Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 45 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Mẫn Nhu ôm

Đậu Đậu cùng Lục Thiếu Phàm đi vào Lục gia, vừa tới liền thấy bầu không

khí trầm lắng bên trong căn biệt thự. Sắc trời bên ngoài tối dần, nhưng

trong phòng lại sáng rực, ngoài trưởng bối lục gia đang ngồi trên sô pha còn có cả Diệp gia, Mẫn Nhu nghi hoặc nhìn Lục Thiếu Phàm.



“Em đi qua đi”



Lục Thiếu Phàm đặt tay lên vài cô, giống như đang khích lệ, khẽ đẩy cô đi vào trong phòng khác, Đậu Đậu cũng bị dì Mai dẫn đi.



Trong phòng

khách, ánh mắt mọi người đều nhìn cô, như đang đánh giá nhưng rồi lại

như nhìn xuyên qua cô nhớ tới ai đó. Mẫn Nhu nhớ đến lời Diệp Vân Thao

nói trong bệnh viện bất chợt lại cảm thấy lo lắng.



Lục Thiếu

Phàm vội vã chở cô về cũng bởi vì chuyện của mẹ cô sao? Còn nữa, là cô

suy nghĩ quá nhiều, họ chẳng qua chỉ là đến làm khách?



“Chú Diệp, dì Diệp, để mọi người chờ lâu!”



Lục Thiếu

Phàm khiêm tốn lễ phép trước sau. Tiếp đó, để Mẫn Nhu ngồi xuống ghế sô

pha trống. Mẫn Nhu cũng nhận ra sắc mặt nghiêm túc và chú tâm của Lục

Thiếu Phàm. Khi cô lễ phép chào hai vợ chồng Diệp gia “Chào chú, chào

dì” thì gương mặt bà Diệp thoáng lên niềm yêu thương, nhưng không thích

cách gọi của Mẫn Nhu.



“Tiểu Nhu, so với việc muốn nghe cháu gọi dì thì dì thích nghe con gọi là mợ hơn!”



Niềm khát

vọng có được người thân từ mộng ảo trở thành thật, cứ như vậy rớt xuống

trước mặt cô. Mẫn Nhu nhận ra, cảm giác sợ hãi xa lạ này vượt xa ngoài

dự kiến của cô, mọi thứ âm thanh như bị ngăn cách khỏi thế giới của cô.

Mẫn Nhu giật mình nhìn Diệp Vân Thao, bên trong suy nghĩ chỉ có một màu trắng xóa.



“Mẹ cháu không phải cô nhi, mẹ cháu là em gái cậu”



Diệp Vân

Thao nhìn vào mắt Mẫn Nhu, ánh mắt sắc bén minh mẫn lóe lên tia nhu hòa, mang theo vẻ phiền muộn sâu sắc, bình tĩnh kể lại câu chuyện cho tất cả mọi người biết sự thật.



Mẹ cô không

phải cô nhi, vì sao dì Lý lại nói mẹ cô là cô nhi? Lúc mẹ cô một mình ở

Mẫn gia chịu bao nhiêu ủy khuất thì những người thân này làm gì?



Với địa vị

của Diệp gia làm sao để mặc con gái mình cho người khác chà đạp, thậm

chí sau khi mẹ cô rời Mẫn gia trước sau đều không thấy ai hỏi han. Trong tuổi thơ của cô chưa từng có kí ức về người Diệp gia, chỉ có mẹ dẫn cô

theo sống cuộc sống cơ cực.



Đừng nói là

mẹ cô là đứa trẻ thất lạc nhiều năm của Diệp gia, dựa vào năng lực cũng

như mối quan hệ của Diệp gia, cô không tin họ không thể tìm được một

người phụ nữ!



Khi người

thân chân thật ngồi trước mắt, Mẫn Nhu mới nhận ra nỗi oán hận đã sớm

che lấp đi niềm vui ban đầu. Nếu như lúc trước Diệp gia chịu ra mặt

giúp mẹ cô như vậy cô cũng không thiếu thốn tình thương của mẹ, cũng

không phải một thân một mình khổ cực sống ở Mẫn Gia?



Nếu cách đây hai mươi năm, Diệp gia đến nhận người thân, cô không biết tâm trạng lúc đó sẽ thế nào, kích động, đau khổ, vui hay giận dữ?



Có lẽ vẻ khó chịu của Mẫn Nhu thể hiện quá mức rõ ràng khiến luồng không khí trong

phòng đông cứng dần, Lục Thiếu Phàm vẫn ôm cô, bàn tay ấm áp nắm chặt

lấy bàn tay nhỏ bé lành lạnh của cô, cô chỉ bình lặng nhìn Diệp Vân

Thao.



“Vậy cậu hãy nói cho cháu biết, khi mẹ cháu gặp khó khăn thì Diệp gia đã ở đâu?”


dỗi hờn nhìn người đàn ông nằm ở trên. Anh khẽ cười nhẹ mang theo ý tứ

xấu xa, chèn ép lên cơ thể cô, nhẹ nhàng nói vào tai cô, âm thanh quyến

rũ khàn khàn nói.



