên môi
Lục Thiếu Phàm, rồi đứng dậy từ từ đi ra khỏi phòng ngủ.
Cửa phòng
phát ra tiếng đóng cửa rất nhỏ, người đàn ông lại mở mắt ra. Bên trong
đôi mắt không hề có vẻ buồn ngủ, khóe miệng nhếch lên, gương mặt tuấn tú nở nụ cười thỏa mãn.
Mẫn Nhu vừa đi ra tới cửa liền thấy chiếc xe quen thuộc, mở cửa bước lên, Chân Ni tò mò hỏi: “Ông xã cậu sao không đưa cậu đi”
“Anh ấy còn ngủ, hơn nữa cậu cũng tới đón mình mà?”
Việc Lục
Thiếu Phàm có đưa cô đến trường quay cô không để tâm. Ngược lại, cô
không muốn bước lên xe thể thao của Lục Thiếu Phàm, để anh chở đi rêu
rao khắp nơi, như vậy quá mức phô trương, nếu bị bắt gặp không biết sẽ
tạo nên phiền toái thế nào.
“Bà xã ngôi sao đi quay phim, chồng dĩ nhiên phải đảm đương lái xe, chỉ có hai cậu là ngược đời?”
Mẫn Nhu nhìn Chân Ni đang dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá cô, khóe miệng cười nhẹ: “Chờ cậu kết hôn thì sẽ hiểu tâm trạng lúc này của mình”
Chân Ni vừa nghe đến kết hôn liền lập tức hạ hai vai xuống đầy mỏi mệt, gối đầu vào vai Mẫn Nhu, ai oán nói:
“Mình cũng muốn vậy, nhưng A Nham nói còn sớm quá, chờ thêm hai năm nữa mới kết hôn, mình cũng không có cách nào”
Mẫn Nhu cũng biết từ khi học đại học Chân Ni đã có bạn trai, hai người ở bên nhau đã năm năm nhưng nhà trai không chịu cầu hôn, Chân Ni vì quá yêu anh ta
nên không dám cưỡng ép.
“Yêu một người không sai, nhưng mà cậu cũng nên có chừng mực, nếu không
những gì cậu bỏ ra sẽ không được báo đáp, hạnh phúc được duy trì bằng
cách đó sẽ rất mệt mỏi”
lên khiến cô cũng hết hồn, lúc này theo tay chỉ của nam thứ, cúi đầu
nhìn, vừa thấy gương mặt ủy khuất nhỏ nhắn kia, Mẫn Nhu liền mở to mắt
không dám tin.
“Đậu Đậu, con không phải đã về với cha rồi sao?”
Mẫn Nhu theo phản xạ cúi người ôm Đậu Đậu, vội hỏi. Hoàn cảnh bây giờ quả thật rất
hỗn loạn, tự nhiên không có ai để ý đến Mẫn Nhu.
Lý Nghị nổi giận đùng đùng, đi tới, lúc thấy Đậu Đậu thì cơn giận dần dần tản đi, cũng tò mò hỏi như Mẫn Nhu.
“Cháu gọi là Đậu Đậu phải không, Đậu Đậu, cha cháu đâu? Có phải bị lạc không?”
Đậu Đậu như
đứa trẻ làm sai, lắc lắc đầu, mím môi, hai tay giữ chặt áo bông, khiến
người ta vừa yêu vừa xót. Cơn giận của Lý Nghị cũng nhanh chóng mất
tích, ngồi xổm xuống, yêu thương xoa đầu Đậu Đậu, ôn tồn nói:
“Đậu Đậu nếu không tìm thấy cha, vậy cháu ở đây đợi được không?”
Đậu Đậu đáng thương nhìn Lý Nghị, quay đầu chun chun cái mũi, nhìn Mẫn Nhu, hai tay
ôm lấy cổ Mẫn Nhu, úy khuất khóc thút thít nói.
“Đậu Đậu ở đây đợi ba ba, Đậu Đậu không thấy ba đâu cả”
“Lý đạo diễn, đứa trẻ này đùa giỡn khiến tôi không diễn được”
Nam thứ đột
ngột mở miệng thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó ai cũng quay lại
nhìn. Ánh mắt anh ta ai oán nhìn Đậu Đậu, khi thấy dáng vẻ khóc lóc của
Đậu Đậu cũng không dám trách mắng chỉ bình thản nêu lí do:
“Lý đạo diễn, xem ra chiếc quần này tôi không thể mặc được nữa”
Quần tây Nam thứ dính một mảnh nước lớn, ướt nhẹp phía dưới vẫn còn nhỏ nước, Lý Nghị nói với trợ lý:
“Mau qua lau đi”
Trợ lý cầm
xấp khăn giấy lớn lau nơi ướt cho nam thứ, sắc mặt nam thứ cũng không
tốt lên, mãi đến khi trợ lý đánh rơi chiếc khăn buông ra một câu: “Sao lại có mùi nước tiểu”, sắc mặt nam thứ hoàn toàn sa sầm. (=.=)
Nam thứ cũng là người mẫu, bây giờ gặp chuyện mất mặt như vậy còn phải chịu cái nhìn khác nhau từ bốn phía. Vẻ mặt thay đổi, cầm lấy chìa khóa xe từ trong
tay trợ lý đi ra ngoài.
