Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Chương 44 :
Ngày đăng: 18:09 30/04/20
Ngoại cảnh
quay một lần liền xong, Lục Thiếu Phàm chỉ xem qua kịch bản hơn nữa, MV
lần này anh cũng không cần lộ diện, chỉ cần đứng bên cạnh Mẫn Nhu là
được, vì vậy lúc diễn không hề tốn sức.
Bên trong
chỗ quay có một tầng lầu được lau dọn dùng làm nơi tụ họp. Lúc nhân viên đang vội vàng bố trí đèn chiếu sáng thì Mẫn Nhu hạ giọng nói với Lục
Thiếu Phàm: “Lục Thiếu Phàm, anh cố tình đúng không?”
Lục Thiếu Phàm cúi đầu, nghênh đón ánh mắt giận dữ của Mẫn Nhu. Đôi mắt đen hết sức bình tĩnh, không hề có vẻ tránh né.
“Đậu Đậu thích đồ chơi, lúc anh còn nghỉ dưỡng bệnh, nhàn rỗi không có việc gì thì liền dẫn nó đi mua, có gì không đúng sao?”
Mẫn Nhu
nghiêm chỉnh Lục Thiếu Phàm mỉm cười, nhưng không cách nào phát hiện vẻ
chột dạ trên gương mặt tuấn tú của anh. Nhưng cô không cách nào tin Lục
Thiếu Phàm xuất hiện ở đây chẳng qua là trùng hợp, ngay cả chuyện Đậu
Đậu đuổi nam thứ cũng chỉ là sự vô ý của trẻ con sao?
“Hôm nay, Đậu Đậu phải đi học”
Mẫn Nhu cố hạ giọng, chỉ ra một sự thật, Lục Thiếu Phàm bình thản đáp:
“Đậu Đậu hôm nay không khỏe, mẹ đã giúp nó xin nghỉ, thuận tiện anh dẫn Đậu Đậu ra ngoài hóng mát”
Mẫn Nhu kéo
khóe miệng, ánh mắt di chuyển nhìn Đậu Đậu đang vùi vào trong ngực Chân
Ni, chơi bất diệc nhạc hồ không có vẻ gì là bệnh. Nghiêng đầu nhìn sắc
mặt bình thản của Lục Thiếu Phàm, ánh mắt Mẫn Nhu di chuyển một cái, đột nhiên môi từ từ cong lên.
“Chuyện gì đáng cười vậy?”
“Đúng vậy!”
Mẫn Nhu lui
ra sau vài bước, tay để dưới cằm, ánh mắt cong cong như vần trăng khẽ
nhíu lại nhìn Lục Thiếu Phàm từ trên xuống dưới. Sau đó, cô đứng về vị
trí cũ, ngón tay nhỏ nhắn điểm nhẹ lên sóng mũi cao của Lục Thiếu Phàm,
dùng giọng nói bình thản như Lục Thiếu Phàm, hạ giọng nói:
“Lục Thiếu Phàm, dáng vẻ ghen của anh vừa nghiêm chỉnh vừa đáng yêu!”
Gương mặt Mẫn Nhu đầy vẻ đùa cợt, cười xấu xa, nhìn ánh mắt của Lục Thiếu Phàm xem ra cô đã đoán chính xác.
Đôi mắt Lục
Thiếu Phàm lướt qua đám nhân viên đang bận rộn làm việc, không có ai chú ý tới hai người anh mới nghiêng người, ngón tay thon dài kẹp chặt mũi
Mẫn Nhu, không quan tâm cô bất mãn hừ giọng, khẽ thở dài.
“Bên người em nhiều ong bướm như vậy, người làm chồng như anh cũng phải cảnh giác”
Ánh mắt Lục
Thiếu Phàm có vẻ không vui, giống như lời anh nói ra, anh không vui khi
thấy đàn ông ở bên cô, bá đạo như vậy, so với người đàn ông ung dung cao quý khí chất thì như mức chênh lệch giữa lòng sông với mặt biển. Nhưng
cô không hề khó chịu, ngược lại cảm thấy ngọt như đường, nếu không phải
vì quá quan tâm làm sao lại để ý những người bên cạnh cô?
Mẫn Nhu chủ động nắm tay Lục Thiếu Phàm, nhìn vào trong mắt anh, gương mặt nhỏ nở nụ cười yếu ớt:
“Với sức hấp dẫn của Lục thị trưởng cũng đủ khiến cho vợ anh chung thủy, đám ong bướm kia mà nói…”
Mẫn Nhu liếc mắt nhìn xung quanh, nhón chân hôn lên đôi môi mỏng của Lục Thiếu Phàm, mỉm cười quan sát vẻ mặt đang dần ôn hòa của Lục Thiếu Phàm, thở dài:
“Có thể vào được trái tim Mẫn Nhu, chỉ có mình Lục Thiếu Phàm anh mà thôi”
“Az, càng ngày càng không dứt ra được, làm sao đây?”
Lục Thiếu
Phàm ngắm nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa ánh sáng nhu hòa, giọng nói mềm nhẹ
mang theo sầu lo bất đắc dĩ, bàn tay trắng nõn nâng lên chưa kịp chạm
vào má lúm đồng tiền của cô thì nghe tiếng Lý Nghị nói to.
Mẫn Nhu vội
vàng lui ra sau, cùng Lục Thiếu Phàm duy trì khoảng cách nhất định. Sự
cẩn trọng này cô bắt buộc phải làm, chẳng qua khi cô bắt đầu chú ý đến
anh cô lại không dám mở miệng, dịu dàng gật đầu, xoay người đi về hướng
phòng thay đồ.