“Bà xã, xem ra chúng ta phải cố gắng hơn nữa để giúp cho Đậu Đậu có em trai”



Mẫn Nhu xấu

hổ đẩy bàn tay Lục Thiếu Phàm đang để trên bụng cô, hai mắt liếc nhìn

ngũ quan anh tuấn của anh. Dưới ánh đèn, những giọt mồ trôi rịn lại trên trán anh phản chiếu màu vàng nhạt, yết hầu không ngừng dãn ra, tựa như

đang cố gắng kiềm chế.



Ưm nhẹ một

tiếng, hai tay Mẫn Nhu vòng lấy bai vai Lục Thiếu Phàm, khóe miệng anh

liền cong lên vui vẻ, cúi xuống, đôi môi mỏng cùng môi cô áp sát không

ngừng va chạm, cô có thể cảm thấy được tình yêu sâu nặng của anh.



Sau khi kích tình tan đi, cô lười biếng nhắm mắt lại, mặc anh ôm lấy cô. Những nụ

hôn rơi xuống trên má cô, bên lỗ tai một luồng hơi thở lướt qua, trong ý thức mơ hồ là giọng nói quyến rũ của Lục Thiếu Phàm.



“Em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là được, những chuyện khác anh sẽ giúp em giải quyết”



Lúc nửa đêm, Mẫn Nhu mờ màng thức giấc lần thứ nhất, ánh đèn trên tường nhá nhem

không hề chói mắt, cô cũng không mở mắt ra, chỉ nghe loáng thoáng có

tiếng nói, lấy tay mò sang chỗ bên cạnh chỉ thấy chiếc giường lạnh lẽo.



Mẫn Nhu dụi

mắt cho tỉnh, nửa chống người lên, hai mắt mờ ảo nhìn xung quanh phòng.

Bên ngoài cửa phòng ngủ bóng người cao to của Lục Thiếu Phàm đang nghe

điện thoại di động, giọng nói thật nhỏ khiến Mẫn Nhu không nghe rõ anh

nói gì.



“Chú ba, làm phiền chú… phải… cháu nghiêm túc… được, cảm ơn chú… Vậy chú nghỉ ngơi sớm đi.. tạm biệt!”



Thấy Lục

Thiếu Phàm xoay người chuẩn bị vào phòng, Mẫn Nhu vội vàng chui vào

chăn, giả vờ nhắm mắt ngủ say. Cửa phòng khẽ đóng lại, bên trong chăn

một khối cơ thể lành lạnh chui vào, Mẫn Nhu không tự chủ khẽ run. Lục

Thiếu Phàm cẩn thận áp sát cô, ôm cô vào lòng, sau đó thở dài.



Cảm giác

lạnh lẽo từ người Lục Thiếu Phàm bị luồng hơi ấm áp của chăn nệm xóa đi, Mẫn Nhu thả lỏng cơ thể, cơn buồn ngủ ập tới từ từ chìm vào mộng đẹp,

không suy nghĩ tới nội dung cuộc trò chuyện khi nãy.



Khi Mẫn Nhu

thức giấc, Lục Thiếu Phàm đã không thấy đâu. Cô sực nhớ hôm nay Lục

Thiếu Phàm đã kết thúc ngày nghĩ dưỡng bệnh, bắt đầu đi làm, nhìn đồng

hồ trên vách tường, cô ván chăn, rửa mặt thay đồ.



Sáng sớm,

không khí ở Lục gia rất yên bình và ấm áp, Mẫn Nhu di xuống thì thấy dì

Mai đang dọn dẹp bàn ăn, xem ra người ở Lục gia đều đã đi làm, Dì Mai

thấy Mẫn Nhu liền mỉm cười hỏi thăm:



“Thiếu phu nhân, cô chờ một tí, tôi hâm đồ ăn lại cho cô”



“Cảm ơn dì Mai”



Ngồi trước

bàn ăn, Mẫn Nhu nhìn xuyên qua khung cửa sổ, nhìn ánh nắng vàng rực, tâm trạng cũng nhẹ nhõm. Trưởng bối Lục gia cũng thật dễ chịu, cô dậy trễ

cũng không giận, ngay cả bữa sáng cũng nấu giúp cô, lấy Lục Thiếu Phàm,

sống tại nhà chồng thế này chỉ có thể nói đó là may mắn của cô.



“Thiếu phu nhân, thiếu gia nói cô thích lá sen trứng, cố tình dặn tôi làm cho cô”



Mẫn Nhu nghe dì Mai nói, mắt híp lại hạnh phúc. Khi cô cắt một miếng bỏ vào miệng,

tính nuốt xuống thì dạ dày liền cảm thấy khó chịu, cảm giác buồn nôn

khiến cô đứng bật dậy chạy vào phòng vệ sinh.