“Nhân vật này, Lý Đạo diễn mời người khác đóng đi”
Chuyện minh
tinh nổi giận tuy thấy nhưng không thể trách, sắc mặt Lý Nghị không khỏi có vẻ lo lắng, nắm trong tay cuốn kịch bản la mắng trợ lý vừa la to lúc nãy.
“Trong lòng biết là được còn la lên. Bây giờ thì tốt rồi, thiếu diễn viên
chúng ta còn quay gì nữa, còn đứng đó mau đi tìm nam diễn viên khác tới
đây?”
Âu Nhiễm
Phong nghe nghe có cải nhau liền chạy tới. Sau khi hiểu được tình huống, hai hàng lông mi nhíu chặt, Âu Nhiễm Phong Lý Nghị và nhân viên đang
thảo luận có nên ngừng quay hay không thì ánh mắt anh ta liếc về phía kẻ phá hoại đang nằm trong lòng Mẫn Nhu.
Mẫn Nhu
nương theo ánh mắt của Âu Nhiễm Phong, cúi mắt xem xét thấy nơi khóa kéo quần của Đậu Đậu vẫn mở, rõ ràng làm chuyện xấu xong vẫn chưa kịp tiêu
hủy chứng cớ, Mẫn Nhu nghênh đón ánh mắt trách cứ của Âu Nhiễm Phong,
xấu hổ ho một tiếng, ôm Đậu Đậu đi về phía nghỉ ngơi.
“Nhu xảy ra chuyện gì vậy? Sau lại không quay tiếp?”
Chân Ni cũng nghe thấy chạy tới, thấy đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trong lòng Mẫn Nhu liền cảm thấy khó hiểu hỏi.
Mẫn Nhu trao cho Chân Ni cái nhìn yên tâm, đôi môi đỏ mọng áp lên lỗ tai nhỏ của Đậu Đậu, dạy bảo nói:
“Đậu Đậu, lần sau không được như vậy, nghe rõ chưa?”
Dáng vẻ hào
hứng của Đậu Đậu sau khi nghe thấy Mẫn Nhu nói thế, môi liền mím lại,
hàng lông mi dày run rẩy, hai mắt đẫm lệ nhìn Mẫn Nhu, thưa dạ nói:
“Đậu Đậu nhịn không được, Đậu Đậu không cố ý…”
Mẫn Nhu cũng không nhẫn tâm trách cứ thêm, ôm Đậu Đậu, rồi cùng Chân Ni đi ra khỏi
khu vực quay phim, vừa ra liền thấy Lục Thiếu Phàm đang mím môi sắc mặt
tối sầm từ xa đi tới, lúc nhìn thấy Mẫn Nhu ôm Đậu Đậu thì vội vàng đi
nhanh hơn.
“Ba ba”
Đậu Đậu nhìn thấy Lục Thiếu Phàm thì liền giang hai tay, tính nhào vào lòng Lục Thiếu Phàm, gọi lớn tiếng: “ba ba, sao ba lại đi xa như thế? Đậu Đậu còn tưởng cha không chịu mua Ultraman cho Đậu Đậu”
Lục Thiếu
Phàm ôm lấy Đậu Đậu, đôi mắt thâm trầm hướng về phía Mẫn Nhu, trở nên
hiền hòa đến khó hiểu nhưng khi thấy đám người Lý Nghị đang thảo luận
kịch liệt thì anh liền nhíu mày, hỏi:
“Sao lại thế này?”
Mẫn Nhu nhìn Đậu Đậu chột dạ cúi đầu, giải thích nói: “Đậu Đậu tiểu lên quần nam thứ, nam thứ tức giận bỏ diễn”
Lục Thiếu
Phàm hiểu ra liền gật đầu, xoay người giao Đậu Đậu lại cho Mẫn Nhu. Sau
đó, trước ánh mắt soi mói của cô, Chân Ni và Đậu Đậu, Lục Thiếu Phàm đi
nhanh về phía Lý Nghị
Mẫn Nhu
không biết Lục Thiếu Phàm nói gì với Lý Nghị. Cô chỉ biết Lục Thiếu Phàm sau khi nói xong, Lý Nghị cười gật đầu liên tục, những nhân viên khác
không ngừng nói cám ơn Lục Thiếu Phàm, sau đó nhìn xung quanh mọi người
tản đi thì ngăn lại không để nhân viên ngừng công việc.
“Đừng thu dọn, chúng ta tiếp tục quay”
Khi Lý Nghị và Lục Thiếu Phàm tươi cười đi đến bên Mẫn Nhu, mọi khó hiểu của Mẫn Nhu đều được Lý Nghị giải quyết.
“Mẫn Nhu, Lục thị trưởng hạ mình, đồng ý giúp chúng ta, thay diễn viên nam thứ kia, cô mau giúp Lục thị trưởng đọc kịch bản đi”
Mẫn Nhu liền ngẩn người, không cách nào lý giải hành vi của Lục Thiếu Phàm, vừa định mở lời, liền nghe thấy Lục Thiếu Phàm áy náy cất giọng:
“Lý đạo diễn, trẻ con không hiểu chuyện mong ông đừng để trong lòng”