Mẫn Nhu thay đồ xong, tiện thể đội mũ và đeo kính vào. dù Lục Thiếu Phàm không ngại
công khai mối quan hệ giữa họ nhưng cô vẫn không làm được, làm sao mà
không kiêng nể đi rêu rao khắp nơi.
Thấy Lục Thiếu Phàm và Đậu Đậu đang ngồi nghỉ, Mẫn Nhu tính đi qua thì bị Lý Nghị gọi lại, bên cạnh ông là Âu Nhiễm Phong.
“Mẫn Nhu, cô về sao?”
“Vâng thưa đạo diễn”
Lý Nghị quan sát Mẫn Nhu, lại nhìn Âu Nhiễm Phong, ánh mắt mập mờ khiến Mẫn Nhu không được tự nhiên muốn né ran gay.
“Vậy tôi đi trước, tạm biệt mọi người”
“Mẫn Nhu, lúc nãy tôi thấy trợ lý của cô đã lái xe về, nếu không được, thì cứ để Âu Nhiễm Phong đưa cô về?”
“Lý đạo diễn nói đùa rồi, Nhu Nhu là vợ tôi, dĩ nhiên tôi sẽ đưa cô ấy về nhà”
Lý Nghị muốn dắt tơ hồng nhưng ông đã tìm nhầm đối tượng. Khi một giọng nam ôn hòa
từ tốn truyền đến bên tai thì vẻ mặt buồn cười của Lý Nghị trở nên méo
mó. Khi thấy rõ người tới là Lục Thiếu Phàm đang ôm Đậu Đậu thì trên mặt đầy bối rối thêm phần nghi ngờ.
Mẫn Nhu kinh ngạc nhìn Lục Thiếu Phàm, không ngờ Lục Thiếu Phàm lại mạnh miệng thừa
nhận mối quan hệ giữa hai người, chuyện như vậy Lý Nghị vẫn chưa kịp
phản ứng.
“Lý đạo diễn, trời không còn sớm, chúng tôi xin cáo từ trước”
Giọng nói
Lục Thiếu Phàm bình thản, dáng vẻ ung dung không để tâm, một tay ôm Đậu
Đậu, một tay dắt Mẫn Nhu, không để ý đến đám ông kinh ngạc, đi về phía
xe thể thao.
“Mẹ, Đậu Đậu nhớ mẹ muốn chết, ba ba không cho Đậu Đậu gọi mẹ là mẹ”
Mới vừa ra khỏi khu vực quay, Đậu Đậu đang bị Lục Thiếu Phàm ôm lấy liền đưa hai tay, giãy giụa, quẹt môi đỏ, muốn Mẫn Nhu ôm.
Mẫn Nhu tính ôm lấy Đậu Đậu, Lục Thiếu Phàm lại vỗ mông Đậu Đậu, gương mặt tuấn tú đầy vẻ giáo huấn: “Đừng có nghịch ngợm, con mà động đậy thì ba sẽ ném con ra khỏi đây”
Đậu Đậu buồn bã nhíu hàng lông mày, đành để mặc Lục Thiếu Phàm ôm vào xe, đợi Mẫn
Nhu ngồi xuống ghế phụ, Đậu Đậu liền giùng giằng nhào vào lòng Mẫn Nhu.’
Lục Thiếu
Phàm giúp cô khép cửa xe lại, đi vòng quay đầu xe. Bên trong xe ấm áp,
Đậu Đậu không muốn rời xa ôm kẹp lấy cổ Mẫn Nhu, la ầm lên: “Mẹ, ba ba gạt con, ba ba nói, chỉ cần Đậu Đậu đuổi được cái chú đáng ghét bên cạnh mẹ thì sẽ mua cho Đậu Đậu Ultraman”
Mẫn Nhu kéo
kéo môi, nhìn người đàn ông anh tuấn đang vội vàng đi về phía ghế lái,
gương mặt nhỏ nhắn đành nở nụ cười, béo nhẹ hai má Đậu Đậu, an ủi:
“Hôm nay không được, cha và mẹ có chuyện quan trọng phải làm, vì vậy không
thể đưa Đậu Đậu đi mua Ultraman, vầy đi, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi mua
được không?”
“Dạ được, mẹ vẫn là tốt nhất”- Nghe Mẫn Nhu hứa, Đậu Đậu mới hài lòng tựa vào ngực
Mẫn Nhu, hàng lông mi đen rũ xuống, hai cánh tay nhỏ đùa giỡn với áo
khoác ngoài của Mẫn Nhu.
“Có việc gì gấp lắm sao? Sao lại vội vàng như thế”
Lục Thiếu
Phàm lái xe nhanh hơn bình thường, Mẫn Nhu không khỏi tò mò nghiêng đầu
hỏi. Hai mắt Lục Thiếu Phàm chỉ nhìn thẳng về trước, ừ nhẹ, không nói gì thêm.
Lúc lái xe
vào khu vực để xe của Lục gia, Mẫn Nhu tính ôm Đậu Đậu xuống xe thì Lục
Thiếu Phàm lên tiếng, quay đầu, ôn nhu nhìn cô ánh mắt đầy yêu thương:
“Tiểu Nhu, nếu người thân đối với em chỉ mang lại thất vọng, thì em hãy nhớ kĩ, anh vĩnh viễn bên cạnh em”